Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 273: 273: Gặp Gỡ Trà Xanh





Quân Lệ Chi đột nhiên đưa tay ra, rõ ràng là muốn tát Đỗ Minh Nguyệt.
Nhưng mà, Đỗ Minh Nguyệt đã nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay, dùng đôi mắt sắc, lạnh lùng nhìn cô ta.
Quân Lệ Chi rùng mình một cái, không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt lại có bộ dạng như vậy.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, Quân Lệ Chi đã bị tát một cái thật mạnh.
Thanh âm trong trẻo, không ít người đi đường đều quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không có ai tiến lên giúp đỡ.
Quân Lệ Chi mở to hai mắt, cô ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị ai đánh.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô điên rồi sao, cô lại dám đánh tôi!”
Đỗ Minh Nguyệt mặt không cảm xúc nhìn cô ta, chỉ cảm thấy ngày xưa tại sao mình lại ngu như vậy, lại muốn cùng thứ người như vậy làm bạn tốt.
Cô dùng sức đẩy một cái, Quân Lệ Chi đi giày cao gói, không đứng vững liền ngã ngồi xuống đất.
Với một tư thế đặc biệt hài hước, Đỗ Thùy Linh kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên đỡ Quân Lệ Chi.
“Minh Nguyệt, tôi biết cô ghi hận tôi, nhưng mà cô cũng không nên làm loại chuyện này đối với Lệ Chi.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Đỗ Thùy Linh bày ra bộ dạng này, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bày ra bộ dáng người bị hại để nhận sự cảm thông từ người khác, loại kịch này, cô nhìn đã muốn ói.
“Đỗ Thùy Linh, cô cũng đừng giả vờ nữa, cô nên lo chuyện của mình với Hồ Đức Huy đi.”
Sau khi nói xong, cô lại quay đầu, đối với hai người bọn họ cười đặc biệt rạng rỡ, “Đúng rồi, tốt nhất đừng ở trước mặt tôi ưỡn dẹo nữa.


Có mấy con chó con mèo, thấy tôi cũng nên cách xa một chút.”
Quân Lệ Chi vừa nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, chật vật muốn đứng lên đánh lại cô.
Đỗ Minh Nguyệt hất hàm, “Thế nào? Muốn cùng tôi đánh nhau, lại đây, tôi tiếp cô.”
Nhìn cô ta hôm nay không thể giết chết cô, thật sự sẽ biến mình thành một con mèo hồng.
Đỗ Thùy Linh dĩ nhiên sẽ không để cho Quân Lệ Chi làm loạn, nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất có nhà báo chụp lén, nhất định là sẽ mất hết mặt mũi.
“Lệ Chi, nơi này có nhiều người như vậy, cô ta bị điên rồi, cậu cũng đừng nên kích động, nếu như dì thấy được, phải làm thế nào?” Đỗ Thùy Linh thấp giọng khuyên.
Quân Lệ Chi cũng cảm thấy mình có phần kích động, nhưng là để cho Minh Nguyệt đắc ý cục tức này.
“Nhưng mà Thùy Linh, chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho cô ta?”
“Dĩ nhiên nhất định sẽ khiến cô ta khổ sở.”
Đỗ Minh Nguyệt đứng đó nhìn bọn họ thì thầm to nhỏ gì đó, cũng biết nhất định là bọn họ có tâm tư xấu xa.
Nhưng là cô không có tâm tình để quản bọn họ, liền đem bọn trẻ rời đi.
Thanh Vy một mực tò mò, ngẩng đầu hỏi, “Mẹ, hai người vừa rồi là ai vậy?”
Cảm giác dáng vẻ rất giống mẹ, nhưng mẹ lại rất không thích bọn họ, nhìn Thanh Vy, cảm thấy có chút khó nói.
Cô phân vân không biết có nên đem chuyện của Đỗ Thùy Linh kể cho cô bé nghe.

Cuối cùng, cô lắc đầu, quên đi, cô nên lo những việc này một mình.
“Thanh Vy, sau này gặp lại hai người đó nhớ tránh xa một chút, nhớ chưa?”
Hai người mất trí kia, ai biết đối với những đứa trẻ này sẽ làm ra chuyện quá đáng gì.
Thanh Vy mặc dù đối cũng đều có bí mật cho riêng mình, cho nên cô bé cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.
“Con hiểu rồi, cũng thôi vậy, nếu mẹ không muốn nói thì không nói.” Thanh Vy vẫn không nhịn được lẩm bẩm.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô bé, dịu dàng nói, “Khi nào Thanh Vy lớn, mẹ tự nhiên sẽ kể cho con nghe mọi chuyện.

