Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 135: 135: Tìm Cô Ấy





Đỗ Minh Nguyệt gật nhẹ: "Xem cậu ăn ở thế nào đã!"
Sau khi chuyện này xảy ra, không ai dám nói linh tinh gì nữa.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không biết Lâm Hiên Hữu tìm được chứng cứ từ đâu, nói Lâm Hoàng Phong làm công ty rơi vào nguy cơ như bây giờ đều là bởi vì Đỗ Minh Nguyệt.

Từ trước đến nay hay nói hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra Lâm Hoàng Phong cũng không qua được cái ải này.

Tin tức này vừa xuất hiện, lập tức đã có người bất mãn.

Lâm Hoàng Phong nhìn đám người này châm chọc mỉa mai trong nhóm chat, mắt nheo lại.

Hội đồng quản trị lại mở họp một lần nữa, mà lần này là vì việc sa thải Đỗ Minh Nguyệt.

"Tổng giám đốc, chúng tôi biết cô ấy là vợ anh, thế nhưng anh không nên lẫn lộn giữa việc công và việc tư, anh xem, vì người phụ nữ kia mà anh biến thành cái dạng gì kìa!"
"Đúng vậy, dù thế nào tôi cũng hi vọng tổng giám đốc có thể phân rõ công và tư, người phụ nữ kia nhất định phải rời khỏi tập đoàn nhà họ Lâm!"
Lâm Hoàng Phong yên lặng nghe họ thảo luận mỗi người một câu, giống như đang nhìn một đám vai hề bày trò mua vui.

Thấy anh không nói gì, tất cả mọi người càng lúc càng bất mãn.

"Tổng giám đốc, có thế nào anh cũng phải cho chúng tôi một câu trả lời đi chứ!"

"Trả lời?" Lâm Hoàng Phong sắc bén nhìn về phía người vừa nói chuyện: "Người phản bội tập đoàn nhà họ Lâm là La Nghĩa, chuyện lớn như tham ô công khoản này, một mình anh ta không dám làm như thế đâu."
Lời Lâm Hoàng Phong nói giống như ném một quả bom hẹn giờ vào trong phòng.

"Anh nói thế là có ý gì, có phải anh đang nghi ngờ chúng tôi không?"
"Lâm Hoàng Phong, anh không thể đổ oan cho người khác như thế được!"
Lâm Hoàng Phong chỉ nói một câu mà phản ứng lại lớn như vậy, anh nhìn họ như đang có suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt vẫn không bị sa thải, các thành viên trong hội đồng quản trị nhìn bóng Lâm Hoàng Phong rời đi, hung hãn đập bàn.

"Lâm Hoàng Phong thực sự không để chúng ta vào trong mắt!"
"Đây rõ ràng là lấy công làm việc tư!"
Lâm Hiên Hữu thấy họ tức giận đến thế, nhếch môi nói: "Mọi người đừng tức giận như vậy, cậu ta là tổng giám đốc, rất nhiều chuyện mọi người đều không thể làm chủ được!"
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc thì sao? Nếu không phải bà chủ nhà họ Lâm nắm trong tay nhiều cổ phần nhất thì cậu ta có thể ngồi trên vị trí này hay sao?"
Lâm Hiên Hữu thấy họ đã thảo luận gần xong rồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Theo tôi được biết, hội đồng quản trị có quyền bổ nhiệm tổng giám đốc đúng không? Nếu là như vậy, chúng ta đổi một người nghe lời ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế này thì thế nào?"
Lâm Hiên Hữu vừa nói xong, những người kia lập tức trở nên trầm tư.

Tuy hội đồng quản trị thực sự có quyền lực này, nhưng chỉ cần bà chủ nhà họ Lâm còn ở đây thì quyết định này tuyệt đối sẽ không thể thông qua.

Đương nhiên, ở đây cũng có vài người đứng ngoài cuộc, dù sao chọn tổng giám đốc cũng là chuyện cực kì quan trọng.

Lâm Hiên Hữu cũng không sốt ruột, anh ta chỉ nhắc một câu, gợi cho họ một ý nghĩ như vậy mà thôi.

"Đương nhiên là tôi cũng chỉ nói vậy thôi, mọi người đừng căng thẳng quá!"
Trần Như Ngọc nhìn Lâm Hiên Hữu, biết anh ta đang có ý đồ gì.

Cô ta muốn Lâm Hoàng Phong, nhưng cũng không muốn Lâm Hoàng Phong mất đi vị trí này.

Đỗ Minh Nguyệt không biết các lãnh đạo cao nhất trong công ty vì chuyện của cô mà cãi nhau ầm ĩ.

Sau khi Thúy Hân biết Đỗ Minh Nguyệt là vợ của Lâm Hoàng Phong, cô ấy lập tức đến tìm cô.

