Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 220: 220: Tung Tích Của Lâm Hiên Hữu





Lâm Ngọc Yên căng thẳng nắm chặt tay bạn: “Làm thế nào bây giờ? Tớ không thể mất đi anh ấy được, anh ấy là người tớ thích!”
Diêu Na vỗ vai cô ta: “Không sao, chúng ta từ từ thôi, nghĩ cách đuổi cô ta đi.”
“Đúng, đuổi ra khỏi thành phố này thì sẽ không có ai làm phiền tớ với anh An nữa.”
Chu Thành An lái xe tới nhà Đỗ Minh Nguyệt, vừa hay thấy Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị đi lên nên lập tức gọi cô lại.

Anh đã mua đồ ăn tặng cho cô.

“Nguyệt, đây là đồ ăn anh đặt, xin lỗi nhé, anh cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.” Sắc mặt Chu Thành An rất áy náy.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không sao đâu, em không trách anh, chỉ là anh sắp đính hôn rồi, chúng ta sẽ tiếp xúc ít đi thì hơn!”
“Không phải đâu!” Chu Thành An tiến lên phía trước, giải thích: “Anh không hề có ý đính hôn với cô ta, vả lại chính cô ta nói, anh hoàn toàn chưa nghe nói bao giờ.”
“Thành An, sau này anh rồi cũng sẽ kết hôn, em vẫn luôn đối xử với anh như bạn bè nhưng không có nghĩa là người ta sẽ hiểu ý em, cho nên chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn!”
Chu Thành An không ngờ cô lại nghĩ thế, nhưng thực ra cô nói cũng đúng, dù họ có không làm gì thì người ta vẫn sẽ đặt chuyện.

Anh cảm thấy không sao không có nghĩa là cô không để ý.

“Anh biết rồi, anh sẽ chú ý.”
Nói cho cùng thì chỉ là do cô không thích anh mà thôi, nếu như thích thì hiểu lầm cũng có sao, mọi thứ sẽ biến thành điều hiển nhiên.


“Xin lỗi Thành An, em lên trước đây!”
Đỗ Minh Nguyệt nói xong thì đưa hai đứa bé lên trên cùng.

Đỗ Thanh Vy ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hỏi rất đơn thuần: “Mami, có phải Chú An sau này sẽ lấy người phụ nữ khác, là người hôm nay sao? Con không thích cô ta.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô bé nói thế thì cười: “Không phải con vẫn luôn muốn chú ấy làm ba con sao?”
Đỗ Thanh Vy vân vê ngón tay, nhỏ giọng lầm bầm: “Đó là con tưởng ba không cần chúng ta nữa nên con mới nghĩ thế, nhưng mà mami, sao ba lại không tới tìm chúng ta chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong và cả lúc anh kiên định nói: “Đợi anh.”
Cô đột nhiên tin anh, cô tin chắc chắn anh sẽ về.

“Chắc chắn là ba con bị điều gì làm lỡ dở thời gian thôi chứ mẹ tin ba con sẽ về.”
Đỗ Thanh Vy gật đầu: “Vâng, con cũng tin ba sẽ về.”
Lâm Hoàng Phong quả thực gặp phải mọt chuyện, hệ thống phòng ngự của công ty có chút vấn đề, một bộ phận tư liệu lớn đã bị tiết lộ.

May là xử lí kịp thời mới không tổn thất nghiêm trọng.

Lúc họp, người trong phòng họp thậm chí còn không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Lần này là thế nào đây?” Lâm Hoàng Phong gõ bàn: “Cho tôi lời giải thích.”
Những nhân viên nhìn nhau, dường như đang nghĩ nên xem lấy cớ nào để trốn tội.

“Chúng tôi cũng không rõ, sau khi hệ thống bị phá cũng không hề có âm thanh cảnh báo, chúng tôi hoài nghi là có người ác ý công kích.”
“Tìm thấy ai công kích không?” Lâm Hoàng Phong nhìn sang.

Nhân viên nói ban nãy lập tức cảm thấy áp lực nặng như núi, run rẩy lắc đầu: “Rất khó tra ra, người đó rất hiểu về hệ thống phòng ngự của chúng ta, có khi nào là có gian tế không?”
“Vậy tôi còn cần các người làm gì? Xảy ra chuyện mà không điều tra ra, các người còn làm gì được nữa?”
Đối diện với sự chất vấn của anh, họ đều không dám lên tiếng.

