Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 99: 99: Sự Thật





Linda hét lên sau đó truyền đến tiếng va chạm dữ dội, cơ thể Linda co quắp rồi không phát ra âm thanh nào nữa.

Lúc này La Nghĩa mới kịp phản ứng có gì đó không ổn, anh ta đi tới thì nhìn thấy trán Linda chảy đầy máu.

Anh ta sửng sốt sau đó hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi căn phòng.

Ngày hôm sau lúc họp trước khi vào làm Linda vẫn chưa đi làm.

Trình Tuấn Dương hơi không hài lòng hỏi: “Linda vẫn chưa tới sao?” Mọi người ngồi ở đây đều liếc nhìn nhau không nói gì.

Sắc mặt Trình Tuấn Dương tràn đầy vẻ không hài lòng nhưng mà cuộc họp này cũng không thể chỉ vì chờ một mình cô ta mà không bắt đâu.

“Bỏ đi, chúng ta bắt đầu trước!” Trình Tuấn Dương mở màn hình máy tính ra.

Sau đó trên màn hình to lớn lập tức xuất hiện hình nền máy tính để bàn của anh ta.

“Mọi người cũng biết chuyện cuộc đấu thầu mấy ngày trước đã thất bại, tôi muốn hỏi hỏi mọi người có gì muốn nói không?” Trình Tuấn Dương đan hai tay vào nhau sau đó trên mặt nở nụ cười nhìn họ.


Nụ cười kia lại làm cho mọi người cảm thấy đáng sợ, cơ thể không khỏi run rẩy.

Trong phòng họp không có một tiếng động, Trình Tuấn Dương cười khẽ: “Thế nào? Mọi người không có ai muốn nói gì sao?” Lúc này một nhân viên nói ra: “Tôi cảm thấy nguyên nhân chủ yếu có thể là bởi vì công ty của chúng ta có kẻ trộm.” Trình Tuấn Dương hỏi: “Vậy anh cảm thấy người đó có thể là ai chứ?” Nhân viên kia nhìn xung quanh một lần sau đó dời ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Minh Nguyệt.

Ánh mắt của anh ta hơi né tránh nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn thấy được, xem ra đã có người tin tưởng những lời mà Linda đã nói.

“Tôi cảm thấy khả năng cao nhất là hai người mới đến này, trước kia chúng ta chưa từng xuất hiện vấn đề như vậy.” Sau khi Trình Tuấn Dương nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu.

Vẻ mặt Dư Hồng Thu tức giận hiển nhiên là muốn lên tiếng phản bác nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt ngăn lại.

“Còn ai nghĩ như vậy không?” Nhân viên ở trong phòng họp liếc nhìn nhau, có người gật đầu có người tại quan sát.

Trình Tuấn Dương nhìn về phía La Nghĩa hỏi: “Phó giám đốc Nghĩa, anh có gì muốn nói không?” La Nghĩa hoàn toàn không nghe thấy Trình Tuấn Dương đang nói gì, bây giờ trong đầu của anh ta tràn đầy cảnh tượng Linda nằm ở dưới đất, không phải là người phụ nữ kia đã chết rồi đấy chứ.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở sau lưng, chẳng qua anh ta chỉ muốn dạy dỗ cô ta một trận, ai biết lại trở thanh tình trạng như hiện tại.

Trình Tuấn Dương thây anh ta lơ đãng, anh ta liên tục gọi nhiều lần: “Phó giám đốc Nghĩa, phó giám đốc Nghĩa?” La Nghĩa kịp phản ứng quay đầu lại vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Sao thế giám đốc Dương?” Trình Tuấn Dương lạnh lùng hỏi: “Không biết phó giám đốc Nghĩa đang suy nghĩ gì mà lại mê mẩn như vậy, anh có muốn nói cho tôi nghe không?” La Nghĩa vội vàng lắc đầu: “Không có...!Không có!” “Vậy anh hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi!” Nói xong anh lại hỏi lại lần nữa.

Các cơ trên mặt của La Nghĩa đều đang cảm thấy căng thẳng nhưng vẫn kiên trì đổ lên người Đỗ Minh Nguyệt.

“Tôi cảm thấy, Đỗ Minh Nguyệt là người bị tình nghi lớn nhất, chắc chắn cô ấy đã cấu kết với nhà họ Cố đánh cắp giá thầu của chúng ta đưa cho đối phương, nếu không thì tại sao Đỗ Thị lại thắng!” Trình Tuấn Dương nhìn anh ta chằm chằm dường như là đang tìm kiếm sơ hở ở trên mặt anh ta.

“Vậy sao? Phó giám đốc Nghĩa, ở chỗ của tôi có một tấm ảnh, không biết anh có hứng thú xem thử hay không?” Trình Tuấn Dương nói xong sau đó mở bức ảnh trên máy tính ra.

Cảnh tượng anh ta gặp gỡ Hồ Đức Huy ngay lập tức hiện lên trên màn hình.

La Nghĩa nhìn thấy bức hình kia thì lập tức hai mắt trợn tròn.