"Tớ biết ngay là hai người có vấn đề mà, lại còn đeo nhẫn đôi nữa, cậu thật sự nghĩ tớ không nhìn ra chắc!"
Bộ dáng cô ấy mắt mũi dựng ngược hài hước đến mức làm Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười.

"Vâng vâng vâng, tớ biết cậu giỏi nhất!" Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng nói hùa theo.


Thúy Hân vẫn không thấy hài lòng, tới gần hỏi: "Thực ta trước kia cậu và Lâm Hoàng Phong đã có vấn đề rồi đúng không?"
Đỗ Minh Nguyệt không nói lời nào, xem như đồng ý, thế nhưng cô vẫn không nói rõ nguyên nhân trong đó.

Lúc đó cô thực sự chỉ muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng bây giờ cô chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt của anh thì sẽ không cầm lòng được mà cảm thấy vui vẻ lên.

Đỗ Minh Nguyệt chỉ không nghĩ tới Thúy Hân lại là người nhiều chuyện như thế, cô cứ tưởng rằng cô ấy lạnh lùng kiêu kì lắm cơ.

Thúy Hân nghe cô nói như vậy, lập tức lắc ngón tay nói: "Cậu nói sai rồi, tớ chẳng lạnh lùng kiêu kì gì hết, tớ cũng là người thì đương nhiên sẽ muốn buôn chuyện rồi!
Đỗ Minh Nguyệt thấy cũng có lý, cô hỏi: "Vậy tớ có thể biết, rốt cuộc là cậu có thích giám đốc Trình hay không?"
Cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng của Trình Tuấn Dương: "Đỗ Minh Nguyệt, cô tới đây một lát!"
Thúy Hân căng cứng cả người, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện!
"Thôi thôi, không buôn chuyện nữa, tớ đi làm việc đây!" Cô ấy vừa nói xong đã chạy biến như bị ma đuổi!
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, nhìn kiểu này là biết có chuyện rồi!
Mấy hôm sau, các thành viên của hội đồng quản trị vẫn còn buồn phiền về chuyện này, tất nhiên Trần Như Ngọc cũng sẽ đến tìm cô.

Trong quán cà phê nhã nhặn yên tĩnh, Trần Như Ngọc mặc đồ công sở thẳng thớm, mặt mũi tinh xảo, không ít đàn ông đi ngang qua đều sẽ lén lút nhìn nàng một cái!
Thấy Đỗ Minh Nguyệt đi tới, cô ta lịch sự cười: "Mời ngồi."
Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống, Trần Như Ngọc đưa thực đơn cho cô: "Cô muốn uống gì cứ gọi đi, tôi mời!"
Đỗ Minh Nguyệt nhận thực đơn xem, sau đó nói: "Cho tôi một ly cà phê cầy hương!"
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh gật đầu rồi rời đi.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ta, ở trước mặt cô ta, không biết tại sao cô đều ở thế yếu.

Có lẽ là vì cô ta là bạn gái cũ của Lâm Hoàng Phong nên cô cảm thấy khó chịu.

"Cô Minh Nguyệt quen Hoàng Phong bao lâu rồi?"

Cô ta thân mật gọi tên Lâm Hoàng Phong, giống như không quan tâm đến việc cô mới là vợ của anh.

Tuy Đỗ Minh Nguyệt không vui nhưng vẫn đè cảm xúc đó xuống.

"Gần nửa năm rồi." Cô bình tĩnh trả lời.

Trần Như Ngọc gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói: "Tôi quen anh ấy đã năm năm, từ khi còn ở Mĩ, anh ấy chưa nói chuyện của tôi cho cô nghe đúng không?"
Không biết vì sao, Đỗ Minh Nguyệt rất không thích bộ dáng này của cô ta, giống như cô cướp đồ của cô ta, bây giờ cô ta tới đòi lại vậy.

Nhưng Lâm Hoàng Phong không phải đồ vật, anh ấy không thuộc về bất cứ ai mà chỉ thuộc về chính mình mà thôi.

"Đúng vậy, anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về cô cả, đến tên của cô cũng chưa từng nhắc tới."
Tay Trần Như Ngọc khựng lại rồi không nói gì nữa, lúc này nhân viên phục vụ đã bưng cà phê lên, Trần Như Ngọc tao nhã nhấp một ngụm.

"Có lúc càng ghi lòng tạc dạ thì càng không muốn nói đến.

Tôi thừa nhận, khi đó rời xa anh ấy là lỗi của tôi, anh ấy cũng lừa tôi, nhưng sau này biết anh ấy tìm tôi khắp mấy nước, đột nhiên tôi lại mềm lòng.

Đỗ Minh Nguyệt, anh ấy là của tôi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.