Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 116: 116: Gây Xích Mích Để Chia Rẽ





Lâm Hoàng Phong nghe thấy giọng điệu kỳ quái của anh ta, cười một tiếng, nói: "Cho tới nay thì những hợp đồng quảng cáo này đều hợp tác với chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta là người có lỗi trước, nếu lên tiếng thì chẳng khác nào chúng ta ra vẻ ta đây!"
Đương nhiên Lâm Hiên Hữu sẽ có ý nghĩ trái ngược hoàn toàn với Lâm Hoàng Phong: "Không phải trước giờ Chủ tịch Phong là người rất có tiếng nói sao? Chỉ cần anh lên tiếng, không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết à?"
Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong vẫn không thay đổi, chỉ có ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo: "Đây là vấn đề về nguyên tắc, điều khoản trên hợp đồng của dự án Aeon Mall bắt đầu lúc nào, thì lúc đó chúng ta mới bắt đầu!"
Những thành viên hội đồng quản trị dường như hiểu được đại khái vấn đề, lên tiếng hỏi: "Chủ tịch Phong, nếu chuyện này không có vấn đề gì lớn, tôi nghĩ nên bắt đầu trước vài ngày, chúng tôi thấy nó cũng không quan trọng!"
"Tôi không đồng ý phương án này!" Lâm Hoàng Phong vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.

Dường như Lâm Hiên Hữu biết chắc rằng anh sẽ như vậy, nên thừa cơ hội gây xích mích để chia rẽ nội bộ.

"Xem ra Chủ tịch Phong của chúng ta chưa từng coi trọng lời nói của những người đang có mặt ở đây!"
Ban đầu những thành viên hội đồng quản trị đã không ưa Lâm Hoàng Phong rồi, bây giờ lại bị Lâm Hiên Hữu khiêu khích, họ càng không hài lòng với anh hơn.

"Chủ tịch Phong, anh cho chúng tôi một câu trả lời đi chứ?"
"Bây giờ anh như vậy khiến chúng tôi rất khó tin tưởng và nghe theo!"
Lâm Hiên Hữu đã đạt được mục đích, anh ta muốn nhìn xem, Lâm Hoàng Phong sẽ giải quyết chuyện này như thế nào!
Lâm Hoàng Phong bị mọi người phàn nàn, đúng là chiêu này của Lâm Hiên Hữu thật sự rất thành công.

"Nếu muốn nói về phương án này thì không còn gì để thảo luận hết!"
Nói xong, Lâm Hoàng Phong đứng dậy rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại những thành viên hội đồng ngồi đó với khuôn mặt ngơ ngác.

Tiêu Hồng Quang thấy Lâm Hoàng Phong rời đi, cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa, anh ta gật đầu một cái rồi đi theo Lâm Hoàng Phong.


Những thành viên hội đồng quản trị không kịp phản ứng nên thẹn quá hóa giận, hung hăng vỗ bàn một cái: "Chuyện này Lâm Hoàng Phong thật quá đáng, chẳng khác nào xem chúng ta không ra gì?"
"Lâm Hoàng Phong thật sự rất nghiêm túc với bản thân.

Nếu không nể mặt của bà chủ nhà họ Lâm, thì không ai quản chuyện này đâu!"
Lâm Hiên Hữu thấy mọi người ai nấy cũng tức giận, trong lòng rất thỏa mãn, thứ anh ta muốn chính là tình huống này.

Cuối cùng, mọi người đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên Hữu: "Phó chủ tịch, anh không có gì muốn nói sao?"
Lâm Hiên Hữu giả vờ làm ra vẻ mặt khổ sở: "Vốn dĩ tôi muốn thay mặt mọi người giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ tôi cũng không thể làm được gì."
Những thành viên hội đồng quản trị thấy anh ta nói như vậy lập tức đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu của Lâm Hoàng Phong.

"Phó chủ tịch cũng đừng tự trách mình như vậy, tôi thấy, muốn trách thì trách Lâm Hoàng Phong, anh ta chỉ toàn nói về những nguyên tắc cá nhân.

Dường như anh ta không xem chúng ta ra gì!"
"Lúc bà chủ nhà họ Lâm nói để cho anh ta làm Chủ tịch, tôi đã thấy không hài lòng rồi.

Bây giờ anh ta như vậy, tập đoàn Lâm thị chắc chắn bị hủy hoại trong tay anh ta!"
Lâm Hiên Hữu nghe bọn họ mỗi người nói một câu, nên cũng tức giận nói: "Mọi người nói rất có lý, lúc tôi lên làm Phó chủ tịch cũng bị anh ta phản đối, từ trước đến giờ con người này luôn độc tài, đến tôi là em họ của anh ta mà cũng không chịu được."
Những thành viên hội đồng quản trị nghe nói như vậy, lập tức nhìn về phía Lâm Hiên Hữu: "Tôi thấy không bằng kéo anh ta khỏi vị trí Chủ tịch, tìm một người tốt hơn lên thay thế!"
Ý kiến này đã nói trúng tim đen của Lâm Hiên Hữu, anh ta rất muốn đuổi Lâm Hoàng Phong ra khỏi công ty, có như thế anh ta mới có thể thâu tóm tập đoàn Lâm thị.