Trình Tuấn Dương không nhìn biểu cảm ở trên mặt La Nghĩa nói: “Tấm ảnh này là do Chủ tịch Phong gửi cho tôi, lúc ấy tôi cũng cảm thấy rất khiếp sợ, phó giám đốc Nghĩa của chúng ta thế mà lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.” Nói xong lúc này Trình Tuấn Dương mới nhìn về phía La Nghĩa, trên mặt La Nghĩa hiện ra vẻ chột dạ không ngừng đổ mồ hôi.


Trình Tuấn Dương thấy dáng vẻ anh ta như vậy thì có lòng tốt đưa một gói khăn giấy cho anh ta.

“Phó giám đốc Nghĩa không cần phải căng thẳng như vậy, nào anh hãy lau mồ hôi đi!” La Nghĩa nhìn khăn giấy ở trước mặt sau đó run tay nhận khăn giấy.

Sau khi thấy anh ta nhận khăn giấy Trình Tuấn Dương tiếp tục thay đổi hình ảnh, sau đó tôi lại điều tra thì mới phát hiện hóa ra phó giám đốc Nghĩa của chúng ta còn làm nhiều chuyện lớn hơn.” Các nhân viên nhìn thấy sổ sách ở trên màn hình thì lập tức thổn thức.

Dư Hồng Thu thấy hơi quen mắt, lúc này mới nhớ tới không phải khi đó chính họ là người đã sửa sang sao?
Cô ấy nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt với vẻ mặt hơi kích động.

Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt chỉ nở nụ cười thản nhiên.

“Phó giám đốc Nghĩa, anh không muốn giải thích sao?” Trình Tuấn Dương dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn anh ta.

Mồ hôi lạnh trên mặt của La Nghĩa càng ngày càng nhiều, nói chuyện cũng trở nên không lưu loát: “Quản...!Quản lý Dương, anh...Sổ sách này cũng không phải...!Không phải do tôi làm, chủ quản Linda mới là người chịu trách nhiệm về sổ sách!” La Nghĩa đổ tất cả mọi chuyện lên trên người Linda, nếu như cô ta đã bất nhân vậy thì cũng đừng trách anh ta bất nghĩa.

“Anh nói tất cả đều do chủ quản Linda làm sao? Làm giả sổ sách, lợi nhuận trong đó có ít nhất mấy trăm vạn nhân dân tệ, thời gian trước trong thẻ của anh vô duyên vô cớ có nhiều hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, chẳng lẽ anh không muốn giải thích với chúng tôi sao?” Ánh mắt Trình Tuấn Dương trở nên sắc bén giống như một cây đao trực tiếp đâm trúng bộ phận quan trọng của anh ta.

“Số tiền đó là do một người thân cho tôi, chuyện này không có vấn đề gì chứ!” La Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt.

Trình Tuấn Dương thấy anh ta chưa đến sông Hồng thì chưa cam long nên dứt khoát nói: “Nơi gửi số tiên kia là từ tập đoàn Lâm Thị, anh có thể nói cho tôi biết ở trong tập đoàn Lâm Thị có ai là người thân của anh vậy?” Tất cả chứng cứ đều bày ở trước mắt, cho dù La Nghĩa có giải thích hay phản bác như thế nào thì cũng vô ích.


Sau đó cửa phòng họp bèn mở ra.

Một đám người mặc đồ cảnh sát đi tới: “Ai là La Nghĩa?” La Nghĩa thấy tình hình không tốt thì lập tức xông tới phá tan vòng vây của cảnh sát.

Sau đó bỏ chạy ra ngoài, nhân viên ở trong phòng họp đều bị dọa cho sợ hãi nhìn bóng lưng của những cảnh sát kia, trong lòng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

Trái lại vẻ mặt Trình Tuấn Dương lại bình tĩnh, dường như anh ta đã nghĩ đến sẽ có kết cục như vậy từ lâu rồi.

“Được rồi, ngồi xuống họp đi!” Những nhân viên kia liếm đôi môi khô của mình rồi an phận ngồi xuống.

“Mọi người nếu đã làm việc ở trong tập đoàn Lâm Thị thì hãy thu lại tất cả suy nghĩ xấu lại cho tôi, nếu không sẽ có kết cục giống như La Nghĩa, mọi người nghe rõ rồi chứ?”
Nhân viên ngồi ở phía dưới đều rùng mình, không ai dám phản bác mà yếu ớt nói: “Vâng thưa giám đốc.”
Sau khi buổi họp kết thúc Dư Hồng Thu ở bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt nói: “Không ngờ thế mà lại do La Nghĩa làm, nhìn anh ta có con mắt độc ác như vậy thật là đáng đời!”
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy oán giận như vậy thì cười nói: “Cũng không biết những người kia có bắt được người hay không, nếu như giữ La Nghĩa lại thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa.”
“Khẳng định sẽ bắt được, tôi còn hy vọng sau khi bắt được thì hãy hung hăng đánh cho anh ta một trận, như vậy tôi mới có thể vui vẻ được!” Dư Hồng Thu vẫy tay nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.