Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 153: 153: Bà Nội Lâm Đổ Bệnh





Đứa trẻ đó là người cháu gái duy nhất của thím Trương, bà ta cũng không biết đám người đó làm thế nào lại tìm được cháu gái của bà!
Cuối cùng còn bắt được cô bé khiến cho bà ta không thể không làm theo yêu cầu của Lâm Chí Khanh.

Nếu không làm theo thì sau này bà ta không bao giờ có thể gặp lại cháu gái của mình nữa.

Tuy rằng trong lòng thím Trương không cam tâm tình nguyện nhưng vì cháu gái của mình, bà ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khi ấy Lâm Chí Khanh cũng nói với bà ta rằng thứ thuốc đó sẽ không uy hiếp đến tính mạng của bà chủ, nên bà ta mới đồng ý với ông ta.

“Thím Trương, thím là một người thông minh, nếu như thím tiết lộ chuyện này ra bên ngoài vậy thì thứ mà cuối cùng thím nhận được sẽ chỉ có thể là xác của cháu gái thím thôi!”
Thím Trương vừa nghe thấy Lâm Chí Khanh nói vậy thì liền bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái xanh đi.

“Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu, cậu hai, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng làm hại cháu gái của tôi!”
“Thím Trương, vậy tôi sẽ chờ đợi tin tức của thím!”
Thím Trương nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút, bà ta sợ hãi ôm chặt lấy lồng ngực của mình.

Bà ta nhìn về hướng phòng ngủ của bà nội Lâm, nhắm mắt lại, trong phút chốc liền rơi nước mắt.

“Bà chủ, là tôi có lỗi với bà, nếu như có kiếp sau tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho bà!”
Đám cưới của Lâm Mộc Giai rất nhanh đã được tổ chức, vào ngày hôm đó Đỗ Minh Nguyệt cũng tới giúp đỡ một số việc vặt.

Cô không thể làm phù dâu nhưng có điều cô vẫn thấy rất nhộn nhạo.


Nhìn thấy mấy người phù dâu liên tục gây khó dễ, Hoàng Hạo Trạch căn bản không thể chống đỡ nổi, cũng may là so với anh ta thì tốp phù rể anh ta đưa theo hiểu biết tình hình hơn nhiều.

Sau đó, Hoàng Hạo Trạch trực tiếp cầm bao lì xì đập vào cửa.

Lâm Mộc Giai vừa nhìn thấy đã không hài lòng, đi thẳng ra ngoài mở cửa ra.

“Làm gì thế? Khoe khoang bản thân mình có tiền có phải không? Em nói cho anh biết, kể cả anh có tiền thì nó cũng là của em, không được vứt như thế!”
Hôm nay Lâm Mộc Giai vô cùng xinh đẹp, không biết có phải vì hai má của bà ấy được trang điểm một lớp phấn má hồng hào hay không mà anh ta luôn cảm thấy nhìn bà ấy giống hệt như một người thiếu nữ vậy.

Hoàng Hạo Trạch bật cười, cuối cùng trực tiếp ôm công chúa mang cô bế lên.

“Được thôi, sau này anh đưa cho em hết!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy một màn này thì liền biết không phải Hoàng Hạo Trạch không có tình cảm với Lâm Mộc Giai, điều hạnh phúc nhất trên thế giới này đó chính là người mình yêu thầm vừa hay cũng thích mình!
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ cô nhìn bọn họ rồi ngưỡng mộ, không kìm được kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy.

“Sao thế? Ngưỡng mộ bọn họ à?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nếu như nói cô không thấy ngưỡng mộ là giả, thật ra bất kể lễ cưới được tổ chức như thế nào, chỉ cần hai người yêu thương nhau thì có ra sao cũng không có gì to tát.

Lâm Hoàng Phong ôm cô chặt hơn nữa, dịu dàng nói, “Anh xin lỗi!”
Anh vừa nói câu xin lỗi này xong thì Đỗ Minh Nguyệt cũng ngẩn cả người, cô nhìn Lâm Hoàng Phong, dường như lời xin lỗi vừa rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng ra mà thôi.


Sau đó, cô liền dịu dàng mỉm cười, “Đồ ngốc, xin lỗi em làm gì chứ, bây giờ em cũng cảm thấy rất hạnh phúc!”
Lâm Hoàng Phong nhìn đôi mắt sáng như ánh sao của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Có thể cưới được cô về nhà là phúc đức anh phải tu ba đời.

“Đi thôi, chúng ta nên ra hội trường tổ chức lễ cưới rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu sau đó cùng với Lâm Hoàng Phong đi đến hội trường tổ chức lễ cưới.

Bà nội Lâm cũng tới đó, chỉ là có một điều là sắc mặt của bà không được tốt lắm.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Mộc Giai mặc áo cưới màu trắng tinh khôi bước vào, bà vẫn không khỏi mà mỉm cười.

Trong lúc lễ cưới diễn ra, Lâm Mộc Giai không kìm được mà rơi nước mắt, một lễ cưới ấm áp như vậy thật sự khác một trời một vực so với lễ cưới mà cô ấy tự tưởng tượng ra.

Lễ cưới cứ như vậy mà kết thúc, bà nội Lâm căn bản cũng không ở lại đó quá lâu, cuối cùng vẫn là rời đi trước.

Thím Trương nhìn dáng vẻ bà nội Lâm ngồi chấm nước mắt, trong lòng liền cảm thấy vô cùng áy náy.

