Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 404: 404: Đại Náo





Sự nhận thức này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô im lặng một lúc lâu thì trong cửa xuất hiện một người giúp việc.

“Thưa bà, bà Dung vẫn đang đợi, có chút sốt ruột rồi.”
Bà Viên sau khi nghe xong liền nhìn Đỗ Thùy Linh nói: “Cô cứ về trước đi, chúng ta hãy liên lạc sau.”
Đỗ Thùy Linh không hề ngu ngốc, nhìn thấy cô ấy đối xử với người phụ nữ đó rất tôn trọng thì cũng biết thân phận của người đó không hề thấp.

Nói không chừng, có lẽ bà đang vội vàng tìm một người vợ cho con trai mình.

Bọn họ lợi dụng cô, bây giờ dùng xong lại đá văng cô qua một bên, trong lòng cô làm sao có thể cảm thấy thoải mái được.

“Bà Viên, do các người vô tình, đừng trách tôi vô nghĩa.”
Đỗ Thùy Linh vừa nói xong, cô lập tức đẩy bà ta sang một bên rồi bước vào bên trong.

“Viên Quân Minh, Viên Quân Minh.

Viên Quân Minh, anh đang ở đâu? Tôi biết anh đang ở bên trong, anh đi ra đây cho tôi.”
Tiếng hét của Đỗ Thùy Linh thu hút bà Dung đang ngồi trên ghế sô pha.

Bà Dung nhìn cô, gương mặt có chút khó hiểu.

Đi phía sau cô là bà Viên, gương mặt bà ta có chút lo lắng, như sợ cô sẽ nói gì bất lợi.

Tuy nhiên, nhìn thấy bà Dung ở đây, bà ta xấu hổ đến nổi giận, cười trừ với bà Dung rồi tiến tới kéo tay Đỗ Thùy Linh.

“Thùy Linh, cô làm sao vậy? Viên Quân Minh vẫn chưa về.

Hay cô cứ về trước đi, khi con trai tôi trở về, tôi sẽ nói với nó.”

Đỗ Thùy Linh hất tay bà ra và chế nhạo: “Bà Viên, con trai ngoan của bà đã làm gì, bà còn không biết sao? Lúc đầu bà đã nói rằng tôi có thể kết hôn với Viên Quân Minh.

Bây giờ nhà họ Đỗ đã sa sút, các người liền hối hận.

Bà Viên, bà đúng là rất có tính toán.”
Sắc mặt bà Viên lập tức trở nên khó coi, giọng nói không khỏi trở nên nghiêm nghị: “Đỗ Thùy Linh, cô làm loạn đủ rồi đấy, tôi mời cô ra ngoài ngay.”
“Bà Viên, làm sao thế? Chẳng nhẽ những gì tôi nói không phải là sự thật sao? Bà không thể không biết con trai mình đã làm gì.

Đã mấy tháng trôi qua rồi, bà còn định tiếp tục nói dối tôi đến lúc nào nữa đây?”
Đỗ Thùy Linh không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, bây giờ cô ấy đã không có gì, làm sao có thể quan tâm đến những thứ này.

Khuôn mặt của bà Viên ngày càng trở nên xấu xí.

Lúc này, bà Dung đứng dậy và hỏi: “Chuyện gì vậy? Bà Viên, cô gái này nói cô ấy là vợ của Viên Quân Minh, còn con gái tôi thì sao?”
Thấy sắc mặt của bà Dung không tốt, bà Viên lập tức đến an ủi bà, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho những người xung quanh.

Người giúp việc lập tức hiểu ý bà, vội vàng chạy ra ngoài.

“Bà Dung, đừng nghe lời cô ấy nói bậy.

Không phải chuyện như vậy đâu.

Tình bạn của chúng tốt đẹp nhiều năm như vậy, bà còn không biết tôi sao?”
Bà Dung cũng bị thuyết phục vì những lời này, dù sao trong lòng bà cũng không cảm thấy cô gái kia đáng tin.

Về phần Đỗ Thùy Linh, vừa nghe mấy lời này liền có chút tức giận: “Bà Viên, làm người không thể quá đáng như vậy!”
“Thùy Linh, tôi hết lần này đến lần khác bao dung với cô, mong cô sẽ dần dần thay đổi, nhưng cô lại vẫn cứ cố chấp như vậy.

Nếu bây giờ cô còn không rời khỏi, cô đừng trách tôi không khách khí.” Giọng nói của bà Viên có phần lạnh lùng.

Đỗ Thùy Linh ngồi trên ghế sô pha và nhìn bà: “Bà Viên, rốt cuộc bà cũng chịu lộ ra bộ mặt thật rồi sao? Lúc trước còn nói sẽ giúp tôi, bây giờ nhìn lại thì rõ ràng chỉ là nói chơi mà thôi.

Nhưng điều buồn cười chính là, tôi lại còn đi tin lời bà.”
Sau khi Đỗ Thùy Linh nói xong, người giúp việc vừa rời đi đã dẫn theo một nhóm người vào.

Bà Viên thấy vậy liền ra lệnh: “Mau ném cô gái này ra ngoài cho tôi.”
Sắc mặt của Đỗ Thùy Linh thay đổi rõ rệt, và sau đó cô chỉ nhìn thấy một vài người đàn ông mạnh mẽ đi tới, ôm cô và đưa về phía cửa.

