Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 140: 140: Suýt Chút Nữa Tin Tưởng Cô





Đỗ Thùy Linh nghe xong, lập tức gật đầu một cái, dựa người vào lòng anh ta, dịu dàng nói: “Vẫn là anh tốt với em, suýt nữa em đã tin tưởng cô ta mất rồi.”
Hồ Đức Huy nghe thế là biết cô ta đã tin tưởng mình, bèn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô ta.

“Đồ ngốc, anh không tốt với em thì ai đối tốt với em chứ.”
Nếu Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt không chờ được cuộc gọi từ Đỗ Thùy Linh, trái lại là nhận được cuộc gọi của Hồ Đức Huy.

Ở đầu dây bên kia, Hồ Đức Huy không thể kiềm chế cơn giận, anh ta hỏi cô: “Đỗ Minh Nguyệt, đến cùng là cô muốn gì hả? Thế mà cô dám phái người theo dõi tôi!”
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đang nằm xem hài trên tivi ở ghế sô pha, đôi chân trắng nõn của cô hơi co lên, lộ vẻ lười biếng, thoải mái vô cùng.

“Tôi còn tưởng rằng em gái tốt của tôi sẽ gọi điện thoại cơ, xem ra anh đã dỗ cô ta vui vẻ rồi?” Cô cười lạnh.

“Đỗ Minh Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám chia rẽ tình cảm giữa tôi với Thùy Linh, thì chớ trách tôi không nể tình!”
“Chia rẽ?”
Dường như Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy từ ngữ buồn cười, bèn đáp: “Hồ Đức Huy, bây giờ anh nên nhìn rõ ràng, tôi chỉ đang báo thù mà thôi.

Anh đã làm gì, bây giờ anh lại quên nhanh thế à?”
Hồ Đức Huy hiểu cô đang nói gì nhưng chỉ cần không có bằng chứng, thì anh ta vẫn nhất quyết cho rằng chuyện La Nghĩa không liên quan đến mình, anh ta còn không tin cô có thể làm gì mình.


“Đỗ Minh Nguyệt, tôi không biết cô đang nói gì, tôi thấy cô rõ ràng là ghen tị Thùy Linh với tôi.

Tôi cho cô biết, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt càng nghe càng bực mình, người đàn ông này đúng là quá đề cao bản thân, cuối cùng cô trực tiếp tắt cuộc gọi đến của anh ta.

Hồ Đức Huy thấy cô tắt máy, trong lòng tức giận mà không có chỗ trút.

Đỗ Minh Nguyệt này, cơ bản là một quả bom hẹn giờ.

Chỉ là không ngờ cuối cùng La Nghĩa chẳng thành công, còn khiến tung tích của anh ta bị lộ!
Cũng may gần đây Đỗ Chính Lâm ngày càng trọng dụng anh ta, chẳng bao lâu sau, tập đoàn Đỗ thị sẽ là của anh ta.

Đỗ Minh Nguyệt ở nhà nên bắt đầu rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô đi đưa cơm vào buổi trưa, thuận tiện nhìn xem có trò gì hay không!
Nghe nói Thúy Hân lại cãi vã với người khác, trùng hợp là cô gái kia cũng thích Trình Tuấn Dương.

Chuyện rõ ràng như vậy, Trình Tuấn Dương muốn giả ngốc đến khi nào.

Cũng không lâu lắm, thị trưởng quả thật không làm cho cô thất vọng, vẫn luôn tiến hành chèn ép Đức Huy.


Đỗ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ kinh ngạc của Đức Huy thì không khỏi đưa tay che miệng cười trộm!
Đúng lúc Lâm Hoàng Phong về đến nhà, anh thấy cô cười thì lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, tò mò hỏi: “Có chuyện gì buồn cười thế, nói anh nghe nào!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Hoàng Phong trở về, lập tức giấu điện thoại đi, sau đó lắc đầu trả lời anh: “Không có chuyện gì buồn cười hết.”
Lâm Hoàng Phong làm sao tin được, bèn đưa tay giành lấy điện thoại của cô, tuy nhiên lại không biết mật khẩu.

Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi: “Chủ tịch Phong tài giỏi đến thế thì hãy tự mở nó ra nha!”
Lâm Hoàng Phong chu môi, vứt điện thoại sang một bên rồi ôm cô vào trong ngực.

“Anh không có cách mở nó ra, nhưng mà em thì chưa chắc!”
“Lâm Hoàng Phong, anh làm gì vậy? Anh cách xa em một chút.”
Trong quán bar Gold Star, Lâm Hiên Hữu đang ngồi vắt chéo chân trên sô pha, ánh đèn nhiều màu sắc sáng lập lòe xung quanh, trên sàn nhảy là các đôi quấn quýt.

Người ngồi đối diện với anh ta là thành viên trong hội đồng quản trị của công ty.

Lâm Hiên Hữu nhìn thấy bọn họ bèn nói ông chủ gọi thêm mấy cô gái ra.

Các thành viên trong hội đồng quản trị nhìn cảnh này thì khó hiểu hỏi: “Không biết phó tổng giám đốc gọi chúng tôi đến để làm gì?”
Lâm Hiên Hữu cười cười, đặt một cốc rượu trước mặt bọn họ.