Lâm Hoàng Phong xua tay: “Từ nay bất cứ lúc nào cũng không được chậm trễ cho tôi, còn cả cậu nói là có tay trong, ở đây ngoài chúng ta ra thì ai cũng là tay trong hết.”
Anh nhìn sang, nhân viên phát run cả đám, ai cũng là bị tình nghi, cũng có khả năng bị nghi ngờ.

“Tôi nói rõ ở đây, nếu như quả thực xuất hiện tình hình có gián điệp, tôi sẽ truy cứu tới cùng và cho hắn ngồi tù, không tin các người cứ thử xem.”
Câu nói này khiến rất nhiều người trong phòng trợn mắt, họ đương nhiên tin Lâm Hoàng Phong sẽ làm được chuyện đó, cho nên không ai dám nói thêm gì.


Tan họp, trong phòng hội nghị chỉ còn là Lâm Hoàng Phong, dù sao không ai dám ở đây vì sợ ăn chửi!
Lâm Hoàng Phong nhắm mắt, xoa trán, về nhiều ngày thế rồi mà anh vẫn hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Lúc này, Tiêu Hồng Quang đi tới: “Ông chủ, đã có thông tin của Lâm Hiên Hữu.”
Lâm Hoàng Phong mở mắt ra, quay ghế xoay lại đối diện với Tiêu Hồng Quang: “Nó ở đâu?”
“Theo như thông tin thì ở một nhà máy đã bỏ đi ở Thành Tây, vả lại gần đây còn có liên lạc với một tổ chức Hacker.”
“Hacker?” Lâm Hoàng Phong dường như nghĩ tới chuyện gì đó.

“Đúng, là hacker, nhưng tìm họ làm gì thì không biết.”
“Ha…” Lâm Hoàng Phong cười khẽ một tiếng: “Xem ra đứa em ngoan này của tôi vẫn chưa chịu từ bỏ tập đoàn Lâm Thị nhỉ, nhưng thế cũng tốt, dẫn rắn ra khỏi động!”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Theo dõi nó.”
“Vâng!”
Lâm Hoàng Phong làm xong việc thì mới về nhà họ Lâm.

Bà Lâm đang ngồi trên sô pha, thấy anh trở về thì hình như hơi ngạc nhiên.

“Cháu vẫn biết về à?” Bà nội Lâm không ngẩng đầu.

Lâm Hoàng Phong vẫn luôn lễ phép với bà nội, lần này cũng không dám sơ suất gì: “Bà, cháu về rồi!”
“Đi đâu thế? Tìm Đỗ Minh Nguyệt hà?” Bà Lâm vẫn pha trà rất thản nhiên.

Lâm Hoàng Phong biết chuyện gì cũng không giấu nổi bà nội.


“Vâng, cháu đã đi tìm cô ấy.”
“Vậy sao không đưa nó về đây?”
Lâm Hoàng Phong nghĩ tới chuyện khi mình rời đi, hơi không biết nên trả lời thế nào.

“Cô ấy không muốn về, cháu muốn xử lí xong chuyện bên này rồi lại đón cô ấy sau!” Lâm Hoàng Phong thành thật trả lời.

“Xử lí xong? Cháu nói cho bà biết xử lí thế nào? Trần Như Ngọc và Lâm Bảo Phong cháu tính thế nào?” Bà nội Lâm nhìn anh.

Lâm Hoàng Phong đã có dự tính, liền nói luôn: “Cháu sẽ nuôi đứa bé, huống hồ cháu với Trần Như Ngọc cũng không phải là vợ chồng hợp pháp!”
Vừa dứt lời, đột nhiên có một người phụ nữ xông ra từ góc tường.

Cô ta quỳ xuống khóc lóc: “Không, bà nội Lâm, cháu không thể không có Bảo Phong được, nó là con cháu!”
Bà Lâm hơi nhức đầu: “Không phải bảo cháu ở trong phòng à, ra đây làm gì?”
“Hoàng Phong, em xin anh, đừng cướp con em đi, em xin anh.” Trần Như Ngọc khóc lóc thảm thiết.

Đứa bé đó là tất cả của cô ta, cô ta đã không còn ai để dựa vào nữa rồi, cô ta không thể mất đi đứa bé.

Bà Lâm đứng lên, xua tay: “Hai đứa tự giải quyết đi, bà mệt rồi, bà muốn nghỉ ngơi một chút, chuyện này hai đứa tự quyết định đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.