Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 199: 199: Bị Thương





Đỗ Minh Nguyệt không biết cô nên thế nào khi con gái cô hiểu chuyện như vậy.

Con bé rất muốn có một người ba nhưng cô lại không thể nói với con bé!
"Con gái mẹ ngoan quá!"
Đêm nay Đỗ Minh Nguyệt ngủ không ngon, trong giấc ngủ cô mơ thấy Lâm Hoàng Phong định mang con đi, khi tỉnh dậy cô thấy Đỗ Thanh Vy ở bên cạnh khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn!
Nhưng cô không thể ngủ lại cho đến khi trời sáng nên khi cô đưa Thanh Vy và Từ Lâm đến trường mẫu giáo, trên mắt lộ rõ quầng thâm đen!
Đỗ Thanh Vy nhìn những quầng thâm trên khuôn mặt của mẹ không khỏi mỉm cười hỏi: "Mẹ ơi, hôm qua mẹ có làm chuyện gì xấu không?"
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu bé cũng không trả lời, vừa lúc đã đến cửa nhà trẻ.

"Con mau vào đi nếu không sẽ muộn giờ vào lớp đấy!"
Đỗ Thanh Vy bĩu môi rồi vẫy tay chào tạm biệt mẹ.

“Vâng ạ, tạm biệt mẹ!” Sau đó cô bé lại nắm tay Từ Lâm, “Đi thôi, chúng ta cùng đi vào đi!”
Từ Lâm bây giờ đã bình thường hơn nhiều, cô cũng đã trao đổi với các giáo viên về chuyện của cậu bé, những giáo viên đó cũng cảm thấy thông cảm với Từ Lâm.

Thế nên cũng để ý chăm sóc cậu bé nhiều hơn, nhưng vì chuyện này mà bọn trẻ ở nhà trẻ không thích cậu bé lắm!
"Ồ, hai người lại nắm tay nhau, nghe nói hai người đã trở thành chị em rồi!"

Người nói là bé trai nghịch ngợm nhất lớp này nhưng vì nhà có tiền nên thầy cô trong trường cũng nhắm mắt làm ngơ.

"Từ Lâm, cậu vẫn biết mình là con trai, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự coi mình là con gái, không biết xấu hổ!"
Mặt Đỗ Thanh Vy tối sầm lại và đá mạnh vào ghế đá!
"Nói đủ chưa? Muốn đánh nhau à?"
Không thể không nói Đỗ Thanh Vy vẫn rất có tiếng nói, khi cậu bé kia nhìn thấy Đỗ Thanh Vy như vậy thì lập tức ngừng nói.

Dù sao thì bé trai kia vẫn rất sợ Đỗ Thanh Vy, không thể chọc vào cô gái nhỏ này!
Cậu bé đã thấy bộ dạng bùng nổ của cô bé và cậu bé không thể đánh lại được!
Đỗ Thanh Vy thấy cậu bé kia đã im lặng nên nắm tay Từ Lâm ngồi xuống!
"Cậu cứ mặc bọn họ, sau này có ai bắt nạt cậu thì cứ nói cho tớ biết, để tớ xem là ai dám bắt nạt cậu."
Khi Đỗ Thanh Vy nói điều này thì cũng nhìn cậu bé lúc nãy, rõ ràng cô bé đang cảnh cáo cậu bé kia!
Cậu bé kia cảm thấy mất mặt được nhưng cũng không dám nói gì!
Sự việc này cũng khiến bé trai kia ghi nhớ trong lòng rồi!
Đỗ Minh Nguyệt đến công ty, trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm lại có một cuộc họp báo mà Đỗ Minh Nguyệt bị cử đi sắp xếp hội trường!
Chu Thành An cũng ở đây, hôm nay anh ấy mặc rất trang trọng!
Đột nhiên phía sau anh có thêm hai người nữa và trong số đó có một cô gái vẫn luôn kiên trì theo anh đuổi.

"Anh An, đợi em với.

Ông nội kêu anh đi cùng em sao anh lại đi làm việc?" Cô gái nhỏ bĩu môi lộ vẻ bất mãn.

Chu Thành An không đáp lời, vẻ mặt anh nghiêm túc bố trí hội trường!
Lâm Ngọc Yên nhìn anh như vậy thì giậm chân, "Nếu anh không để ý tới em thì em sẽ nói cho ông nội nghe!"
Lúc này Chu Thành An mới quay qua nhìn cô ta, từ trước đến nay anh đối với mọi người luôn ôn nhu nhưng có đôi khi sự ôn nhu kia không chạm tới đáy mắt!
"Ngọc Yên, hiện tại anh rất bận!"
Lâm Ngọc Yên muốn nói thêm gì đó nhưng người đàn ông phía sau liền mở miệng nói!
"Ngọc Yên, em đừng quấy rầy anh anh nữa, anh ấy còn có việc bận!"
Người nói là Chu Dương - em họ của Chu Thành An!
“Em không quan tâm!” Lâm Ngọc Yên tỏ ra cáu kỉnh!

