Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 406: 406: Thẳng Thắn Chỉ Điểm





Viên Quân Minh nghe xong, tự nhiên cảm thấy rất vui, trên mặt nở nụ cười tự mãn.

Suy cho cùng, ai cũng muốn được người khác công nhận, và Viên Quân Minh cũng không ngoại lệ.

Bà Viên nghe vậy rất vui mừng, vội nói: “Thằng bé cũng không lợi hại đến như vậy đâu.

Có điều, nó quá ham làm việc nên đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái.”
“Dung Khiết nhà tôi cũng không có bạn trai, tôi nghĩ hay là chúng ta để hai đứa nhỏ trò chuyện làm quen một chút.”
“Con không muốn!” Dung Khiết từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.

“Khiết!” Bà Dung mắng mỏ gay gắt.

Bà cũng không ngờ con gái lại thẳng thắn từ chối như vậy, mặc dù tính cách của cô trước nay vẫn vậy, không ít lần khiến bà đau đầu.

Bà Viên đưa mắt nhìn bà Dung, cười nói: “Bà Dung, tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.

Bà có muốn đi cùng tôi không?”
Bà Dung biết ý, khẽ gật đầu rồi hai người cùng nhau rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Viên Quân Minh không khỏi khó chịu nói: “Vẫn là con gái mới lớn hay sao mà còn phải đi vệ sinh cùng nhau?”
Dung Khiết khịt mũi một cách lạnh lùng, dường như không quan tâm đến anh ta.

Nhìn thấy thái độ của cô đối với anh quá tệ, Viên Quân Minh biết hai người không có chút tình cảm nào nên đơn giản nói thẳng vào vấn đề.

“Chắc cô cũng hiểu ý của mẹ cô.

Nhưng nói thật, tôi chẳng muốn dây dưa gì với cô cả.”
Dung Khiết nhấp một ngụm cà phê, sau đó ngước mắt khinh thường nhìn anh.

“Đương nhiên là tôi biết.


Dù sao thì nếu như anh cũng đã nghĩ như vậy, thì không gì có thể tốt hơn được.”
Nói xong, Dung Khiết quay đầu đi vừa lúc nhìn thấy bóng người đang đi ngoài cửa sổ, sau đó vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nếu cô ấy không nhìn lầm, thì hai người bên ngoài không phải chính là Hứa Minh Lâm và Hoắc Minh Vân sao? Tại sao hai người họ lại ở bên nhau?
Dung Khiết nhìn theo bóng lưng của họ, cứ như vậy lập tức đứng lên.

“Xin lỗi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi.

Tôi còn có việc nên không ở lại cùng anh được.”
Cô nói xong vội vàng xách túi rời đi.

Viên Quân Minh thở dài, không quan tâm lắm, dù sao anh cũng không muốn tiếp tục ở lại cùng cô.

Không biết chừng, lát sau hai người mẹ kia sẽ tìm được lý do để anh và cô ở riêng với nhau.

Khi bà Viên và bà Dung quay lại, họ chỉ thấy một mình Viên Quân Minh.

Hai người không nhịn được lớn tiếng hỏi: “Dung Khiết đâu? Sao con lại ngồi một mình?”
Viên Quân Minh nhún vai: “Con không biết.

Cô ấy nói rằng cô ấy không cảm thấy hứng thú gì với con, sau đó tự mình chạy đi.”
Mặt bà Dung liền trở nên khó coi, quả thực cách xử lý này rất giống với những gì con gái bà thường làm.

Bà đưa mắt nhìn bà Viên và nói với vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, tôi đã chiều nó quá hóa hư rồi.”
“Không sao đâu, còn trẻ, vẫn luôn có chút bốc đồng như vậy.” Bà Viên nói nhẹ nhàng.

Tuy rằng nghe bà nói như vậy nhưng bà Dung vẫn có chút áy náy: “Bữa cơm này, hay là hãy để tôi thanh toán đi.”
Nghe hai người khen qua lại, Viên Quân Minh thực sự có chút khó chịu.

Vừa hay anh nhận được tin Serena rủ anh đi ăn, lập tức nhếch miệng cười:
“Con cũng không ăn nữa đâu.

Hiện tại vẫn còn nhiều việc, chúng ta hãy nói chuyện sau đi.”
Viên Quân Minh đứng dậy sau khi nói và rời đi với vẻ mặt thản nhiên.

Bà Viên nhìn bóng lưng của Viên Quân Minh, không nói được gì, mãi cuối cùng mới thở dài.

“Bọn trẻ bây giờ thật sự là...”
“Thôi bỏ đi.

