Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 398: 398: Kết Hôn Kết Hôn Gì





Tiêu Hồng Quang không biết Đỗ Minh Nguyệt vì sao nhìn chằm chằm anh ta như vậy, Lâm Hoàng Phong đưa tay che kín ánh mắt của cô, sau đó trừng mắt một cái với Tiêu Hồng Quang.

"Mau cút!" Anh dùng khẩu hình nói.

Gân xanh trên trán Tiêu Hồng Quang nổi đầy, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười quy chuẩn, còn đặc biệt thân thiết đóng cửa lại cho bọn họ.

Đỗ Minh Nguyệt gạt tay của anh ra, bất mãn nói: "Lâm Hoàng Phong, anh che mắt em làm gì?"
Lâm Hoàng Phong hơi buông lỏng lực đạo một chút, sau đó tay của anh liền bị kéo xuống.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn chung quanh một chút: "Kỳ quái, thư ký Quang đâu?"
"Đi ra ngoài rồi!" Lâm Hoàng Phong xoa xoa cổ tay.

"Nếu đi ra ngoài rồi vậy thì ăn cơm đi.

Đây chính là tình yêu thương quan tâm của thư ký Quang đó!" Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu, mặt đầy vẻ nghịch ngợm cười nói.

Đúng như dự đoán, thấy mặt của Lâm Hoàng Phong đen xuống.

"Xem ra ngày hôm qua, chồng em còn chưa cố gắng đủ nhỉ?" Lâm Hoàng Phong chống đầu, ánh mắt trầm trầm nhìn cô!
Lúc này đổi lại là Đỗ Minh Nguyệt kinh sợ: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Anh coi mấy cái dấu anh để trên người em này, cả công ty đều nói là em ngủ với anh đó!"
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, mặt cười đầy tà mị: "Nhưng mà vợ à, đúng là em ngủ với anh mà.

Bọn họ nói cũng có sai đâu?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh ta trợn tròn mắt nói như thế, thật muốn đánh cho anh một quyền thật mạnh!
"Mau ăn cơm đi."

Đỗ Minh Nguyệt đẩy cơm đến trước mặt anh, sau đó liền bỏ đi ra ngoài.

Lâm Hoàng Phong nhìn cô đi ra ngoài, khẽ cười một tiếng, tạm dừng việc lại.

Nhưng mà, nhớ tới mới nghe được người khác nói bóng nói gió, trong lòng anh cũng không thấy thoải mái chút nào.

Xem ra, cần phải quản lý công ty thật tốt mới được.

...!
Đỗ Thùy Linh đã mấy ngày không liên lạc được Viên Quân Minh, trước nói cô ta chờ, bây giờ tập đoàn Lâm thị đã vào tay anh ta, cô ta còn phải chờ cái gì nữa đây?
Vốn là thỏa thuận xong hết, qua hết năm nay sẽ đón cô ta.

Nhưng bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, lại không có chút động tĩnh nào.

Không chỉ có Đỗ Thùy Linh sốt ruột, Mai Như Lan cũng gấp.

"Con gái này, nhà họ Viên bên kia rốt cuộc nói như thế nào? Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, sao lại không có chút động tĩnh nào thế?"
Giờ bà ta ở trong khách sạn này, mắc tiền thì tạm không nói, nhưng đồ ăn cũng không ngon.

Vốn còn trông đợi vào nhờ cậy nhà họ Viên kia, nhưng bây giờ xem ra, căn bản là chuyện không thể nào.

Đỗ Thùy Linh cũng rất sốt ruột.

Không ngừng gọi điện thoại cho Viên Quân Minh, nhưng không thể nối máy được!
"Tên Viên Quân Minh này, có ý gì chứ? Không bắt điện thoại của con!" Đỗ Thùy Linh tức giận ném điện thoại di động lên giường.

Mai Như Lan thấy cái bộ dạng này của cô ta, cũng không dám nói thêm cái gì.

"Không thì, ngày mai con đến công ty tìm nó đi?"
Người đàn ông kia, nói không chừng là cố ý tránh mặt con gái bà cũng không chừng.

Đây là định lợi dụng xong rồi thì không muốn thực hiện thỏa thuận.

Bà ta nào có thể đồng ý được?
"Con nhất định sẽ đến công ty tìm anh ta, chẳng qua là mẹ, không biết tại sao con luôn có cảm giác, người đàn ông kia đang đùa bỡn với con!"
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, Viên Quân Minh người đàn ông kia, nói không chừng chẳng qua là đang lợi dụng cô ta thôi!
Mà cô ta lại ngây ngốc, còn muốn hợp tác cùng anh ta.

Mai Như Lan nhìn thấy tâm trạng của Đỗ Thùy Linh có chút không ổn định, lập tức sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cô ta!
"Con gái, con đừng dọa mẹ, con không có sao chứ!"
Bây giờ bà ta càng ngày càng sợ con gái mình xảy ra chuyện.

Đối với bà ta mà nói, bà ta chỉ còn lại mỗi một cô con gái này mà thôi!
Đỗ Thùy Linh vội vàng nắm tay người bên cạnh, ánh mắt giống như là muốn giết người vậy, khiến cho người khác cảm thấy lo sợ.