“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn uống một cốc cùng các vị, cảm ơn hội đồng quản trị đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này!”
Các thành viên trong hội đồng quản trị nghi ngờ nhìn anh ta nhưng vẫn cầm cốc rượu lên.

Đúng lúc này, mấy cô gái mà anh ta gọi đi đến, Lâm Hiên Hữu nhìn qua mấy người đẹp rồi nháy mắt ra hiệu.

“Còn không mau hầu hạ các ông chủ đi, đứng đó làm cái gì.”
Các người đẹp nghe xong, lập tức biết bọn họ phải làm gì, thế là tranh thủ thời gian đến ngồi bên bọn họ.

Mà đám người trong hội đồng quản trị vừa nhìn thấy những cô nàng xinh đẹp trẻ trung, trong bụng lập tức nở hoa, việc mới hỏi cũng bị ném tận chín tầng mây!
Lâm Hiên Hữu hài lòng nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng anh ta biết ngay đám người này thật ra rất dễ mua chuộc, chỉ cần cho bọn họ một ít lợi ích thì đương nhiên sẽ đồng ý hợp tác với mình.

Đợi đến khi bọn họ đều say khướt, lúc này Lâm Hiên Hữu mới nói đến việc chính!
“Các vị ủy viên quản trị, tôi biết chẳng bao lâu nữa thì đại hội nhiệm kì mới sẽ diễn ra, hơn nữa lần này chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực kéo Lâm Hoàng Phong xuống, các ông thấy thế nào?”
Các thành viên trong hội đồng quản trị vừa nghe thấy tên Lâm Hoàng Phong, lập tức mắng chửi náo nhiệt.

“Cái thằng oắt con Lâm Hoàng Phong kia, nó ỷ có bà chủ nhà họ Lâm làm chỗ dựa thì không đặt chúng ta vào mắt!”
“Đúng vậy, Lâm Hoàng Phong, nó là cái thá gì chứ!”
Lâm Hiên Hữu nhìn phản ứng này thì biết nhất định có thể lôi kéo bọn họ.

“Không sai, Lâm Hoàng Phong cũng quá mức hoang đường.

Các vị đều là bậc tiền bối lâu năm trong công ty, thế mà cậu ta không đặt trong lòng chút nào, còn cố tình làm những chuyện quá đáng như thế!” Lâm Hiên Hữu cũng hùa theo nói.


Các thành viên trong hội đồng quản trị sốt ruột, vội nhắc đến chuyện muốn Lâm Hoàng Phong xuống đài, vừa hay trúng cái bẫy của Lâm Hiên Hữu!
“Các vị ủy viên, nếu các ông đều ngứa mắt anh ta, vậy tại sao không phế bỏ chức vị chủ tịch của anh ta, tìm một người phù hợp với chức vị này hơn, các ông cảm thấy thế nào?” Lâm Hiên Hữu bắt đầu dẫn dụ từng chút một.

Đám người kia hơi do dự, nhưng hiển nhiên đã động lòng rồi!
“Cho dù chúng ta có suy nghĩ này, thế nhưng ai có thể đối kháng với bà chủ của nhà họ Lâm chứ!”
“Đúng vậy đó, cổ phần trong tay bà ta nhiều hơn bất kỳ ai!”
Lâm Hiên Hữu mím môi, quả nhiên giống y chang suy nghĩ của anh ta, bọn họ chỉ sợ bà chủ nhà họ Lâm mà thôi, thật ra đã muốn đuổi Lâm Hoàng Phong xuống đài từ lâu!
“Mọi người không cần quá lo lắng về chuyện này, chẳng bao lâu nữa, cổ đông nắm quyền lớn nhất sẽ không còn là bà chủ của nhà họ Lâm.”
Những người kia đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Hiên Hữu, dường như bọn họ đang tự hỏi điều gì đó.

Lâm Hiên Hữu tiếp tục dụ dỗ: “Hiện tại mọi người đang lo lắng chuyện gì? Tôi đảm bảo chỉ cần tất cả mọi người lựa chọn tôi, thì chắc chắn tôi có thể mang đến cho mọi người lợi ích lớn hơn nữa!”
Các thành viên trong hội đồng quản trị rốt cuộc hiểu ra anh ta đang nghĩ gì trong lòng, anh ta muốn tiếp quản tập đoàn Lâm thị, thay thế vị trí của Lâm Hoàng Phong!
‘Thì ra anh đang có ý đồ đó à? Làm sao để chúng tôi biết được anh có thể mang đến lợi ích gì cho chúng tôi đây?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không tin tưởng!”
“Giám đốc Vương, chuyện tham ô công quỹ…”
“Khụ khụ khụ!” Giám đốc Vương bỗng liên tục ho dữ dội, sau đó ông ta nói: “Tôi đồng ý việc này!”
Mọi người thấy giám đốc Vương cũng đồng ý thì hơi do dự trong lòng, sau đó có không ít người cũng hùa theo.

“Giám đốc đã đồng ý, vậy tôi còn gì để nói, chúng tôi đã sớm nhìn thằng oắt Lâm Hoàng Phong không vừa mắt rồi, tôi cũng đồng ý!”
“Vậy tôi cũng đồng ý, chỉ cần có thể giúp tập đoàn Lâm thị ngày càng phát triển, thì tôi không có ý kiến gì hết!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.