Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 436: 436: Sẽ Lựa Chọn Ai





Sau khi Hồ Đức Huy biết tin Đỗ Thùy Linh mất đi đứa con, không hề nghĩ ngợi vội vàng đến tìm Đỗ Thùy Linh.

Đứa bé đó, là con của hai người họ.

Anh ta không ngờ Đỗ Thùy Linh lại nhẫn tâm như vậy, vì lợi ích của bản thân mình mà hy sinh đứa bé trong bụng.

Đỗ Thùy Linh nhìn Hồ Đức Huy, có vẻ như không bất ngờ chút nào.

“Anh đã đến rồi!” Cô ta bình tĩnh nói, giống như từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Hồ Đức Huy nhìn cô ta bình tĩnh như vậy, anh ta nắm chặt tay lại.

“Đứa bé đó là con của chúng ta đúng không?”
Đỗ Thùy Linh nhún vai nói: “Thì sao?”
Biểu cảm như không có chuyện gì như vậy hoàn toàn chọc giận Hồ Đức Huy: “Thì sao? Đó là con của chúng ta vậy mà cô cũng ra tay được, cô điên rồi sao?”
“Con của chúng ta thì sao? Sinh ra để chịu khổ cùng chúng ta à? Anh có thể đảm bảo cho nó một cuộc sống hạnh phúc không?” Đột nhiên Đỗ Thùy Linh điên cuồng gào lên.

“Không, anh không thể, sau này khi người khác hỏi ba mình làm nghề gì nó phải trả lời thế nào đây?”
Lời nói này của Đỗ Thùy Linh khiến Hồ Đức Huy không trả lời được, cô ta nói đúng, cho dù có sự tồn tại của đứa bé này hay không thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được.


Thấy Hồ Đức Huy không nói gì, Đỗ Thùy Linh cười lạnh nói: “Anh xem, anh còn không nói được gì, lấy tư cách gì mà chất vấn tôi chứ?”
Cho nên thà rằng để nó trở thành một quân cờ, một quân cờ giúp bọn họ báo thù còn tốt hơn.

Vẻ mặt Hồ Đức Huy có chút thất bại lùi về phía sau vài bước, anh ta phát hiện những thứ trước đây mình theo đuổi đều thật nực cười.

Cuối cùng ngay cả con mình cũng không giữ được.

Hồ Đức Huy chạy đi như điên, Đỗ Thùy Linh nhìn bóng dáng anh ta rời đi, thất thanh khóc rống lên.

Đứa bé đó, sao cô ta có thể không cảm thấy đau lòng, thế nhưng so với việc để nó sinh ra bị người ta chê cười thì không sinh ra còn tốt hơn!
Mà cô ta bây giờ đã không còn đường lui nào nữa rồi!
Ba ngày trôi qua thật nhanh, bác sĩ Chúc vẫn không thể tìm được tủy phù hợp.

Chỉ là, lần này người tới giải thích với anh không phải ai khác mà chính là Chu Ngọc Anh.

Bác sĩ Chúc biết tính tình của Lâm Hoàng Phong nên không dám tự mình đi gặp anh.

Mà từ lần trước sau khi nói chuyện với Chu Ngọc Anh, Chu Ngọc Anh vẫn không có cách nào để liên lạc với anh, cho dù là gặp mặt cũng chỉ là vội vàng lướt qua.

Đúng lúc biết được phiền não này của bác sĩ Chúc, cô ta bèn nhận nhiệm vụ này.

Nhìn thấy Chu Ngọc Anh, sắc mặt Lâm Hoàng Phong trầm xuống, sau đó anh xoay người chuẩn bị rời đi.

Chu Ngọc Anh thấy vậy lập tức cất giọng nói: “Chẳng lẽ anh Lâm Hoàng Phong không muốn nhìn báo cáo của Bảo Phong sao?”
Câu này khiến bước chân Lâm Hoàng Phong dừng lại.

Một lúc lâu sau, anh mới ổn định cảm xúc của mình, xoay người nhìn Chu Ngọc Anh.

Chu Ngọc Anh cong cong môi, mở tài liệu trong tay mình ra, nói một chút về tình hình sức khỏe của Lâm Bảo Phong.

Chu Ngọc Anh nói một mạch về tình trạng của Lâm Bảo Phong, tình hình không quá tốt, còn đang xấu dần đi, không quá ba tháng, tế bào ung thư sẽ lan rộng, đến lúc đó cho dù có tìm được tủy thích hợp thì cũng không có thuốc nào cứu nổi!
Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong vô cùng bình tĩnh, anh nhìn về phía Chu Ngọc Anh hỏi: “Tôi chỉ muốn biết có tủy thích hợp hay không thôi!”
“Đương nhiên là có rồi, của vợ anh!”
“Chu Ngọc Anh!” Lâm Hoàng Phong quát lớn một câu.