"Mẹ, ngày mai con sẽ đi tìm tên khốn Viên Quân Minh kia!"
Ngày hôm sau, cô ta liền đi đến tập đoàn Viên thị, sau đó đám nhân viên an ninh kia căn bản không để cho cô ta đi vào, ngăn cô ta lại.

"Các người đang làm cái gì vậy? Các người có biết tôi là ai hay không? Sau này tôi sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Viên, mau để tôi vào trong!"
Nhưng mà, đám nhân viên an ninh kia căn bản không ý có để cô ta đi vào!
Ngay tại lúc này, Serena cùng Viên Quân Minh cùng đi ra, Đỗ Thùy Linh thấy Viên Quân Minh, không hề nghĩ ngợi liền xông tới!
"Viên Quân Minh, chuyện anh đồng ý với tôi anh đã quên rồi hay sao?"
Serena tháo kính mát xuống, quan sát Đỗ Thùy Linh một phen, hỏi: "Cô ta là ai?"
Đỗ Thùy Linh lúc này mới nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, chất vấn: "Người phụ nữ này là ai?"
Viên Quân Minh mặt đầy vẻ không nhịn được: "Cô đừng phiền tôi nữa có được hay không? Tôi với cô có cái gì để nói nữa chứ?"
"Anh..."
Đỗ Thùy Linh không thèm để ý đến quan hệ của anh ta cùng người phụ nữ này.

Đối với cô ta mà nói, quan trọng nhất bây giờ chính là mau chóng lập gia đình với anh ta, vào ở trong nhà họ Viên.

Cô ta trấn tĩnh mình, nói: "Vậy hôn sự của chúng ta thì sao? Còn làm hay không làm nữa?"
"Hôn sự? Hôn sự cái gì? Tôi đồng ý kết hôn với cô lúc nào? Cô điên rồi à? Còn không chịu soi mình trong gương sao? Người như cô có thể lọt vào mắt tôi à?"
Đỗ Thùy Linh hoàn toàn bị chọc giận: "Viên Quân Minh, anh đừng có quá đáng.

Đương nhiên là anh nói, muốn tôi lấy được cổ phần tập đoàn Đỗ thị, chuyển nhượng cho anh, anh sẽ cùng tôi kết hôn.

Anh quên hết rồi đúng không?"
Serena nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng cũng biết mấy phần.

Nghĩ đến người đàn ông này lừa gạt cô ta, có điều bây giờ, cô ta cùng Viên Quân Minh là cùng đi trên một cái thuyền rồi, cô ta tất nhiên phải giúp anh ta!
"Cô gái này, là do cô ngu ngốc giờ còn đi trách ai? Tôi khuyên cô cút nhanh đi, đừng ở chỗ này gây chuyện khó coi nữa!" Serena nói, không lưu bất kỳ tình cảm.

Đỗ Thùy Linh sắc mặt trở nên khó coi, người phụ nữ này là sao? Cô ta cùng Viên Quân Minh hai cá người nói chuyện, lúc nào đến phiên người phụ nữ này xen vào?
"Cô là ai? Miệng chó miệng mèo chen vào chuyện của người khác!"
Tính tình của Serena cũng có chút nóng nảy, hai người trong nháy mắt liền gây hấn với nhau.


"Cô là thứ gì, dám nói tôi như vậy? Cô có biết tôi là ai hay không?"
"Bà đây không cần biết cô là ai, đồ xấu xí!"
Serena hét lên một tiếng: "Ha, dám mắng tôi xấu xí, tôi phải liều mạng với cô!"
Sau đó, hai người liền sáp lại đánh với nhau, Viên Quân Minh lần đầu tiên thấy cái trận thế này, cũng không khỏi ngẩn ra, quên mất khuyên can.

Cuối cùng, Đỗ Thùy Linh chiếm thượng phong, hung hãn đẩy Serena một cái, cô ta lập tức té ngã trên đất.

Tóc hai người đều bị đối phương kéo rối tung lên.

Đỗ Thùy Linh vỗ tay mình một cái, cười lạnh một tiếng: "Đấu với tôi, còn non lắm!"
Nhưng mà, còn không có đắc ý quá lâu, cô ta liền bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, sau đó chính là tiếng quở trách của Viên Quân Minh.

"Đỗ Thùy Linh, cô có bị bệnh không, có bệnh mau về nhà chữa bệnh đi, đừng ở chỗ này làm chuyện xấu hổ mất mặt!"
Đỗ Thùy Linh bị đẩy ngã xuống đất, tay cũng bị xây xát, rịn ra một ít máu!
Sau khi Viên Quân Minh đẩy cô ta, liền đi lên đỡ Serena, thái độ hoàn toàn bất đồng so với mới vừa nãy.

"Serena, cô không có sao chứ?"
Serena tức giận đẩy anh ta ra, sau đó đứng lên, nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi Đỗ Thùy Linh.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô ta, đuổi cô ta đi ngay!"
"Được được được, tôi sẽ bắt cô ta đi ngay.

Cô đừng nóng giận!" Anh ta vội vàng an ủi, sau đó quay đầu, hướng về phía Đỗ Thùy Linh tức giận la ầm lên: "Cô còn không mau cút cho tôi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.