“Bà chủ, bà đang làm gì vậy? Hôm nay là ngày vui mà!”
Bà nội Lâm gật gật đầu, “Đúng đó, hôm nay là ngày vui, bây giờ con bé kết hôn rồi, tôi nên cảm thấy vui vẻ mới đúng!”

Vừa nói xong những lời này thì bà liền không kìm được mà lại ho mấy tiếng.

Không hiểu tại sao mà mấy ngày gần đây, bà luôn cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ.

Mơ mơ màng màng, lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện trước đây!
Lâm Mộc Giai vừa kết hôn chưa được bao lâu thì Hồ Đức Huy liền xảy ra chuyện.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt biết chuyện thì không kìm được mà thở dài nói, “Hiệu suất làm việc của Chủ tịch Thành phố đúng là nhanh thật đó!”
Sau đó không bao lâu thì Hồ Đức Huy đã gọi điện thoại cho cô.

Đỗ Minh Nguyệt biết anh ta sẽ quay trở lại tìm đến cô, chỉ là cô không nghĩ rằng anh ta sẽ đến nhanh như vậy!
Cô vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng điệu hung hăng của Hồ Đức Huy, anh ta hỏi: “Đỗ Minh Nguyệt, là cô làm đúng không? Có phải là cô đứng sau giở trò hại tôi bị đuổi khỏi nhà họ Đỗ đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy anh ta nói như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hỏi lại anh ta: “Tôi sao? Anh có chứng cứ gì chứng minh là do tôi hại anh không?”
“Không phải cô thì còn có thể là ai? Tên nhóc Lâm Hoàng Phong đó chắc chắn giúp cô không ít việc nhỉ? Thế mà lại âm mưu vu cáo hãm hại tôi, cô được lắm Đỗ Minh Nguyệt!”
Lâm Hoàng Phong sao? Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi ngờ nghĩ thầm, chẳng lẽ Lâm Hoàng Phong cũng tham gia và chuyện lần này sao?
“Gì mà vu cáo hãm hại anh chứ? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả, Hồ Đức Huy, tất cả là do anh nợ tôi, anh nên trả lại hết rồi!”
Anh ta nhờ dựa dẫm vào cô mới vào được nhà họ Đỗ, hiện giờ cũng lại vì cô mà bị đuổi khỏi đó, cái này cũng coi như là thành công hay thất bại cũng đều do anh ta tự chuốc lấy mà thôi.

Sau đó Chủ tịch Thành phố cũng gọi điện đến tìm Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt liền làm theo thỏa thuận mang tất cả ảnh chụp gửi hết qua đó, hơn nữa còn không thèm để lại một bức ảnh sao lưu nào!
Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, cô thầm nghĩ cũng sắp đến mùa đông rồi.

Cuối cùng bà nội Lâm cũng đổ bệnh, còn Lâm Chí Khanh cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội, mang theo luật sư nghênh ngang xông vào nhà họ Lâm.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của bà nội Lâm, Lâm Chí Khanh không khỏi cảm thấy được trút đi sự giận dữ trong lòng.

“Không ngờ rằng bà chủ của nhà họ Lâm cũng có ngày biến thành bộ dạng nhếch nhác như thế này!” Lâm Chí Khanh nhướng mày, vô cùng đắc ý.


Bà nội Lâm vừa nhìn thấy Lâm Chí Khanh thì liền cố gắng chống tay ngồi dậy.

“Anh tới đây làm gì? Mau cút đi cho tôi!”
Tất nhiên Lâm Chí Khanh sẽ không chịu cút đi, ông ta không chỉ không cút đi mà còn ngang nhiên ngồi lên ghế.

“Bà chủ Lâm, bà nghĩ rằng bây giờ bà còn có tư cách bảo tôi cút đi hay sao? Bà quên là bà đã từng đối xử với tôi như thế nào rồi sao?”
Bà có thể quên mất nhưng ông ta thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, bà vẫn luôn coi ông ta là người ngoài, ông ta là con riêng nên ở trong cái nhà này, ông ta chẳng có chút địa vị nào hết.

“Đó đều là những thứ anh tự mình chuốc lấy, bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn nhòm ngó tập đoàn Lâm Thị, dã tâm của anh chưa từng thay đổi một chút nào.”
“Đúng vậy, vì thế bà vẫn luôn đề phòng tôi đúng không? Thế nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn để tập đoàn rơi vào tay tôi đó sao?”
“Anh...” Đột nhiên bà nội Lâm thở không ra hơi.

Ngay lúc này thì thím Trương cũng chạy tới, vỗ vỗ vào bả vai của bà, quan tâm nói: “Bà chủ, bà đừng nói nữa.”
“Thím Trương, thím mau đuổi bọn họ ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!” Mặc dù bà nội Lâm đã đổ bệnh thật rồi nhưng phong thái uy nghiêm đó vẫn còn.

Thím Trương liếc nhìn Lâm Chí Khanh một cái, Lâm Chí Khanh cũng quay sang nhìn bà ta, bộ dạng không hề kiêng nể ai cả.

Thím Trương nghĩ đến cháu gái của mình, thế là không dám tự ý hành động.

Bà nội Lâm nhìn thím Trương, ho lên mấy tiếng, “Thím Trương, thím còn ngẩn ra đó làm gì? Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Thím Trương vẫn đứng ngây ra đó, không làm gì cả, còn Lâm Chí Khanh nhìn thấy một màn này thì cười phá lên.

“Hahahaha, bà chủ Lâm, e rằng bà vẫn còn chưa biết là thím Trương đã trở thành người của tôi từ lâu rồi, bà tưởng rằng bà có thể ngã bệnh là kiệt tác của ai tạo nên chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.