Nếu bọn nó không muốn, chúng ta cũng không thể ép buộc được.

Hai người chúng ta tự nói chuyện đi.”
Bà Viên gật đầu: “Xem ra chỉ có thể làm như vậy.”
Sau khi Dung Khiết rời khỏi nhà hàng, cô đi theo Hoắc Minh Vân và Hứa Minh Lâm.

Cô có chút kinh ngạc, làm sao hai người này lại đến được với nhau.

Tuy nhiên, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau họ và lấy điện thoại để quay lại.

Hoắc Minh Vân có chút ngượng ngùng không biết phải nói gì.

Hứa Minh Lâm dường như cũng không khỏi có chút ngại ngùng khi nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của cô.


Tuy nhiên, vẫn phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này.

“Hôm nay em rất xinh.

Em trang điểm vì anh sao?” Hứa Minh Lâm cười nhẹ.

Vẻ mặt của Hoắc Minh Vân càng thêm ngượng ngùng, giống như một quả cà chua đỏ, khiến Hứa Minh Lâm bất giác cong môi mỉm cười.

“Anh đừng tự đề cao mình, ai trang điểm cho anh xem chứ.” Hoắc Minh Vân vờ dỗi nói.

Hứa Minh Lâm gật đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Chà, không phải vì anh sao? Thật đáng buồn.”
Hoắc Minh Vân lén lút liếc nhìn anh, nhưng phát hiện anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, không khí lập tức trở nên có chút lãng mạn.

Sau đó cả hai nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Dung Khiết nhìn dáng vẻ của họ và có chút bối rối.

Họ có phải là học sinh tiểu học đang yêu không? Trong sáng thuần khiết như vậy sao?
Cô không ngốc, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ ràng hai người thích nhau.

Lúc trước đã thích anh lâu như vậy mà anh luôn tỏ ra là một người thanh cao không vướng bận chuyện tình cảm, bây giờ nhìn lại thì rõ ràng không giống vậy chút nào.

Có lẽ chính vì tiền của Hoắc Minh Vân nên anh mới ở bên cô.

Đúng vậy, trên đời này còn ai có thể chịu được sự cám dỗ của đồng tiền đây.

Tuy nhiên, những gì Hứa Minh Lâm đã làm với cô, cô sẽ không bỏ qua cho anh một cách dễ dàng.

Trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó cô chụp lại cảnh tượng trước mặt.

Đừng quên, bên cạnh anh ta còn có một người hâm mộ ngốc nghếch.

Nếu người đó nhìn thấy cảnh này, sợ rằng cô ta sẽ làm điều gì đó quá đáng hơn.

Dung Khiết mỉm cười và gửi bức ảnh này cho ai đó.

...!
Viên Quân Minh đã đến chỗ Serena hẹn và ngay khi nhìn thấy cô ấy, anh ấy lập tức nở một nụ cười.


“Serena cần tìm anh là anh vội vàng chạy đến ngay lập tức.

Không biết có được thưởng gì không đây?”
Serena lắc lắc chiếc ly trên tay và bước đến trước mặt anh.

“Anh muốn thưởng gì nào?” Đôi môi đỏ mọng của cô càng thêm rực lửa dưới ánh đèn.

Viên Quân Minh nhìn môi cô, ánh mắt liền trở nên sắc sảo, vươn tay ôm eo cô.

“Em nói xem.”
Serena cong môi, đôi mắt long lanh.

Viên Quân Minh nhìn cô với vẻ thỏa mãn, sau đó chậm rãi cúi xuống, có điều còn chưa kịp chạm tới cô đã bị Serena đưa tay giữ lại.

“Anh nóng vội quá đấy.

Em tìm anh là để bàn bạc xem, làm thế nào có thể thắng cuộc chơi lần này.” Serena đẩy anh ra và ngồi trên ghế.

Viên Quân Minh cảm thấy có chút không vui, nhưng anh vẫn cố nén lại, gãi gãi môi:
“Sao rồi? Em có cách gì không?”
“Không!” Serena trả lời đơn giản và gọn gàng, trong đầu cô nghĩ tập đoàn Lâm thị làm sao có thể tìm được người tốt hơn cô.

“Không có cách, vậy em gọi anh tới làm gì?” Viên Quân Minh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

“Người em nhờ anh kiểm tra, anh đã tìm được chưa?”
Cô khá lo lắng, Tập đoàn Lâm thị tự tin nói rằng sẽ đánh bại cô, nhưng cô không biết người phụ nữ đó là ai.

Nghe xong, anh ghé sát vào người cô: “Đương nhiên, anh đã xem qua ảnh chụp rồi.

Người đó không thể so sánh với em được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.