Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 223: 223: Ngất Xỉu





Chu Thành An nhìn Đỗ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Cũng không có gì, chỉ là đưa Nguyệt về mà thôi, ban nãy trưởng phòng tìm cô ấy có chút chuyện, vừa hay gặp tôi.”
Câu nói của Chu Thành An xoá bỏ hết hiềm nghi Đỗ Minh Nguyệt là kẻ cắp.

Những nhân viên đó thực sự không nghĩ nhiều thêm, nếu như đúng là cô ấy phạm tội thì kể cả có thân hơn cũng sẽ không bao dung cô thế.

“Làm phiền Tổng giám đốc An rồi, tôi tới rồi, tôi vào trước đây!” Đỗ Minh Nguyệt rất cảm kích.

Chu Thành An xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Đi đi!”
Những nhân viên nọ thấy họ thân mật thế thì lại nổi hứng tò mò.

“Không phải chứ, thế này thì ghê nhờ, Minh Nguyệt, có phải cô với giám đốc yêu nhau rồi không?”
“Không phải đâu, đừng nói lung tung!” Đỗ Minh Nguyệt giải thích.

“Không phải? Không phải mà thân mật thế?”
“Tôi…”
“Ấy, nói không lại chứ gì, đúng là yêu nhau với Tổng giám đốc An rồi!”
Mấy câu này và hành động thân mật ban nãy đều bị Vũ Quỳnh Như nhìn thấy!
Cô ta ngắt một chiếc lá rồi bóp nát.


Bỗng chốc màu xanh của chiếc lá nhuốm đầy tay, ả ta là thế nào mà lại ở đây, chẳng lẽ chưa đủ chứng cứ hay sao?
Không được, cô ta phải nghĩ cách tiếp.

Đợi tới sáng hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt tới công ty, mọi người trong phòng đều nhìn cô với vẻ khinh bỉ.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất lạ, không hiểu tại sao mọi người lại thế.

“Cái cô Đỗ Minh Nguyệt đó chính là người trộm phương án công ty chúng ta đó!”
“Không phải chứ, hôm qua tôi còn thấy cô ấy với Tổng giám đốc An thân mật lắm mà!”
“Cô thì hiểu gì, chắc chắn là Tổng giám đốc An bị lừa rồi, xem bộ dạng vô hại của cô ta thế thôi chứ bụng dạ khó lường lắm!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy ánh mắt của họ rất không thân thiện, thậm chí khi nhìn thấy cô tới thì như thấy thú dữ vậy, lập tức dời bước chân đi.

Khi tới phòng, mọi người nhìn cô cũng rất không thân thiện.

“Đỗ Minh Nguyệt, cô trộm phương án công ty cho tập đoàn Trần Thị à?”
Đối diện với sự chất vấn của họ, Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Tôi không biết các người đang hỏi gì, nhưng là tôi tuyệt đối không làm chuyện đó.”
“Ha… cô thì nói gì chả được, nếu không phải cô làm thì sao có chỗ ghi âm đó!”
“Ghi âm? Ghi âm gì?”
“Đừng giả ngu nữa!”
Nói xong, người nào đó ấn nút, sau đó nghe thấy tiếng nói.

Chính là thứ cô nghe được hôm qua, sắc mặt cô trắng bệch: “Không phải thật đâu, tôi hoàn toàn không làm chuyện đó!”
“Có phải thật không thì chúng tôi tự biết nhìn!”
“Đúng đó!”
“Đỗ Minh Nguyệt, đúng là không ngờ cô lại là người như thế, nói không chừng Tổng giám đốc An cũng bị cô lừa, hôm qua còn dịu dàng đưa cô về thế, đúng là không biết xấu hổ!”
Vũ Quỳnh Như đứng ở một bên nhìn Đỗ Minh Nguyệt bị mọi người bắt nạt, đây mới là cảnh tượng cô ta muốn nhìn!
Chu Thành An biết tin này thì rất giận dữ.

“Bây giờ các người có nên giải thích rốt cuộc tại sao bản ghi âm lại bị lộ không, trước đó là phương án, giờ lại là ghi âm, thế nào? Minh Nguyệt tự biên tự diễn à? Các người tự hoành hành thế à?”
Đây là lần đầu thấy Chu Thành An giận tới thế, những nhân viên nọ đều không dám ho he, chỉ có thể nghe.

