Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 200: 200: Cô Ấy Là Vợ Tôi!





Anh ấy đi tới bên cạnh cô, khi nhìn thấy vết máu trên cổ chân cô thì nhanh chóng nhíu mày!
"Đã bị thương như thế rồi mà còn nói không sao!"
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy mắt cá chân của mình.

Cô nhanh chóng rụt chân lại, đang muốn nói mình không sao thì Chu Thành An đã đi nhanh tới bế thốc cô lên!
"Anh đưa em đến gặp bác sĩ."
Nói xong, bước chân vững chắc nhanh chóng bế cô rời khỏi đó.

Lâm Ngọc Yên nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt cô ta nhanh chóng tối đi vì tức giận.

"Chu Dương, người phụ nữ kia là ai thế?" Cô ta nổi giận, lên tiếng hỏi.

Chu Dương sờ mũi một cái: "Tôi cũng không rõ!"
Anh không dám nói thật, nếu không anh họ của anh nhất định sẽ đánh anh một trận mất!
Lâm Ngọc Yên dậm chân, vẻ mặt oán hận!
Vũ Quỳnh Như không ngờ Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn sống, mặc dù trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng bất mãn thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Ngọc Yên bên cạnh, trong lòng cô ta lại có âm mưu khác!
Ông bà ta có câu, hai kẻ thù là bạn của nhau!
Đỗ Minh Nguyệt được Chu Thành An bế đi, dọc đường đã nhận được không ít ánh mắt lạ lùng của những nhân viên, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!
Chu Thành An nhanh chóng đặt cô ngồi vào xe, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em cố gắng một chút nhé, chúng ta đến bệnh viện trước!"

Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng từ chối: "Không cần, em tự tay xử lý một chút là sẽ ổn ngay thôi!"
Chu Thành An làm như không nghe thấy lời cô nói, tự mình vòng sang bên kia mở cửa vị trí ghế lái, sau đó nhanh chóng lái xe tới bệnh viện!
Dọc đường, Đỗ Minh Nguyệt không biết nên nói gì, vì thế cô quyết định sẽ không nói gì cả.

Khi đến bệnh viện, Chu Thành An còn muốn bế cô ra ngoài, thế nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt từ chối!
"Thành An, em tự mình đi được!"
Nói xong, cô mạnh mẽ vịn vào cửa xe, sau đó bước xuống xe!
Chu Thành An biết tính cô, mặc dù anh ấy cũng không biết làm sao thế nhưng vẫn tiến lên đỡ cô!
"Tốt nhất vẫn nên để anh đỡ em!" Chu Thành An thở dài than thở!
Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ, đây đã được xem là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ấy rồi, vì thế cô cũng không từ chối thêm!
Đi tới bệnh viện, khi bác sĩ nhìn thấy vết thương của cô thì nhanh chóng nhíu mày.

"Sao bây giờ cô mới chịu đến đây? Nếu không được xử lý cẩn thận thì cẩn thận sẽ bị phong đòn gánh đấy, trước mắt nên khử trùng trước đi!"
Hoá ra, vết thương của cô hình thành là do bị một thanh sắt đâm vào, đến bây giờ cũng không ngừng chảy máu, trông vô cùng đau đớn!
Lúc khử trùng, Đỗ Minh Nguyệt vẫn cố nén đau, Chu Thành An đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn cô, trong lòng lo lắng tới mức âm thầm cảm thấy nổi giận với cô!
Chuyện gì cô cùng muốn tự mình gánh vác, chẳng lẽ không thể phụ thuộc vào anh ấy nhiều hơn một chút được sao?
Cô y tá chịu trách nhiệm khử trùng cho cô thấy cô có thể chịu được thế nhưng người đàn ông đứng bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt lại hết sức lo lắng.

Cô ấy cười nói: "Cô nhìn bạn trai cô đi kìa, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn cô.


Phụ nữ thì nên phụ thuộc vào bạn trai mình nhiều hơn một chút."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy sửng sốt, sau đó cô cũng kịp phản ứng, vội vàng lên tiếng giải thích: "Không phải thế, cô hiểu lầm rồi!"
Cô y tá kia không ngờ tình hình lại tiến triển như thế, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi cô nhé, tôi tưởng hai người là người yêu của nhau!"
Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm, bầu không khí nhanh chóng trở nên vô cùng lúng túng!
Chu Thành An nghe thấy cô giải thích với cô ý tá kia nghiêm túc như thế thì cười khổ một tiếng, xem ra trong lòng cô vẫn luôn không có chỗ cho anh ấy!
Sau khi châm cứu xong, vị bác sĩ kia nhanh chóng kê cho cô một toa thuốc: "Không được ăn cay, cũng không được uống rượu hay hút thuốc, vì như thế sẽ không tốt cho cơ thể!"
Đỗ Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn bác sĩ!"
Lúc ra về, Đỗ Minh Nguyệt cũng dựa vào người Chu Thành An, cô cố gắng đi thật nhẹ nhàng.

Trên trán cô bắt đầu toát mồ hôi, mùi hương như có như không trên người cô quẩn quanh trước mũi Chu Thành An.