Đỗ Minh Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh này nhưng cô cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào, cô biết một người đàn ông độc thân hoàng kim như Chu Thành An không thiếu người theo đuổi!
Quản lý Triệu tức giận đến mức sắp bùng nổ, không ngờ không có Đỗ Minh Nguyệt lại có một người phụ nữ đến đây!
Lúc này nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt lại càng tức giận hơn, không khỏi mắng một câu: "Đỗ Minh Nguyệt, cô đói cơm à? Lau đã khô rồi, đến lau lại đi!"
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu bản thân đã làm gì khiến cô ta tức giận nhưng cô cũng không muốn gây ra quá nhiều rắc rối không cần thiết nên lại lau sạch ghế thêm một lần nữa!
Chu Thành An tình cờ nghe được lời nói của họ nên quay đầu lại thì thấy Đỗ Minh Nguyệt đang thè lưỡi sau lưng Giám đốc Triệu!
Bộ dáng của cô trông có chút dễ thương!
Chu Thành An không khỏi cong môi khi nhìn thấy cảnh này!
Đúng lúc này, một sợi dây trên sân khấu đột nhiên bị đứt!
Ánh mắt Chu Thành An lóe lên, anh vội hô to: "Minh Nguyệt, cẩn thận!"
Đỗ Minh Nguyệt chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Chu Thành An ôm vào lòng, sau khi lăn lộn thì cô nghe thấy một tiếng động lớn vang lên!
Lâm Ngọc Yên hoảng sợ, khi phản ứng lại thì cô ta vội vàng chạy tới!
"Anh An, anh An, anh không sao chứ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn nơi vừa bị đập vỡ thì trong lòng cô có chút sợ hãi, nếu như bị rơi vào người thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này những người khác cũng đi tới, Lâm Ngọc Yên tiến lên đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra rồi lo lắng hỏi: "Anh An, anh không sao chứ? Anh có bị thương không?"
Chu Thành An gật đầu lia lịa nhưng ánh mắt của anh đang ở trên người của Đỗ Minh Nguyệt!
Anh đứng dậy và đi đến chỗ cô với vẻ lo lắng!
"Minh Nguyệt, em không sao chứ?"
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Yên thay đổi khi nghe Thành An gọi Minh Nguyệt thân mật như vậy!
Mà Chu Dương cũng hiểu được đây là người mà anh trai anh luôn muốn che giấu!
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cô định nói không sao cả nhưng khi cô đứng dậy thì cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân!
Cô không có chút đề phòng nào nhưng Chu Thành An đã nhanh chóng phản ứng lại và ôm cô vào lòng!

Lâm Ngọc Yên nhìn thấy cảnh này thì càng tức giận không nói nên lời.

Cô ta bước tới và tách Đỗ Minh Nguyệt với Chu Thành An ra!
"Anh An, anh mặc kệ cô ta đi!"
Chu Thành An có chút khó chịu, một người luôn luôn dịu dàng như anh lại có lúc thực sự tức giận.

"Em không thấy cô ấy bị thương sao? Em đi đi, ở đây không có chuyện gì của em, mau về đi!"
Nói xong, anh liền đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, anh cau mày lại nhưng giọng điệu lại đặc biệt dịu dàng, giống như sợ làm cô sợ!
"Em không sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt giữ khoảng cách với anh một chút, "Em ổn!"
Quản lý Triệu vốn đã nổi cơn ghen và tự hỏi tại sao đồ vật kia không rơi vào người Minh Nguyệt đi, thật đáng tiếc!
"Tổng giám đốc An, tôi nghĩ không có chuyện gì đâu, sao mọi người không giải tán đi!"
Chu Thành An liếc nhìn quản lý Triệu rồi lạnh lùng quát một tiếng, "Không có chuyện gì? Nếu chuyện này xảy ra trong buổi họp báo thì cô có gánh nổi hậu quả không?"
Quản lý Triệu bị anh mắng thì không nói nên lời, những người xung quanh cũng lập tức an tĩnh lại, không biết phải làm sao!
"Chuyện hôm nay là lỗi của ai ngày mai phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì tự giác rời khỏi đây cho tôi!"
Nói xong, anh lại nhìn về Đỗ Minh Nguyệt, anh biết cô đang cố ý giữ khoảng cách với mình nhưng nếu cô muốn trốn thì anh cũng không muốn cho qua!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.