Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 80: 80: Trả Thù





Quý Ngọc Hà đã chạy ra ngoài trực tiếp xông tới tập đoàn Lâm Thị.

Thúy Hân và Đỗ Minh Nguyệt đúng lúc ra khỏi thang máy, Đỗ Minh Nguyệt ngay tại đó báo cáo với cô ta hành trình hôm nay, cô ta đã nhận được một quảng cáo.

Lúc này thời điểm Quý Ngọc Hà nhìn thấy Thúy Hân thì lập tức đỏ mắt.

“Thúy Hân, đồ phụ nữ đê tiện nhà cô, đi chết đi cho tôi!”
Cô ta nói xong thì móc một con dao từ trong ngực ra, đâm tới Thúy Hân.

Thúy Hân sợ hãi không kịp phản ứng.

Vẫn là Đỗ Minh Nguyệt phản ứng kịp trước, cô trực tiếp kéo Thúy Hân thoát khỏi vùng nguy hiểm.

Quý Ngọc Hà vồ hụt, trong ánh mắt cũng đã sớm bị thù hận che lấp.

Thúy Hân được Đỗ Minh Nguyệt kéo ra, sau đó mới phục hồi tinh thần.

Nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, Thúy Hân liền tức giận, nhìn về phía Quý Ngọc Hà.

“Quý Ngọc Hà, cô điên rồi sao?”
Quý Ngọc Hà cười lạnh: “Tôi điên rồi, Thúy Hân, cô cũng thật lợi hại, tìm được chỗ dựa mới sao?”
Thúy Hân không hiểu cô ta đang nói gì: “Điên rồi à, bảo vệ đâu, nhanh tới đây, chỗ này có một người phụ nữ bị điên.”
Những bảo vệ kia nhìn thấy tình huống này thì lập tức chạy tới.


“Nhanh bắt người phụ nữ điên đó lại cho tôi.”
Quý Ngọc Hà nhìn thấy những bảo vệ kia chạy tới, trong lòng có hơi không cam lòng.

Lúc này đã có rất nhiều người cũng tụ tập lại với nhau, nhìn thấy chuyện vừa xảy ra thì đều dùng di động sôi nổi chụp lại.

Những bảo vệ kia đã kiềm chế Quý Ngọc Hà, Quý Ngọc Hà gào thét: “Thả tôi ra, thả tôi ra, Thúy Hân, ả phụ nữ đê tiện nhà cô.”
Thúy Hân nhìn dáng vẻ này của Quý Ngọc Hà, trong lòng không hề thương hại, cô ta sở dĩ biến thành dáng vẻ bây giờ, tất cả đều là cô ta gieo gió gặt bão.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn che chở Thúy Hân, cô sợ cô ấy bị người ta làm bị thương.

Lúc này Lâm Hoàng Phong cũng đi xuống, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.

Quý Ngọc Hà la hét ở chỗ này, Lâm Hoàng Phong đi tới bình tĩnh hỏi: “Gây ầm ĩ đủ rồi chứ?”
Quý Ngọc Hà nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, cơ thể run rẩy, sau đó cũng không dám nói chuyện.

Cô ta có thể la hét với Thúy Hân, nhưng người đàn ông này cô ta sợ anh.

Người thừa kế tập đoàn Lâm Thị, thủ đoạn độc ác, sấm rền gió cuốn, cô ta vốn không dám chọc anh.

Nhưng không ngờ rằng cô ta thật ra cũng đã sớm chọc giận người đàn ông này.

Thấy cô ta không còn gây ầm ĩ, Lâm Hoàng Phong lạnh giọng nói: “Đưa đến đồn cảnh sát.”
Những bảo vệ kia khúm núm khẽ gật đầu, sau đó đưa Quý Ngọc Hà đi.

Lúc rời khỏi, ánh mắt Lâm Hoàng Phong rơi vào trên người Đỗ Minh Nguyệt, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn không khỏi cảm thấy mát lạnh sau lưng,
Người đàn ông này chắc là tức giận rồi?
Nhưng hình như cô cũng không làm chuyện gì khiến anh không vui, Đỗ Minh Nguyệt im lặng suy nghĩ.

Thúy Hân nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, còn tưởng rằng cô bị thương, thế là tranh thủ thời gian lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Người phụ nữ vừa nãy đó có làm cô bị thương không?”
Đỗ Minh Nguyệt biết cô ấy nói là Quý Ngọc Hà, thế là cô bèn lắc đầu trả lời: “Tôi không sao.”
Trong lòng Thúy Hân thật ra rất cảm ơn Đỗ Minh Nguyệt, nhưng lại không biết nói như thế nào, cô ấy từ trước đến giờ không biết nói những lời sĩ diện này thế nào.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt biết cô ấy đang suy nghĩ gì, thế là cô cười nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, đây cũng là công việc của tôi.”
Thúy Hân thấy nỗi lòng của mình bị vạch trần, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Cô nói gì đó, tôi không thèm nói cảm ơn cô đâu, cô đừng tự mình đa tình.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy vẻ mặt Thúy Hân như thế, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này cũng thật đáng yêu.