Có được không?”
Thanh Vy gật đầu, "Được, vậy con muốn mau lớn, để có Nguyệt không nhịn được lắc đầu một cái.
Thực ra thì, cô bé không biết rằng, người trưởng thành sẽ có rất nhiều điều phải lo nghĩ, nhưng Minh Nguyệt hy vọng rằng cô bé vẫn mãi ngây thơ như thế.
Lâm Hoàng Phong nói muốn tìm một bác sĩ tâm lý, cuối cùng cũng tìm được một người.
Nghe nói người này tốt nghiệp ở nước ngoài, là một tiến sĩ.
Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức tỏ ra không hài lòng khi nhìn thấy con người thật của bác sĩ tâm lý này, chỉ vì cô ta trông quá xinh đẹp.
“Tina, hiện tại tình huống chính là như vậy!”

Lâm Hoàng Phong cùng cô ta ngồi trên ghế sofa, hiển nhiên là đang nói về chuyện của Bảo Phong.
Tina gật đầu một cái, ở trong quyển sổ ghi chép gì đó, sau đó nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt bị một người đẹp như vậy nhìn, tự dưng có chút đỏ mặt.
Tina nhìn cô một hồi, cuối cùng mới thu lại ánh mắt.
“Đây là vợ anh?” Tina hỏi.
Lâm Hoàng Phong gật đầu, sau đó cô ta cười và nói, "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn.”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn người, cô ta đây là có ý gì, nói là cô trông khó coi sao?
Cho dù là như vậy, cũng không nên nói thẳng ra.
Đỗ Minh Nguyệt lập tức phồng má nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong cười, với ánh mắt dịu dàng.
"Bởi vì tôi chỉ có thể nhìn thấy cô ấy trong đám đông."
Đây là lần đầu tiên Tina nhìn thấy bộ dạng này của anh, không khỏi rùng mình, "Được rồi, tôi hiểu rồi, đừng làm tôi buồn nôn nữa, nổi hết da gà rồi."
Lâm Hoàng Phong nhấp một ngụm trà, “Là cô tự mình khơi mào, làm sao có thể trách tôi.”
Nghe cuộc trò chuyện của họ, có thể thấy rằng mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Mặc dù trong lòng có chút ghen, nhưng cô vẫn phải nở một nụ cười dịu dàng nhìn về phía cô ta.
Dịu dàng, dịu dàng cái quỷ gì.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Tina nhìn cô một cái, lập tức có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, dù sao cô ta cũng là sinh viên tâm lý học, chưa kể vẻ mặt của người phụ nữ này, cô ta có thể tùy tiện đoán được.
Cô ta cong môi cười, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười.

Sau đó, cô ta cố ý tiến gần đến Lâm Hoàng Phong.

Mà Lâm Hoàng Phong luôn chán ghét sự đụng chạm của phụ nữ, lần này, lại không có đẩy cô ta ra.
“Tối nay gặp ở chỗ cũ, đã nói là sẽ đón tôi đi hóng gió tẩy trần, đừng có quên.”
Đỗ Minh Nguyệt cắn môi một cái, trong lòng sớm đã ăn một thùng giấm, trơ mắt nhìn hai người họ.
Lâm Hoàng Phong làm sao vậy? Đến bây giờ anh vẫn chưa đẩy cô ta ra, giữa hai người có chuyện gì thật sao?
Thực ra, Lâm Hoàng Phong rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng Tina đã kề vào tai anh thì thầm, “Vẻ mặt ghen tuông của cô ấy rất đáng yêu.”
Nghe như vậy, động tác của anh liền dừng lại, anh nhớ tới một màn kia của Minh Nguyệt với Trương Văn Thành, lại không kiềm được có chút so đo.
Tina nhìn anh, cười trêu nói, “Nhìn bộ dáng này của anh, chắc hẳn là có tâm sự đúng không?”
Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt dò xét của cô ta, mệt mỏi đỡ trán.
Anh làm sao lại quên mất, người phụ nữ này, trước học môn tâm lý.
Đang chuẩn bị đẩy cô ta ra, liền nghe được một trận âm thanh giận giữ xuất hiện.
“Bà cô này, cô có thể tránh xa khỏi ba cháu một chút không?”
Vẻ mặt của Tina lập tức hóa đá, “Cháu nói cái gì? Cái gì mà bà cô này? Ta là bà cô sao? Cháu đã thấy bà cô nào xinh đẹp như thế này chưa?”
Tina rời khỏi người Lâm Hoàng Phong, mặt đầy tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.