Sau khi tan ca, Đỗ Minh Nguyệt nói lời tạm biệt với Dư Hồng Thu, chuẩn bị về nhà.

Lúc này cô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong dừng xe trước mặt mình.

Lâm Hoàng Phong mở cửa kính xuống: "Đi thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn xung quanh thấy không có ai, cô lập tức bước lên xe.

Thắt dây an toàn, cô hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lâm Hoàng Phong lái xe, mắt nhìn phía trước, trả lời: "Hôm nay phải về nhà họ Lâm ăn cơm, anh đến đón em đi cùng!"
Đỗ Minh Nguyệt mở to mắt: "Về nhà ăn cơm?"
Những chuyện đã xảy ra lần trước, Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhớ như in, nhà họ Lâm giống như một cái lồng sắt vậy, ở đó cô cảm thấy không thở nổi.

Lâm Hoàng Phong thấy cô ngạc nhiên như vậy, không nhịn được nở một nụ cười: "Sao thế? Em sợ à?"
Nói không sợ là giả, nhưng anh nói như vậy, giống như đang giễu cợt cô vậy.

Nên cô cũng không trả lời, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay của mình.


Lâm Hoàng Phong thấy cô không trả lời, anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô cúi đầu, lông mày và đôi mắt được nhuộm bởi ánh hoàng hôn, trông rất dịu dàng.

Cái cổ trắng nõn lộ ra khiến người ta muốn ghi dấu trên đó.

Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây mà!"
Bàn tay anh khô ráo nhưng ấm áp, lần này khiến cô cảm thấy yên tâm.

Về tới biệt thự, Đỗ Minh Nguyệt thay một bộ quần áo, sau đó theo Lâm Hoàng Phong về nhà họ Lâm.

Đi tới nhà họ Lâm, những người có mặt lần trước, lần này đều ở đây.

Chẳng qua gương mặt của Lâm Chí Khanh rất rạng rỡ, chắc là có chuyện gì đó rất vui.

Lâm Chí Khanh là ba của Lâm Hiên Hữu, lần trước cũng vì ông ta mà buổi tiệc đã kết thúc một cách không vui vẻ gì.

Lâm Hiên Hữu ngồi bên cạnh ông ta, bắt chéo hai chân, chơi trò chơi.

"Hoàng Phong tới?"
Không biết đó là tiếng kêu của ai nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía họ.

Lâm Hoàng Phong gật đầu chào mọi người một cái, sau đó kéo Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống.

Sắc mặt Lâm Chí Khanh có chút lúng túng, ông ta chà chà hai tay với nhau, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Sau khi Lâm Hiên Hữu thấy Lâm Hoàng Phong tới, lập tức bỏ điện thoại xuống, chống cằm nhìn chằm chằm Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh anh.


Đỗ Minh Nguyệt bị anh ta nhìn nên có chút ngượng ngùng, cô thay đổi vị trí ngồi để tránh ánh mắt của anh ta.

Nhìn thấy hành động này của cô, Lâm Hiên Hữu không nhịn được cười hì hì: "Đây là chị dâu của tôi đó sao? Tôi chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng khác xa với trí tưởng tượng của tôi!"
Sau khi nói xong, anh ta khiêu khích nhìn Lâm Hoàng Phong, anh ta rất muốn biết anh sẽ nói gì.

Nhưng Lâm Hoàng Phong không trả lời, ngược lại lúc này Lâm Gia Hưng đi tới.

Lâm Gia Hưng thấy Đỗ Minh Nguyệt, anh ta nhào tới: "Chị dâu, có thể thấy cô ở đây tôi rất vui!”
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy anh ta ôm bả vai của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng anh như muốn giết người.

Lâm Gia Hưng nhìn thấy dáng vẻ của anh mình, vội vàng bỏ tay khỏi người Đỗ Minh Nguyệt, cười hắc hắc.

Lâm Hiên Hữu nhìn thấy họ thân nhau như vậy, nhíu mày một cái: "Quan hệ của hai người tốt thật đấy!"
Lâm Gia Hưng nghe vậy, khoác vai Đỗ Minh Nguyệt, vẻ mặt đắc ý.

"Chuyện đó là đương nhiên, quan hệ của tôi với chị dâu rất tốt, ngược lại là anh đó, một con rùa từ nước ngoài trở về, đương nhiên không thể hòa nhập với chúng tôi rồi!"
"Cậu nói cái gì?" Lâm Hiên Hữu tức giận đứng lên.

Lâm Gia Hưng thấy vậy, không nhịn được cười, nói: "Sao hả? Bây giờ đến tiếng người anh cũng không hiểu sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.