Trưởng phòng thiết kế đứng ra: “Là lỗi của tôi, nếu không phải tại tôi thì sẽ không có vấn đề này!”
“Tôi nể mặt anh là nhân viên lão làng, cho anh ba ngày để tra ra ai cho tôi!”
“Vâng, tôi biết rồi!”
Sau đó Chu Thành An liền tới phòng của Đỗ Minh Nguyệt, quả nhiên thấy Đỗ Minh Nguyệt đang bị người ta mắng chửi.


Anh đi lên, kéo tay cô: “Đi với anh!”
Những nhân viên nọ thấy thế thì đều tức, Tổng giám đốc An của họ rốt cuộc tại sao lại giúp Đỗ Minh Nguyệt thế chứ?
Rốt cuộc Đỗ Minh Nguyệt có gì tốt, chả lẽ anh ấy không biết chuyện xảy ra hôm nay sao?
Nhưng nhân viên đó tức đau cả óc nhưng ai cũng không dám đi lên chống lại Chu Thành An.

Đỗ Minh Nguyệt và Chu Thành An cùng ra khỏi công ty, Chu Thành An nhìn bộ dạng buồn phiền của cô thì biết cô đang rất khó chịu.

“Đừng nghĩ nữa, về nghỉ mấy hôm đi, đợi xong chuyện thì lại đi làm!”
Đỗ Minh Nguyệt bất án vân vê ngón tay, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Em giúp gì được cho anh không? Chuyện này có liên quan tới em, em cũng muốn tìm kẻ phạm tội thật sự!”
Đội nồi cho cô, cô khó chịu thực sự!
“Không cần làm gì hết, giao cho anh là được, anh sẽ giải thích cho em, được không?”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn ngồi đợi chết thế nữa, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của Chu Thành An cô lại mềm lòng.

Cô đã gây rất nhiều rắc rối cho anh rồi, có thể bây giờ cũng nên làm theo anh nói, đợi tin tức thì hơn.

“Em biết rồi!” Đỗ Minh Nguyệt cười gượng.

Nụ cười này khiến Chu Thành An hơi đau lòng: “xin lỗi nhé Nguyệt Nhi, để em chịu khổ rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt xua tay: “Nào có, Thành An, đừng nói thế, là em liên luỵ anh, chắc chắn là người đó rất muốn đuổi em ra khỏi tập đoàn Chu Thị, nếu như em rời đi thì có lẽ sẽ không có những chuyện đằng sau rồi!”
“Không, Nguyệt, trước giờ em chưa từng là sự phiền phức!” Anh nắm lấy vai cô, sắc mặt tình cảm sâu đậm.

Đỗ Minh Nguyệt đẩy tay anh ta, hoang mang nói: “Em về trước đây, có tin gì thì anh gọi điện báo em.”
“Được!” Chu Thành An cười.


Đỗ Minh Nguyệt quay người rời đi, bây giờ cũng không biết đi đâu, đành phải về thôi.

Bây giờ Trịnh Ngọc An đang bị sếp mắng, cô ta buồn ngủ lắm rồi nên mới không cẩn thận làm vỡ cốc.

Sếp vẫn chửi không thôi, cuối cùng cô ta thấy đầu mình váng vất, nghe mãi nghe mãi rồi cả người ngã xuống!
Bỗng chốc, sếp hoảng hồ, nhất thời không biết nên làm thế nào!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức xông lên.

“Gọi cấp cứu đi!” Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh nói.

Ông sếp nọ lập tức gật đầu, cầm lấy điện thoại gọi cho 120.

Sau khi xe cấp cứu tới, Đỗ Minh Nguyệt vốn không định quan tâm nữa nhưng bác sĩ lại kéo cô lại!
“Cô gái này, cô phải đi cùng chúng tôi!”
“Tại sao?” Đỗ Minh Nguyệt nghi hoặc.

“Chúng tôi cần người giám hộ!”
Cho nên Đỗ Minh Nguyệt cứ thế bị kéo đi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.