Trong lòng anh ấy có chút xao động, anh ấy cố gắng kìm nén, cố gắng gạt bỏ đi suy nghĩ muốn ôm cô vào lòng của mình!
Sau khi rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng dừng lại trước mặt họ!
Lâm Hoàng Phong mở cửa xe bước xuống, gương mặt đẹp trai hiện vẻ lạnh lùng!
Thấy bàn tay Chu Thành An đang nắm lấy cổ tay Đỗ Minh Nguyệt, anh lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu!
Anh híp mắt, sau đó bước lên trước, dùng tay bắt lấy bàn tay của Đỗ Minh Nguyệt, sau đó kéo cô về bên cạnh mình!
Vì chân Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang bị thương, cô lập tức đau đến nhíu mày!
Chu Thành An thấy chân Đỗ Minh Nguyệt đang bị thương vì thế cũng không giành giật với anh.


"Anh bị điên rồi sao? Chân của Minh Nguyệt còn đang bị thương đấy!"
Bởi vì động tác vừa rồi, vết thương trên chân Đỗ Minh Nguyệt lại bị nứt ra, nhanh chóng thấm máu ra miếng gạc đang quấn trên chân cô!
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ đau lòng và áy náy.

Thế nhưng lúc ngẩng đầu lên vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng kia!
"Tổng giám đốc An đây và vợ tôi dường như rất thân thiết với nhau!" Lâm Hoàng Phong cười lạnh.

Đỗ Minh Nguyệt lập tức trợn tròn mắt nhìn anh: "Cái gì mà vợ? Ai là vợ của anh chứ?"
Lâm Hoàng Phong xoay đầu lại nhìn, ánh mắt hiện lên một nụ cười khác lạ: "Ai đồng ý thì là người đó!"
Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng trở nên tức giận: "Anh..."
Dáng vẻ của anh vẫn luôn độc địa như thế, thế nhưng cô cũng không còn cách nào để phản bác lại anh.

Chu Thành An dường như cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, anh ấy đã sớm điều tra về Đỗ Minh Nguyệt, vì thế phát hiện trước đây cô đã kết hôn với Lâm Hoàng Phong.

Cũng chẳng trách vì sao Lâm Hoàng Phong lại nhanh chóng tới đây như thế, có thể thấy tình cảm mà người đàn ông này dành cho Đỗ Minh Nguyệt là vô cùng cố chấp.

"Chủ tịch Phong, tôi nhớ anh với Minh Nguyệt đã ly hôn rồi cơ mà?" Chu Thành An nở nụ cười nho nhã.

Chỉ là dưới ánh mặt trời, nụ cười ôn nhu này của anh ấy trong mắt Lâm Hoàng Phong lại trở nên vô cùng nhức mắt!
"Ly hôn sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng ký giấy ly hôn!"
Anh chưa từng ký qua một tờ giấy ly hôn nào cả, vì thế trên phương diện pháp luật thì hai người họ vẫn là vợ chồng!
Thế nhưng chuyện này đối với Đỗ Minh Nguyệt mà nói giống như sấm chớp giữa trời quang vậy!

"Anh nói gì thế? Anh không ký vào giấy thỏa thuận ly hôn sao? Anh điên rồi đấy à? Thế anh và Trần Như Ngọc kết hôn thì sao? Không phải phạm tội trùng hôn sao?" Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột hỏi.

Lâm Hoàng Phong thấy vẻ mặt cùng dáng vẻ sốt ruột của cô, liền biết được trong lòng cô vẫn còn để ý đến mình.

Anh nở một nụ cười ôn như, vuốt mặt Đỗ Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói, anh và cô ta ở bên cạnh nhau!"
Lúc này, Đỗ Minh Nguyệt nhận ra mình có chút kích động, lập tức cúi đầu không nói nữa.

Chu Thành An nhìn hai người họ, không biết vì sao rõ ràng hai người họ chỉ mới kết hôn được một năm, thế nhưng anh ấy lại cảm thấy hai người vô cùng ăn ý!
Chuyện này càng khiến anh ấy cảm thấy có hơi ghen tị, ghen tị đến phát điên!
Anh ấy đã đợi cô năm năm, không lẽ cứ trơ mắt đứng nhìn cô rời đi sao?
Lâm Hoàng Phong cũng không nói gì thêm, chỉ cần có Chu Thành An ở đây, trong lòng anh liền cảm thấy không thoải mái!
Anh khom người, bế thốc Đỗ Minh Nguyệt lên!
Đỗ Minh Nguyệt cũng không hề phòng bị, hét lên một tiếng sau đó đưa tay vòng lên cổ anh.

Đến khi cô kịp phản ứng, nhanh chóng giãy giụa: "Lâm Hoàng Phong, anh bỏ tôi xuống mau!"
Lâm Hoàng Phong cũng không để cô xuống, ánh mắt nhìn về phía Chu Thành An.

"Tôi biết cô ấy đang làm việc ở công ty anh.

Dáng vẻ bây giờ của cô ấy có thể phải xin nghỉ để về nhà nghỉ ngơi rồi!"
Mặc dù Chu Thành An không cảm thấy có gì bất mãn thế nhưng trong lòng lại cảm thấy đau lòng thay cho Đỗ Minh Nguyệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.