Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 416: 416: Không Đủ Khả Năng Đánh Cược





Lâm Hoàng Phong lặp lại lời của bà nội Lâm, trầm giọng nói: “Bà nội thái độ rất kiên quyết, nếu chúng ta không đồng ý, bà sẽ không nhường nhịn.

Nhưng bà còn nói chỉ cần chúng ta đồng ý, bà ấy sẽ vẫn yêu thương Bảo Phong nhiều như trước đây.”
Đỗ Minh Nguyệt vô thức cau mày, bất mãn nói: “Điều kiện này cũng thật quá đáng.”
Lâm Bảo Phong chỉ là một đứa trẻ, nếu thật sự làm thế với thằng bé, có thể biết được chắc chắn trong lòng thằng bé sẽ buồn đến thế nào.

Ý định ban đầu của họ là để bà nội Lâm an ủi Bảo Phong, giúp Bảo Phong có thể ổn định tinh thần càng sớm càng tốt.

Nhưng nếu bà nội Lâm kiên quyết làm như vậy, những gì Bảo Phong nhận được chắc chắn sẽ phản tác dụng.

“Anh không nghĩ bà nội có ý định nhượng bộ.” Đây là điều khiến Lâm Hoàng Phong đau đầu.

Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Bảo Phong trong phòng, và cuối cùng thở dài bất lực.

Nếu đổi lại là chuyện này xảy ra trước kia, có lẽ cô còn có thể cố gắng tìm cách giải quyết.

Nhưng hiện tại không những Bảo Phong nhất định không chịu mở miệng, mà cô lại còn đang mang thai, thực sự không còn sức để cố nữa.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Đỗ Minh Nguyệt do dự nhìn Lâm Hoàng Phong, chờ anh đưa ra quyết định.

Rốt cuộc thì Lâm Bảo Phong cũng thân với Lâm Hoàng Phong hơn, hiện tại dù một biện pháp nhỏ cô cũng không thể nghĩ ra, đừng nói tới phải quyết định điều gì.

Lâm Hoàng Phong mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Chờ thêm một thời gian nữa xem bà nội có thể suy nghĩ lại hay không.”
Tuy rằng cơ hội này rất nhỏ, nhưng dù sao Lâm Hoàng Phong vẫn muốn thử, dù sao thời điểm này cũng không thể vội vàng được.


“Ừm.” Đỗ Minh Nguyệt không có bình luận gì.

Trong vài ngày tiếp theo, Đỗ Minh Nguyệt ngày nào cũng đến khu phòng bệnh của bà nội Lâm, ngày nào cô ấy cũng kể về những gì đã xảy ra với Lâm Bảo Phong.

Ngay cả khi bà nội Lâm đang khó chịu, cô ấy vẫn tiếp tục nói.

Ngay cả Lâm Mộc Giai bên cạnh cũng bị cách xử lý của cô làm cho choáng váng.

Sau khi bị bà nội Lâm một lần nữa đuổi cô ra ngoài, Lâm Mộc Giai cũng đi theo.

“Minh Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi.” Lâm Mộc Giai nở một nụ cười trên mặt, như thể không có vấn đề gì lớn.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, và cả hai cùng đi về phía trước.

“Dì biết cháu yêu Bảo Phong, nên cháu và Hoàng Phong chưa bao giờ đồng ý những điều kiện mẹ nói.

Dì cũng rất ngưỡng mộ cháu.

Dù sao dì cũng là một người mẹ.

Nếu sau này có người yêu thương con trai dì nhiều như vậy thì dì sẽ vô cùng hạnh phúc.” Lâm Mộc Giai nói điều này một cách chân thành.

Nếu một ngày cô không thể tự mình bảo vệ con mình, cô phải hy vọng rằng một người phụ nữ khác sẽ yêu thương con mình vì cô.


Lâm Mộc Giai ngưỡng mộ hành động của Đỗ Minh Nguyệt trong khoảng thời gian này.

Đỗ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười, và thì thầm: “Dì ơi, dì cũng biết rằng cháu đã hứa với Trần Như Ngọc sẽ chăm sóc cho Bảo Phong thật hơn, và dù sao Bảo Phong cũng vô tội.”
Đỗ Minh Nguyệt không thể không nghĩ đến vẻ ngoài đáng thương của Lâm Bảo Phong, dù sao thì cô ấy cũng là một người mẹ.

“Dì hiểu, nhưng cháu có nghĩ về điều này từ quan điểm của mẹ dì không? Bà ấy cũng cảm thấy đau khổ vì giọt máu của mình.” Lâm Mộc Giai nói và nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cách nghiêm túc.

Đỗ Minh Nguyệt há miệng và cuối cùng cũng không nói nữa.

Làm sao cô có thể không biết bà nội Lâm đề phòng Bảo Phong chỉ vì bà không muốn chuyện lúc trước xảy ra một lần nữa.

“Ban đầu, Trần Như Ngọc đã tính toán khiến cháu và Hoàng Phong phải xa nhau năm.

Cháu một mình mang thai, một mình chăm sóc con.

Tập đoàn Lâm thị cũng là do mẹ và Hoàng Phong năm ấy vất vả vực dậy.” Lâm Mộc Giai nhớ lại tình huống lúc đó, ánh mắt của cô lập tức tràn đầy giận dữ: “Mẹ tự hận mình biết bao nhiêu vì đã nuôi ong tay áo suốt bao nhiêu năm, có lẽ cháu không bao giờ biết được đâu.”
Bà nội Lâm thời điểm đó còn đang hạnh phúc, chỉ vì mềm lòng như vậy mà đã nhận lại một kết quả thực sự quá khó chấp nhận.

