Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 186: 186: Ăn Cơm





Anh ta nói xong liền rời đi, chỉ còn lại một đám người xung quanh kinh ngạc nhìn cô!
Đỗ Minh Nguyệt có chút bất lực, rõ ràng cô chỉ muốn an tâm đi làm, không muốn gặp phải sự chú ý lớn như vậy!
Cô hơi đau đầu rồi đấy!
Thời gian trôi qua thật nhanh, quản lý Triệu cũng không quấy rầy cô, cô vui vẻ tự tại.

Sau khi tan sở, cô bất ngờ nhìn thấy xe của Chu Thành An, ngay khi Đỗ Minh Nguyệt đang muốn quay đi thì đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh.

"Minh Nguyệt, anh nhìn thấy em rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt chẳng còn cách nào khác ngoài đứng lại.

Cô quay đầu lại, xấu hổ nhìn anh ta!
"Thật là trùng hợp, anh cũng ở đây à!"
Chu Thành An cười nhẹ, "Không phải ngẫu nhiên, là anh cố tình chờ em!"
Một câu nói đã khiến Đỗ Minh Nguyệt không nói nên lời!
"Còn nhớ những gì anh đã nói hôm nay không? Anh đã nói em đợi anh sau khi tan sở, em không nhớ sao?" Chu Thành An nói, giọng điệu của anh ta đầy trìu mến!
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, lại không thể nói rằng cô định bỏ trốn vì cô không muốn nói chuyện với anh ta!
Cô luôn cảm thấy mình có hơi quá đáng, cuối cùng sau khi suy nghĩ xong, cô gật đầu, "Hình như em nhớ ra rồi!"
Chu Thành An sao có thể không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng anh ta không để lộ ra ngoài, cô giả ngu, anh ta cũng giả ngốc!
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối!” Chu Thành An rất nhã nhặn nói.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh ta mà trong lòng có chút trống rỗng, cô yếu ớt hỏi: "Thanh Vy thì sao? Hay là thôi đi, em sẽ ăn cơm với Thanh Vy thôi!"

Nếu cô hẹn hò với anh ta mà bị ai đó phát hiện thì quả thật là đuối lý.

Ai biết rằng Chu Thành An dường như biết rằng cô ấy sẽ nói điều đó, mà anh ta còn sẵn sàng mở đường nước để đẩy thuyền.

“Không sao đâu, anh sẽ đón cô bé cùng đi ăn tối, hẳn là Thanh Vy sẽ rất vui vẻ!” Chu Thành An cười nói.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn nụ cười mỉm của anh ta, không khỏi lui về phía sau mấy bước, quả nhiên những người mắt mị hoặc đều là quái vật.

“Vậy… vậy sao?” Đỗ Minh Nguyệt lùi về phía xe.

Thấy thế, Chu Thành An lập tức duỗi tay ra chắn và nói một cách mơ hồ, Minh Nguyệt, em có chắc muốn ở đây và nói chuyện với anh như thế này không?"
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới hiểu ý của anh ta, cô nhanh chóng lên xe.

Quên đi, cô quá nông nổi rồi.

Khi đến nhà trẻ, Đỗ Thanh Vy vẫn đang đợi ở đó, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và Chu Thành An đi cùng nhau, đôi mắt nhỏ của cô bé lập tức trở nên sáng rực!
“Mẹ, có phải mẹ và chú An cùng nhau đến đón con không?” Đỗ Thanh Vy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cùng nụ cười trên môi.

Nhìn thấy Đỗ Thanh Vy vui vẻ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt làm sao không biết cô bé đang suy nghĩ gì, xoa xoa má, nghiến răng nói: "Ừ, con có vui không, Thanh Vy?"
Khuôn mặt của Đỗ Thanh Vy thay đổi theo sự xoa nắn của cô, nhưng Đỗ Thanh Vy không hề tức giận mà chỉ cảm thấy cô bé đã quen với điều đó rồi!
"Tất nhiên là rất vui rồi mẹ!"
Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô nhóc này sẽ không thể nói được lời gì tốt đẹp, vì vậy cô đã liếc cô bé một cái.

Đỗ Thanh Vy thoát khỏi móng vuốt của Đỗ Minh Nguyệt và chạy đến bên Chu Thành An.

"Chú An, nhìn xem, mẹ bắt nạt cháu này!"
“Đỗ Thanh Vy, con còn dám tố cáo?” Đỗ Minh Nguyệt ngứa răng!
Nghe xong, Đỗ Thanh Vy le lưỡi, "Tố cáo thì sao, mẹ sẽ đánh con à!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Vậy thì con nên đứng đắn một chút đi! Trên trán Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện vài vạch đen, thật đáng xấu hổ!
Chu Thành An thực sự không quan tâm đến những điều này, mà cảm thấy thế này rất dễ thương, giống như một gia đình nhỏ vậy.

