Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 148: 148: Tôi Muốn Các Người Đền Mạng Cho Con Tôi





Cố Thụy Linh nhìn dáng vẻ của người phụ nữ, cô ta cười giễu cợt: “Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô hết.”
“Tiền ư? Tôi không cần tiền.” cô ta đột nhiên xông tới đè mạnh Đỗ Thuỳ Linh lên tường rồi hung hăng bóp cổ Đỗ Thuỳ Linh.

Cô ta mở to đôi mắt giống như tội phạm bị ép tới đường cùng vậy.

“Tôi muốn các người đền mạng cho con tôi, Hồ Đức Huy đã hại chết con tôi, còn cô nữa, cô cũng là hung thủ giết người.”
Dường như Đỗ Thuỳ Linh không hề ngờ tới người phụ này lại đột nhiên xông tới, nhất thời cô ta bị dọa sợ.

Lực ở bàn tay đặt trên cổ cô ta càng lúc càng mạnh, còn Đỗ Thuỳ Linh thì hô hấp ngày càng khó khăn.

“Cô… cô buông tôi ra!”
Đỗ Thuỳ Linh giãy giụa vỗ vào cánh tay người phụ nữ kia, giống như muốn nói cô ta buông tay ra.

Nhưng người phụ nữ kia sẽ không buông tay, ngược lại cô ta còn bóp chặt hơn, Đỗ Thuỳ Linh không biết phải làm sao chỉ có thể hung hăng đạp cô ta một cái.

Người phụ nữ kia bị đạp, đau quá nên buông tay ra.

Lúc này Đỗ Thuỳ Linh mới hô hấp được, cô ta ho khan, đợi sau khi phản ứng lại cô ta nhanh chóng lớn tiếng hô hoán.

“Cứu với, cứu tôi với, người phụ nữ này điên rồi, người đâu mau tới đây đi.”
Sau khi người phụ nữ kia phản ứng lại thì xông thẳng tới bịt lấy miệng Đỗ Thuỳ Linh rồi hung hăng ném cô ta tới bên giường.


Bây giờ cô ta đã điên rồi, suy nghĩ phải báo thù cho đứa con trong bụng cứ hiện hữu trong đầu cô ta mãi.

Chỉ có báo thù thì đứa bé mới không hận cô ta.

Sau lưng Đỗ Thuỳ Linh bị đau, rất nhanh người phụ nữ kia đã đuổi tới rồi ngồi lên bụng cô ta.

Cô ta bóp lấy cổ Đỗ Thuỳ Linh: “Đi chết đi, mấy người chết hết đi cho tôi, đền mạng cho con tôi đi, ha ha ha…”
Hai chân của Đỗ Thuỳ Linh không ngừng giãy đạp, lúc này đột nhiên bụng cô ta đau nhói, cô ta mở to mắt ra, con, đứa con của cô ta!
Đúng lúc này bác sĩ đột nhiên từ bên ngoài bước vào, bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức chạy lại lôi người phụ nữ kia ra.

Đỗ Thuỳ Linh được cứu nhưng cô ta nhanh chóng cảm nhận được có một luồng nhiệt chảy ra từ thân dưới của mình, cô ta nhìn thấy máu thì nhanh chóng nắm lấy áo của bác sĩ.

“Con tôi, bác sĩ, con của tôi, hãy mau cứu lấy nó!”
Người phụ nữ nghe thấy Đỗ Thuỳ Linh nói như thế thì bật cười: “Ha ha ha, báo ứng, đây chính là báo ứng của Hồ Đức Huy, con của cô muốn đi theo con của tôi rồi!”
Bác sĩ nghe thấy thế thì nhanh chóng đẩy xe cấp cứu lại, đỡ Đỗ Thuỳ Linh lên xe rồi đẩy cô ta vào phòng phẫu thuật.

Sau khi phẫu thuật mấy tiếng, lúc này Đỗ Thuỳ Linh mới được người ta đẩy ra ngoài, bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi lắc đầu nói.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đứa trẻ chúng tôi không giữ được.”
Đỗ Thuỳ Linh nghe thấy thế thì đột nhiên phát điên lên: “Cái gì mà không giữ được, con của tôi, con của tôi đâu?”
Bởi vì dùng sức quá mạnh, với cả cô ta vừa mới phẫu thuật xong nên đau đớn nằm vật trên giường bệnh.

Vẻ mặt bác sĩ thương xót, ông cũng hết cách, quá muộn để cứu lấy đứa trẻ.”
Đỗ Thuỳ Linh nằm trên giường bệnh, cô ta đau khổ khóc nấc lên: “Con của tôi, con của tôi.”
Người phụ nữ kia sau khi biết được con của Đỗ Thuỳ Linh không còn thì bật cười trong phòng bệnh: “Ha ha ha, là báo ứng đó, đây đều là báo ứng.”
Sau khi Hồ Đức Huy biết được chuyện này thì nhanh chóng chạy tới bệnh viện, anh ta nhìn thấy Đỗ Thuỳ Linh khóc tới lê hoa đái vũ thì lập tức ôm lấy cô ta.