Đổi lại là người khác, sợ rằng đã sụp đổ từ lâu rồi.

Đỗ Minh Nguyệt im lặng, cô không thể phủ nhận rằng những gì Lâm Mộc Giai nói là đúng.


Lâm Mộc Giai nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Cháu nghĩ rằng Lâm Bảo Phong vô tội và sẽ không trở thành một người như Lâm Hiên Hữu, nhưng trên thế giới này luôn có những sự cố.

Sẽ ra sao nếu thằng bé trở thành một người như Lâm Hiên Hữu.

Nếu những đứa trẻ của cháu trong tương lai cũng sẽ phải xa rời những người thân yêu của chúng trong năm năm thì sao? Minh Nguyệt, cháu có thể ngăn cản điều đó không?”
Đỗ Minh Nguyệt thở dồn dập.

Tất nhiên cô không thể đánh bạc như vậy được.

Cô coi con như số mệnh của mình.

Cô biết chính xác cuộc đời mình đã vất vả như thế nào trong năm năm sau khi chia tay Lâm Hoàng Phong.

Cô không muốn con của mình sẽ phải trải qua điều đó, và chỉ thoáng nghĩ tới điều này, trong lòng cô đã ngập tràn sợ hãi.

“Bảo Phong không phải con ruột của Hoàng Phong, điều này nên nói sớm cho nó biết một chút.

Để nó có thể hiểu, không vọng tưởng xa xôi.

Hơn nữa, để bên ngoài biết được nó chỉ là con nuôi, điều này cũng tốt cho tất cả mọi người.” Lâm Mộc Giai kiên quyết nói, không có chút thương tiếc nào.

Bàn tay của Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nắm chặt, cô ấy run lên, bản thân tự hỏi cô ấy thực sự định làm vậy sao? Liệu Bảo Phong có trách họ trong tương lai hay không?
Lâm Mộc Giai vỗ nhẹ vào tay cô thì thầm: “Cháu phải nhớ rằng, thà làm rõ ràng mọi chuyện từ trước, còn hơn là để tới sau này khiến thằng bé ghét hai cháu hơn.

Đừng đánh cuộc với tương lai, cháu hãy nghĩ tới Thanh Vy, nghĩ tới đứa con trong bụng mình.

Hơn nữa, nhà họ Lâm hiện tại thực ra cũng không liên quan gì đến thằng bé cả.”
Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế bên ngoài phòng, với những lời của Lâm Mộc Giai lởn vởn trong đầu.


Cô có thực sự muốn làm điều đó không?
Khi Lâm Hoàng Phong từ công ty đến, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang ngẩn người ngồi trên ghế ở hành lang, anh bước tới ngồi bên cạnh và ôm cô vào lòng: “Minh Nguyệt, đừng nghĩ nhiều.”
Anh nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đã vất vả trong khoảng thời gian này.

Cô ấy còn cố gắng để thuyết phục bà nội Lâm ngay cả khi bản thân còn đang mang thai khiến trong lòng anh càng cảm thấy có lỗi.

“Hoàng Phong...” Đỗ Minh Nguyệt giọng hơi trầm, nghe có chút bất lực: “Chúng ta đồng ý với điều kiện của bà nội đi.”
Những lời của Lâm Mộc Giai hôm nay khiến cô đột nhiên do dự, và cô phải thừa nhận rằng Lâm Mộc Giai đã đúng.

Đây là cách tốt nhất để giải quyết tình huống hiện tại theo lời của bà nội Lâm.

Lâm Hoàng Phong không nói gì, vẫn ôm Minh Nguyệt trong tay, hồi lâu mới nói: “Được rồi, lát nữa chúng ta sẽ tới tìm bà và nói chuyện với bà.”
Mấy ngày nay, nhìn Đỗ Minh Nguyệt mệt mỏi như vậy, Lâm Hoàng Phong thực sự có ý muốn thỏa hiệp.

Anh không muốn thấy Lâm Bảo Phong im lặng mỗi ngày, nhưng anh cũng không muốn thấy Đỗ Minh Nguyệt mệt mỏi thêm nữa.

“Vâng.” Đỗ Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên, ban đầu nghĩ Lâm Hoàng Phong sẽ ngạc nhiên hoặc không đồng ý và hỏi cô ấy tại sao.

Nhưng không có gì cả, Lâm Hoàng Phong chọn cách tin tưởng cô ấy vô điều kiện.

Khi cả hai tới tìm bà nội Lâm, Lâm Mộc Giai đã rời đi, chỉ có bà nội Lâm ở trong phòng và bà đang đọc sách.

Nghe thấy tiếng động, bà nội Lâm ngẩng đầu lên cười hai cái rồi đặt cuốn sách trên tay xuống: “Hai người chuẩn bị cùng nhau tới thuyết phục tôi ư?”
Lâm Hoàng Phong đỡ Đỗ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh, rồi nói: “Bà ơi, chúng cháu đến đây lần này để nói với bà rằng chúng cháu sẽ đồng ý thực hiện theo các điều kiện mà bà đưa ra.”
Bà nội Lâm không cảm thấy ngạc nhiên khi nghe những lời đó, ngược lại bà còn rất bình tĩnh gật đầu: “Vậy cháu và Minh Nguyệt ngày mai hãy tổ chức một buổi họp báo, sau đó bà sự thực hiện lời hứa của mình.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.