Đương nhiên Chu Ngọc Anh biết Lâm Hoàng Phong tuyệt đối sẽ không để Đỗ Minh Nguyệt hiến tủy cho nên cô ta mới cố tình chọc giận anh!
“Thật ra, tôi có tủy phù hợp đến 90%, nhưng điều kiện của tôi thì sao, anh có đồng ý không?”

“Cô không sợ tôi đi tố cáo cô, thân là một bác sĩ lại không có đạo đức cơ bản của một bác sĩ, cô không sợ bị báo ứng sao?”
“Báo ứng? Những lời này nói ra từ miệng anh Lâm Hoàng Phong đúng là có chút nực cười, tôi chỉ là muốn có được anh, dù có dùng thủ đoạn gì tôi cũng sẽ không để bụng!”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy người phụ nữ trước mặt anh điên rồi, không thể nào nói đạo lý cùng cô ta.

Chu Ngọc Anh thấy anh không nói gì, tiếp tục nói: “Anh Lâm Hoàng Phong, anh có thể đi tố giác tôi, nhưng anh vĩnh viễn đừng mong cứu được con anh, tôi đã điều tra rồi, tôi và vợ anh là người duy nhất có thể cứu được con anh.”
Chu Ngọc Anh vừa nói xong, Lâm Hoàng Phong đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ cô ta.

Trong mắt anh hiện lên một tia sát khí, giống như có thể bóp chết cô ta ngay lập tức.

Thế nhưng Chu Ngọc Anh không chút nào sợ hãi, thậm chí còn cố ý nở nụ cười nhìn anh!
Gần đây Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng thích ngủ, khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa.

Cô nghe được y tá nói Lâm Hoàng Phong ở văn phòng, cô nghĩ có lẽ anh tới bàn chuyện của Lâm Bảo Phong.

Cô sợ Lâm Hoàng Phong gạt cô cái gì nên vội vã chạy tới văn phòng.

Nhưng mà khi cô định mở cửa ra thì đột nhiên nghe được tiếng trò chuyện bên trong.

Cô bịt kín miệng, sau đó nhìn thấy Lâm Hoàng Phong bóp cổ Chu Ngọc Anh, cô thở nhẹ một tiếng.

Thế nhưng tiếng thở này lại thu hút sự chú ý trong phòng.

Lâm Hoàng Phong cũng biết chính mình mất khống chế, cho dù anh có giết cô ta thì thay đổi được gì chứ?
“Tôi sẽ sắp xếp cho Lâm Bảo Phong ra nước ngoài điều trị, cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Khi anh nói câu này, không hề nhìn cô ta, giống như xem cô ta là một thứ đồ ghê tởm, không đáng để anh phí công giết chết!
Anh lấy một chiếc khăn tay trong túi áo vest ra, cẩn thận lau đôi tay vừa mới chạm vào cô ta, đi ngang qua thùng rác, lạnh lùng ném vào.


Đỗ Minh Nguyệt đứng bên ngoài cửa, thấy Lâm Hoàng Phong muốn đi ra, cô không hề nghĩ ngợi vội vàng nép vào.

Tiếng bước chân Lâm Hoàng Phong ngày càng xa dần, Đỗ Minh Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng cô mới đi ra.

Đúng lúc này lại đụng phải Chu Ngọc Anh.

Chu Ngọc Anh nhìn cô, vẻ mặt không chút nào kinh ngạc.

“Cô Nguyệt nghe lén ở góc tường xem ra rất thuận lợi nhỉ?” Cô ta châm chọc mỉa mai nói.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cô ta không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, không khỏi hỏi cô ta.

“Bác sĩ Ngọc Anh, vì sao cô phải làm như vậy, Bảo Phong chỉ là một đứa trẻ, nó mới có năm tuổi.”
“Thì sao nào?” Chu Ngọc Anh nhướng mày, trong mắt cô ta, dường như muốn nói chỉ là một mạng người mà thôi.

Đỗ Minh Nguyệt bị thái độ của cô ta làm cho nói không nên lời, Chu Ngọc Anh nhìn bộ dạng ngây ra của cô, khẽ cười nói: “Tôi cũng chỉ là theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình mà thôi, đương nhiên nếu cô Nguyệt biết điều thì có thể lựa chọn tự động rời khỏi.”
“Tự động rời khỏi?” Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười: “Cô thấy cô là cái thá gì, dùng thứ cô tự mặc định là tình yêu để tự tiện chà đạp một sinh mệnh sao? Bác sĩ Ngọc Anh, cô cho rằng đó là tình yêu sao?”
Sắc mặt Chu Ngọc Anh trở nên khó coi, vẻ mặt cũng hung hăng hơn: “Tôi không cần cô phải dạy đời tôi, tôi chỉ nhìn vào kết quả, cô cứ chờ mà xem, xem xem Lâm Hoàng Phong yêu cô đến nhường nào, xem xem anh ta sẽ chọn cô hay là chọn con mình đây.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.