Lúc này, anh ta mới để ý thấy có một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh nên kéo Đỗ Thanh Vy và nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé ấy là bạn của cháu à?"
Lúc này Đỗ Thanh Vy mới nhìn Từ Lâm, người đang trốn trong góc bên cạnh cô bé.

Cô bước tới kéo cậu ra, "Đúng vậy, đây là bạn tốt của cháu, cậu ấy tên là Từ Lâm!"
Không ngờ, sau một ngày, Thanh Vy đã hoàn toàn chấp nhận cậu.


Dù sao con người cậu cũng khá tốt, Đỗ Thanh Vy nghĩ vậy.

Hôm nay cậu ấy còn chia sẻ món ăn ngon của mình với cô bé.

Vì bên kia coi cô bé là bạn tốt, nên Đỗ Thanh Vy tất nhiên cũng nên coi cậu là một người bạn tốt.

Suy nghĩ của trẻ con luôn trong sáng như vậy, ai đối xử tốt với mình, liền đối xử tốt với người đó.

Khi Chu Thành An nghe cô nói câu này, anh cũng có ấn tượng tốt với "cô gái nhỏ", nụ cười của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Cô bé là bạn của Thanh Vy, thì quan trọng là phải đối thật xử tốt.

Dù sao thì Đỗ Thanh Vy khó lắm mới có một người bạn!"
Anh ấy nói đùa với Đỗ Thanh Vy, khiến Đỗ Thanh Vy đỏ mặt.

Từ Lâm có thể nhận ra rằng họ đều là người tốt và sẽ không làm gì cậu ấy cả!
Cậu rụt rè nói: "Chào chú, chào cô!"
Chu Thành An xoa tóc cậu, nhẹ nhàng nói: "Có muốn cùng bọn chú đi ăn tối không?"
Từ Lâm ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe anh nói điều này, cậu lắc đầu và sau đó trốn sau lưng Đỗ Minh Nguyệt.

"Không được, cháu không được đi đâu hết, mẹ sẽ tức giận nếu không nhìn thấy cháu!"
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới người phụ nữ ngày hôm qua, trong lòng không khỏi lạnh sống lưng, người phụ nữ đó không biết cách làm mẹ.

Đỗ Thanh Vy cũng nhớ đến cảnh tượng hôm qua cô bé nhìn thấy, ngay lập tức thuận theo cậu.

"Thôi, vậy cậu ở đây đợi mẹ cậu đến đón, đừng có chạy lung tung!"
Đỗ Thanh Vy hiển nhiên hơi tiếc nuối, nhưng Chu Thành An không biết điều đó, nhưng nhìn bộ dạng của họ, anh đoán rằng người mẹ hẳn là rất nghiêm khắc.


Cứ như thế, sau khi chia tay nhau, Đỗ Thanh Vy ngồi bên cửa sổ rồi quay đầu nhìn lại.

Đỗ Minh Nguyệt đánh đòn cô bé, cô bé liền kêu đau, sau đó xoa mông và bất mãn nói: "Mẹ ơi, mẹ đánh con làm vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt nhăn nhó, "Còn nhìn gì nữa, ngồi ngay ngắn cho mẹ!"
Đỗ Thanh Vy bĩu đôi môi như anh đào, cẩn thận kéo tay áo của Đỗ Minh Nguyệt với vẻ đáng thương.

"Mẹ, chúng ta có thể giúp cậu ấy không? Con luôn cảm thấy cậu ấy thật đáng thương.

Hôm nay con nhìn thấy trên người cậu có những vết sẹo.

Cậu ấy nói rằng mẹ đã đánh cậu ấy!"
Câu nói của Đỗ Thanh Vy khiến Đỗ Minh Nguyệt bị sốc, cô ấy ngạc nhiên nhìn Đỗ Thanh Vy mà hỏi: "Mẹ cậu ấy thật sự đánh cậu ấy à?"
Đỗ Thanh Vy gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu ấy đã nói riêng với con, cậu ấy nói mẹ cậu ấy có lúc thì bình thường, lúc lại không bình thường!"
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, không ngờ đây lại là một cảnh bạo lực gia đình.

Đứa nhỏ đó thật sự cũng rất đáng thương, trông cậu gầy guộc không có chút da thịt gì cả!
Chu Thành An nghe những lời bọn họ thảo luận trong xe, trong lòng cũng có vài phần định hướng.

"Đứa nhỏ kia quả thực có chút đáng thương, sao chúng ta không thử giúp cậu ấy!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.