“Thuỳ Linh, em sao vậy? Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, em vừa khóc là trái tim anh lại đau nhói.”
Đỗ Thuỳ Linh thấy anh ta nói thế thì càng khóc to hơn.

Cô ta ôm lấy Hồ Đức Huy, nước mắt lăn trên gò má cô ta: “Văn Hạo, con của chúng ta không còn nữa rồi, con của chúng ta không còn nữa rồi.

Đều là tại người phụ nữ kia, là cô ta đã hại chết con của chúng ta!”
Hồ Đức Huy vỗ lưng cô ta rồi dịu dàng an ủi: “Không sao không sao đâu, chúng ta vẫn sẽ có con mà, em yên tâm dưỡng bệnh trước đã nhé.”
“Không.” Đỗ Thuỳ Linh dùng sức đẩy Hồ Đức Huy ra: “Em phải báo thù cho con chúng ta, nó cũng là con của anh, em muốn cô ta phải đền mạng!”
Hồ Đức Huy trông thấy dáng vẻ hiện giờ của ta, đang lúc định an ủi thì Mai Như Lan cũng đã tới phòng bệnh.

Vừa tới đã hung ác tát cho Hồ Đức Huy một cái.

“Tất cả đều là lỗi của anh, nếu anh không ra ngoài tìm người phụ nữ khác thì đứa trẻ trong bụng Thuỳ Linh có bị như thế không?”

Hồ Đức Huy bị tát nghiêng mặt sang một bên, anh ta cũng không dám phản bác nên đành phải nhận lỗi.

“Là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con.” Hồ Đức Huy nhận lỗi nói.

Mai Như Lan càng tức giận hơn: “Bây giờ nhận lỗi thì có tác dụng gì, anh có thể khiến đứa trẻ quay lại không?”
Hồ Đức Huy không lên tiếng, dáng vẻ cúi thấp đầu nhận lỗi.

Mai Như Lan thấy anh ta như thế thì cũng không nói thêm gì nữa, bà ta quay người đi đến bên giường bệnh của Đỗ Thuỳ Linh.

“Con gái của mẹ, bây giờ con thấy sao rồi?”
Đỗ Thuỳ Linh trông thấy Mai Như Lan thì ôm lấy bà ta: “Mẹ ơi, con của con không còn nữa, mẹ ơi…”
Mai Như Lan là phụ nữ nên bà ta có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Đỗ Thuỳ Linh, hơn nữa đứa trẻ còn ở trong bụng cô ta mấy tháng rồi cơ mà.

Bà ta vỗ lưng Đỗ Thuỳ Linh, ôm cô ta vào lòng, an ủi nói: “Con gái ngoan của mẹ, sau này con sẽ có đứa bé khác mà, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”
Hồ Đức Huy nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên có bóng dáng từ trên tầng rơi xuống.

Đúng lúc Hồ Đức Huy đối diện với cửa sổ, nhìn thấy tình nhân của thị trưởng xuất hiện trước mắt mình.

Lúc này trong bệnh viện ồn ào cả lên: “Có người nhảy lầu, có người nhảy lầu.”
Hồ Đức Huy bị dọa sợ nên lùi về phía sau vài bước, trong đầu đều là cảnh tượng vừa rồi.

Về sau cô ấy để lại một bức thư, trong thư nói Hồ Đức Huy cưỡng bức cô ấy.

Tuy không có chứng cứ nhưng Hồ Đức Huy vẫn bị bắt vào đồn cảnh sát.

Lúc bị bắt, anh ta nhìn Đỗ Chính Lâm bằng ánh mắt khẩn cầu, như muốn ông ta có thể giúp đỡ anh ta vậy.

Nhưng lần này Đỗ Chính Lâm lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.


Tất nhiên Hồ Đức Huy vẫn được thả ra bởi vì vốn không có chứng cứ có thể xác minh.

Sự việc lần này gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho tập đoàn Cố Thị.

Giới truyền thông cũng đều đưa tin về sự việc lần này.

Hồ Đức Huy tức đến nỗi hất hết đồ đạc trên bàn xuống dưới đất.

“Chẳng phải tôi đã cho người đè chuyện này xuống rồi sao? Tại sao bây giờ tin tức lại phát tán nhanh như thế!”
Hiện giờ anh ta sắp tức điên lên rồi, dù sao thì mắt thấy tập đoàn Cố Thị sắp rơi vào tay mình giờ lại xảy ra việc như thế này!
Thái độ của Đỗ Chính Lâm với anh ta ngày càng tệ, rõ ràng là rất bất mãn.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt biết được chuyện này thì không khỏi thương tiếc cho người phụ nữ kia.

Vậy mà lại còn có người bằng lòng đi chết vì tên khốn Hồ Đức Huy.

Chỉ là không ngờ lần này Đỗ Chính Lâm lại không giúp đỡ anh ta, mà để cho tin tức này lan truyền nhanh đến thế.

Nhưng thật ra bọn họ không hề biết rằng tất cả mọi chuyện đều là do một tay Lâm Hoàng Phong thao túng.

Anh biết Đỗ Chính Lâm sẽ đè tin tức về vụ việc này xuống, nhưng ông ta muốn đấu với anh thì vẫn còn non lắm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.