Chỉ là nghĩ tới chuyện của Quý Ngọc Hà, trong lòng cũng không khỏi hơi đau buồn, cô ta như vậy, tiền đồ sau này xem như hoàn toàn bị hủy.

Không còn kịp nghĩ những việc này, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi theo Thúy Hân.

Sau này cả công ty đều biết chuyện Quý Ngọc Hà chuẩn bị hành hung, Dư Hồng Thu rất lo cho Đỗ Minh Nguyệt, thế là tìm cớ chạy tới chỗ làm việc của Đỗ Minh Nguyệt.


Đỗ Minh Nguyệt không ngờ Dư Hồng Thu sẽ tới đây, thế là cô tranh thủ thời gian ra ngoài, nghi ngờ hỏi: “Sao cô tới đây?”
Dư Hồng Thu nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, lập tức tiến lên kéo cô xoay xoay.

“Chuyện của Quý Ngọc Hà tôi nghe rồi, cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ Dư Hồng Thu thế mà lo lắng cho cô như vậy, trong lòng cảm thấy rất ám áp.

Gương mặt cô không khỏi dịu dàng, cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi không sao, nhưng cô tới đây thì cẩn thận Lâm Đạt tìm cô gây phiền phức.”
Dư Hồng Thu mới không sợ người phụ nữ Lâm Đạt kia, cô ấy chỉ lo lắng cho cô mới chạy tới.

Lúc này Triệu Hưng gọi tên cô, cũng đi theo ra.

“Minh Nguyệt, cô ở đây sao, người phụ trách tìm cô nửa ngày.”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, căng thẳng hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu xảy ra vấn đề gì nữa thì cô thật sự gặp chuyện xui rồi.

Triệu Hưng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cô đi xem thử đi.”
Đỗ Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn Dư Hồng Thu, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ.

“Chuyện đó Triệu Hưng, anh có thể giúp tôi chăm sóc bạn của tôi được không? Tôi sẽ trở lại ngay.” Đỗ Minh Nguyệt vừa nói vừa nháy mắt với Dư Hồng Thu.

Suy nghĩ gì đó của cô, Dư Hồng Thu đã sớm nhìn thấu.

Gương mặt dần đỏ lên, vội vàng khoát tay nói: “Không cần, không cần, bây giờ tôi về ngay đây.”
Đỗ Minh Nguyệt nơi nào chịu để Dư Hồng Thu đi, Triệu Hưng cũng không biết mưu tính của Đỗ Minh Nguyệt, anh ta nghĩ có thể giúp được cô là một chuyện tốt.

“Cô ở lại đây đi, nếu không một mình Minh Nguyệt ở đây cũng rất nhàm chán.” Triệu Hưng mở miệng nói.

Dư Hồng Thu nghe Triệu Hưng nói như vậy, thế là cũng không nói gì nữa, cô ấy bèn đồng ý.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không khỏi hé miệng cười, sau đó cô mới quay người nghiêm túc đi làm việc.


Hai người Dư Hồng Thu và Triệu Hưng ở chung một chỗ, có hơi không được tự nhiên.

Thật ra dáng vẻ của Triệu Hưng cũng không tệ, gương mặt cũng xem như trên trung bình, cho dù ai nhìn thấy anh ta, trong lòng cũng có chút xấu hổ nhỏ.

Dư Hồng Thu cũng không ngoại lệ, thời gian này còn lén nhìn mặt anh ta mấy lần.

Nhưng Triệu Hưng vốn không có suy nghĩ về cô ấy, chỉ luôn nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

Một hồi lâu sau, lúc này Dư Hồng Thu mới phá vỡ sự xấu hổ.

“Anh và Minh Nguyệt quan hệ có vẻ rất tốt.”
Lúc này Triệu Hưng mới nhìn lại, có hơi ngượng ngùng cười nói: “Cũng không hẳn, tính cách Minh Nguyệt rất tốt.

Tôi rất thích cô ấy.”
Càng nói về sau thì đã cảm thấy có hơi khác thường, lập tức đỏ mặt khoát tay nói: “Tôi không phải có ý đó, ý tôi nói là tôi rất thích cảm giác ở chung với cô ấy…”
Dư Hồng Thu nhìn dáng vẻ này của Triệu Hưng, trong lòng hơi lạc lõng, xem ra hẳn là anh ta có tình cảm với Minh Nguyệt.

Sau đó cô ấy cũng nghĩ thông, nếu như có thể khiến Minh Nguyệt tìm được người mình thích, chuyện này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

“Có phải anh thích Minh Nguyệt nhà chúng tôi không, nếu anh thích, tôi có thể giúp anh.” Dư Hồng Thu vừa cười vừa nói.

Triệu Hưng sửng sốt một chút, không ngờ cô ấy thế mà đoán ra, nhất thời cũng hơi xấu hổ.

Anh ta gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi: “Rõ như vậy sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.