Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 438: 438: Khiêu Khích





Thúy Hân biết, cô ấy đương nhiên là hiểu cảm giác ấy, thế nhưng nếu trước trận đấu mà cứ nghĩ như vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Hoàng Uyên không ngờ Thúy Hân sẽ xuất hiện nên cụp mắt xuống.

Thúy Hân không nhìn cô ấy, tiếp tục nói: “Điều chị phải nghĩ chính là làm thế nào tự tin đứng trên sân khấu, giấc mộng mà chị luôn muốn theo đuổi, hôm nay đã trở thành hiện thực, nếu bây giờ chị muốn lùi bước thì chị có thể đi ngay lập tức.”
Lời nói của Thúy Hân từ trước đến nay luôn rất sắc bén không hề nể mặt ai, Hoàng Uyên này cũng là người hiểu biết, thế nhưng nghe xong cô ấy vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Sau khi nói xong câu đó, Thúy Hân không nói gì, liền bước ra ngoài.

Tiêu Hồng Quang cũng biết rõ tính tình của Thúy Hân, thế nhưng lúc này không phải là nên an ủi người ta một chút hay sao? Sao lại nói ra những lời quá phận như vậy chứ.

“Cô đừng nghe cô ta nói, cô cố gắng là tốt rồi, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cô.”
Hoàng Uyên gật gật đầu, cười cười với vẻ cảm kích.

Tiêu Hồng Quang cũng biết, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân của cô ta, vì thế anh ta định để cô ta yên lặng một chút.

Hoàng Uyên ở trong phòng tự hỏi rất nhiều, tốt nhất là hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, vừa hay lại bắt gặp Lâm Hoàng Phong đi kiểm tra hậu trường.


Hai người gần như va chạm, Lâm Hoàng Phong nhanh tay đỡ cô ta dậy.

Hoàng Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì cô ta lại bắt đầu có chút lo lắng đứng lên.

“Cô không sao chứ?” Lâm Hoàng Phong sau khi đỡ cô ta đứng lên được thì buông cô ta ra.

Hoàng Uyên gật gật đầu: “Tôi không sao, cảm ơn chủ tịch Phong.”
Lâm Hoàng Phong hơi vuốt vuốt cằm, sau đó anh chuẩn bị rời đi.

Hoàng Uyên thấy anh sắp đi, thì lớn tiếng gọi anh!
“Chủ tịch Phong, xin đợi một chút!”
Lâm Hoàng Phong dừng chân, xoay người nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc!
Hoàng Uyên biết, trong lòng của cô ấy cần một đáp án.

“Tôi muốn biết, vì sao lại là tôi? Vì sao lại lựa chọn tôi, rõ ràng anh có lựa chọn khác rất tốt, còn tôi chẳng qua chỉ là một kẻ hai bàn tay trắng mà thôi.”
Rốt cuộc cô ấy vẫn đem vấn đề trong lòng mình nói ra, Lâm Hoàng Phong nhìn cô ấy, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Qua hòi lâu, anh khẽ mở miệng nói: “Bởi vì trên người của cô có độ dẻo dai mà tôi muốn, không phải cô đã đáp ứng với ông nội của cô rằng một ngày nào đó sẽ đứng trên sân khấu khiến cho tất cả mọi người trên thế giới phải chú ý đến cô hay sao, đừng nói với tôi rằng bây giờ cô muốn lùi bước đấy.”
Hoàng Uyên nghe được lời nói của anh thì trong lòng của cô ấy có chút rung động, thì ra anh cũng biết chuyện này.

Lúc đó cô ta cái gì cũng không có, chỉ có một lòng nhiệt huyết, liều mạng tham gia, thế nhưng ông nội của cô ấy lại bị bệnh nặng thế nên cô ấy đành phải từ bỏ giấc mộng biểu diễn của mình.


Chính ông nội đã nói với cô ấy rằng dù có chuyện gì đi nữa thì cũng được từ bỏ giấc mộng của mình, một ngày nào đó, chính cô ấy đã hứa với ông nội, một ngày nào đó cô ấy sẽ đứng trên sân khấu khiến cho tất cả mọi người phải chú ý đến cô ấy.

Hốc mắt của Hoàng Uyên dần dần đỏ lên, nước mắt rơi xuống gần như che mờ tầm mắt, dường như không nhìn rõ người ở trước mắt.

Lâm Hoàng Phong tiếp tục nói: “Tôi cho cô cơ hội này, cô lựa chọn trở thành một người như thế nào thì đó là do cô, tôi chỉ hy vọng mình không nhìn sai người.”
Nước mắt của Hoàng Uyên đã biến mất, cô ấy nở nụ cười vui vẻ, sau đó cúi đầu với Lâm Hoàng Phong.

“Cám ơn chủ tịch Phong, tôi nhất định sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu!”
Lâm Hoàng Phong cong môi: “Tôi tin tưởng ánh mắt của mình, sẽ không sai đâu!”
Người càng ngày càng đông hơn, thật ra đến đây lần này không chỉ ban giám khảo chấm điểm mà còn có những khán giả tới đây xem, đó cũng là để cạnh tranh công bằng.

Hơn nữa 100 người đến đây xem đều là lựa chọn ngẫu nhiên nên không có sự gian lận nào cả.