Bọn họ đều rất mạnh, Đỗ Thùy Linh đã cố gắng chống cự nhưng vẫn không thể thoát khỏi họ.

“Bà làm tôi thất vọng, quá thất vọng.

Nhà họ Viên các người đúng là gian thương, mau trả lại tập đoàn Đỗ thị cho tôi.

Đó là của tôi, các người sẽ không được chết tử tế đâu … Á …”
Bà Viên càng tức giận hơn khi nghe những lời này: “Mau ném ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp lại cô ta nữa.”
Những người đó đem Đỗ Thùy Linh ra tới ngoài cửa, sau đó liền đóng cửa lại.

Đỗ Thùy Linh đứng dậy, nắm lấy cánh cửa và hét lên: “Cho tôi vào, cho tôi vào!”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một chiếc xe chạy tới.

Đỗ Thùy Linh liếc mắt nhìn người trong xe, đó chính là Viên Quân Minh.


Đỗ Thùy Linh thoáng giật mình, sau đó lập tức chạy tới phía trước, chặn xe lại.

Khi người lái xe nhìn thấy Đỗ Thùy Linh chắn ngay trước mặt, anh ta lập tức dừng xe.

Anh thò đầu ra chửi bới: “Không muốn sống nữa sao? Có muốn chết thì cũng mau tránh ra.”
Đỗ Thùy Linh không để ý đến anh ta, trực tiếp đi tới xe và gõ cửa sổ.

“Viên Quân Minh, đi ra ngoài ngay.

Chúng ta cần nói chuyện!”
Đương nhiên, Viên Quân Minh cũng nhìn thấy Đỗ Thùy Linh.

Sắc mặt anh ta trở nên khó coi.

Xem ra người phụ nữ này thật sự rất khó đối phó.

Từ công ty đến tận đây, cô ta thật sự không chịu thua dễ dàng.

Anh ta đập dạ sổ xuống và trông có vẻ mất kiên nhẫn: “Lại là cô, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì ư? Anh không biết mình đã làm gì sao? Nếu không muốn lấy tôi thì trả lại tập đoàn Đỗ thị cho tôi.”
Nghe cô nói, Viên Quân Minh cảm thấy có chút nực cười, làm sao có người phụ nữ ngây thơ như vậy? Trả lại cho cô ư?
Cô ta cho rằng Tập đoàn Đỗ thị là một món đồ, hễ thích là có thể mang cho người khác sao? Hơn nữa, Tập đoàn Đỗ thị bây giờ đã chính thức đứng tên anh, làm sao anh ta có thể trả lại cho cô được.

Anh cười khinh thường nhìn cô: “Đỗ Thùy Linh ở là Đỗ Thùy Linh, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh.

Bây giờ xem ra cô cũng chỉ có thế mà thôi.”
Đỗ Thùy Linh cau mày, trong lòng có dự cảm xấu: “Ý anh là gì?”
“Anh nói đi, ý anh là gì? Anh không định trả lại cho tôi sao?” Đỗ Thùy Linh kích động, không ngừng hỏi dồn dập.

Viên Quân Minh nhìn về phía trước, không chút khách khí nói: “Lái xe, đi thôi.”
Đỗ Thùy Linh nghe thấy liền cố giữ lấy cửa kính xe: “Viên Quân Minh, anh mau ra đây.

Anh không được đi.”
Nhưng tài xế hoàn toàn không để ý đến cô, phóng xe đi vào.

Đỗ Thùy Linh chạy theo chiếc xe và nhanh chóng bị chặn lại, cô chỉ có thể nhìn theo chiếc xe với bàn tay nắm chặt.


Viên Quân Minh, là do anh nhẫn tâm trước, đừng trách tôi.

Khi Viên Quân Minh trở về nhà, anh tình cờ nhìn thấy mẹ mình và bà Dung đang trò chuyện vui vẻ.

Đương nhiên anh ta biết bà Dung biết là phu nhân của một quan chức chính phủ, cái gọi là chính trị và kinh doanh không tách rời nhau là hoàn toàn không xa lạ.

Hơn nữa anh cũng hiểu được kế hoạch của mẹ mình.

Có điều, nếu là trước kia, anh ta sẽ suy nghĩ về điều này.

Nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã có tập đoàn Đỗ thị trong tay, và bây giờ anh không cần phải dựa vào bất kỳ cuộc hôn nhân nào cả.

Nhưng bà Viên lại không nghĩ như vậy.

Muốn làm được chuyện thì bản thân phải lớn mạnh hơn nữa.

Bây giờ là lúc củng cố quyền lực, nên đương nhiên cơ hội này bà sẽ không buông.

Bà Viên đứng dậy nói với vẻ dịu dàng: “Đúng lúc con về rồi.

Chào dì Dung đi.”
Viên Quân Minh tuy không bằng lòng nhưng vẫn nghe theo lời mẹ mình.

“Chào dì Dung.”
Bà Dung mỉm cười, đôi mắt cũng đang nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ra chiều đánh giá.

Anh ta rõ ràng là tuổi trẻ tài cao, nhưng bà không biết tính tình của anh ta như thế nào.

“Đây là Viên Quân Minh sao, cháu đã lớn quá rồi.” Bà Dung mỉm cười gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.