Đương nhiên ban giám khảo và khán giả, điểm số của bọn họ đều chiếm một nửa!
Serena nghe thấy chuyện trong nhà của Viên Quân Minh thì cảm thấy hơi bất mãn.

Hiện tại nhìn thấy Viên Quân Minh xuất hiện ở đây thì không tránh khỏi châm chọc khiêu khích vài câu.

“Tôi nói này tổng giám đốc Minh, lúc trước tôi hợp tác với anh thì anh đã nói với tôi thế nào nhỉ, mới chỉ được vài ngày mà anh muốn biến tôi thành như thế này ư?”

Serena vốn nghĩ rằng cô ta sẽ nắm chắc chiến thắng trong tay, không ngờ tới nửa đường lại nhảy ra một màn kịch như vậy, như thế làm sao mà cô ta không tức giận được cơ chứ.

Hơn nữa, hiện tại bây giờ bên ngoài mọi người đang bàn tán như thế nào về cô ta, nói cô ta với tổng giám đốc Minh đang ở bên nhau cho nên mới được đáp ứng trở thành người mẫu của tập đoàn Viên thị.

Nếu không vì sao trước đây có nhiều công ty mời cô ta như vậy mà cô ta lại từ chối.

Đương nhiên Serena sẽ không nói rằng vì muốn khiến cho Lâm Hoàng Phong hối hận cho nên cô ta mới đáp ứng hợp tác với tập đoàn Viên thị cho nên cũng chỉ có thể để cho bọn họ thích nói gì thì nói.

Cô ta muốn xóa sạch thế nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Viên Quân Minh ra vẻ anh ta đã đoán trước được, anh ta an ủi Serena: “Cô yên tâm, chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì đên chúng ta cả, tôi đã an bài tốt mọi chuyện rồi, trận đấu này, nhất định chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
Lần trước anh ta đã hẹn với tổng giám đốc Vương, nói vài câu đã thuyết phục được tổng giám đốc Vương.

Nói thẳng ra là Lâm Hoàng Phong bên kia không được ưa chuộng cho nên kết quả chỉ có thể như vậy.

Hiển nhiên vị tổng giám đốc kia cũng chẳng ưa Lâm Hoàng Phong, nếu không cũng sẽ chẳng đáp ứng với anh ta dễ dàng như vậy.

Chỉ tiếc là anh ta đã tiêu thật sự rất nhiều tiền.

Tiền mất thì không sao, đến lúc đó tham ô của công ty là được, chỉ sợ tiền mất tật mang.

Thế nhưng xem ra ý của tổng giám đốc Vương chắc hẳn là sẽ đứng về phía anh ta.

Serena cảm thấy nghi ngờ lời nói của anh ta: “Anh nói như vậy thì tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh, đến lúc đó mà tôi bị so sánh với một con nhỏ chưa có gì thì mặt mũi của tôi vứt đi đâu!”

“Hiện tại cô không tin tưởng tôi thì có thể làm gì được nữa? Serena, cô đừng quên chúng ta mới là người cùng hội cùng thuyền, nếu cô muốn làm Lâm Hoàng Phong thân bại danh liệt, chẳng lẽ tôi lại không muốn hay sao.”
Serena nhìn thấy anh ta thì cũng hiểu đạo lý này, nếu đã đi tới bước này thì cô ta cũng chẳng còn đường lui nữa.

“Lần này tôi tin anh!”
Trận đấu sắp bắt đầu, Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Viên Quân Minh ở trên sân, Viên Quân Minh khiêu khích, nhướng mày nhìn anh.

“Chủ tịch Phong, xem ra lần này anh cũng mất không ít nhỉ, lại đem người có năng lực thi đấu như Serena tặng cho tôi, thật đúng là nên cảm ơn chủ tịch Phong!”
Lâm Hoàng Phong cong môi, dường như anh chẳng hề chịu một chút ảnh hưởng nào từ sự khiêu khích của anh ta, vẻ mặt của anh vẫn thong dong và bình tĩnh.

“Đối với những đối thủ yếu, chỉ cần đưa một ra một nước đi thích hợp thì cũng không phải là không thể.”
Chỉ một câu nói đã khiến đối phương tức muốn nổ tung.

Anh ta nắm lấy cổ áo của Lâm Hoàng Phong, hung tợn nói: “Lâm Hoàng Phong, anh có ý gì? Anh nói tôi yếu sao, anh đừng có đắc ý quá sớm, tôi nói cho anh biết, mốt lúc nữa nhất định anh sẽ biết chữ thua viết như thế nào!”
Tiêu Hồng Quanh nhìn thấy hình ảnh này thì bật người tiến lên ngăn cản anh ta.

“Tổng giám đốc Minh, xin anh tự trọng một chút!”
Đương nhiên Viên Quân Minh biết ở đây anh ta không thể làm gì bởi vì anh ta đánh không lại Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong nắm lấy cổ tay của anh ta, gơi dùng một chút lực, Viên Quân Minh lập tức buông tay ra đồng thời còn đổ mồ hôi lạnh vì đau đớn.

Nhưng vì mặt mũi mà anh ta không dám kêu đau.

Lâm Hoàng Phong cong môi: “Tổng giám đốc Minh, đừng có động chân đông tay, tính tình con người tôi không được tốt lắm đâu, nếu tôi không cẩn thận vặn gãy tay của anh thì đừng có trách tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.