Lãnh Tàn Hoan

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Tỉnh Lại




“Phiêu Linh” Tiêu Dục quát to lên, vội vã vọt tới đỡ lấy người ngọc.
“Muội không sao, Thái tử ca ca, có thể là vừa rồi vì Mộng Nghê tỷ tỷ nếm độc, độc huyết không nhổ ra hết.” Trong lòng Tiêu Dục, người ngọc tái nhợt mềm yếu nói, “Trong thắt lưng muội có dược hoàn thanh độc, huynh lấy hai viên cho muội ăn vào, muội nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.”
“Được, muội chờ một chút.” Vội vàng sờ soạng bên hông người ngọc, Tiêu Dục lúc này cũng bất chấp ngại ngùng nam nữ, hắn lấy dược nhét vào trong miệng người ngọc, nét mặt luôn luôn bình tĩnh không dễ gì bộc lộ cảm xúc của hắn cuối cùng cũng có một chút phập phồng.
“Ta mang muội đi nghỉ ngơi.” Ngồi xuống ôm lấy Nhâm Phiêu Linh, Tiêu Dục đề khí vận công, cước bộ nhanh tựa như bay.
“Hóa ra Thái tử ca ca có võ công. Thế nhưng Phiêu Linh lại không biết gì cả! Thái tử ca ca, chuyện muội thổ huyết huynh ngàn vạn lần đừng nói cho cha và ca ca muội, muội sợ bọn họ lại lo lắng…” Trước khi hoàn toàn hôn mê, Nhâm Phiêu Linh ở trong lòng Tiêu Dục thì thào nói.
Phủ Lam thượng thư.
“Mộng Nghê, muội tỉnh! Người đâu, nhanh đi báo cho dượng biết.” Bên giường, Hà Tử Tu kinh hỉ nhìn biểu muội dần chuyển tỉnh, trong lời nói bộc lộ niềm vui sướng.
“Biểu ca, muội làm sao vậy?” Trên giường, Lam Mộng Nghê cúi đầu nói, nàng bệnh nặng mới khỏi, lúc này khí lực vẫn còn suy yếu.
“Muội trúng độc.”

“Trúng độc?” Không giải thích được nhìn hắn, Lam Mộng Nghê mù mịt hỏi, nàng nhớ rõ nàng chẳng qua là mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ không ngừng có người truy sát nàng, mặc cho nàng kêu la như thế nào, cũng không làm được gì cả.
“Là phệ hồn tán.” Nhâm Húc Phong bên cạnh lên tiếng: “Người trúng phệ hồn tán, đều gặp ác mộng, sau đó bất tri bất giác chết trong mộng. Mộng Nghê, muội có biết là ai hạ độc muội không?”
“Người nào?” Lam Mộng Nghê cau mày, cố gắng hồi tưởng sự việc phát sinh đêm qua.
“Có phải Nhâm Phiêu Linh không!” Hà Tử Tu thấy thế, nhịn không được xen miệng vào.
“Sao lại là Phiêu Linh muội muội chứ? Muội tin tưởng con bé sẽ không làm vậy.” Lam Mộng Nghê nghe vậy, cố hết sức giải thích.
“Hừ! Tri nhân tri diện bất tri tâm, tối hôm qua là muội cùng nàng ở cùng nhau mà.” Lúc này, Lăng Triệt ở một bên hừ lạnh.
“Lăng Triệt! Ngươi không nên quá phận! Ngay cả Mộng Nghê cũng nói không phải Phiêu Linh, ngươi lại dựa vào cái gì một mực cho rằng là muội ấy.” Nghe nói thế, Nhâm Húc Phong sau cùng không nhịn nổi nữa, hắn không cho phép có người bôi nhọ muội muội hắn thương yêu nhất như thế.
“Đúng vậy, Triệt ca ca, không phải là Phiêu Linh, Mộng Nghê tin điều đó.” Lam Mộng Nghê cố hết sức chống mình ngồi dậy, nàng nhìn chung quanh một vòng, tiếp theo thần sắc không khỏi có chút buồn bã: “Thái tử ca ca, huynh ấy không có tới sao..”
Vừa nghe nói thế, Lăng Triệt vung mạnh tay áo, sau đó căm phẫn đi ra ngoài.

“Mộng Nghê, muội có biết A Triệt vì tìm thuốc giải cho muội mà mất rất nhiều tâm tư hay không, muội thật sự không nên làm hắn thương tâm như thế!”
“Biểu ca!” Lam Mộng Nghê lúc này đánh gảy lời hắn: “Biểu ca, Mộng Nghê đã là Thái tử phi Thánh Thượng khâm định, huynh nói như thế, thật sự không được thỏa đáng.”
“Thế nhưng–“ Hà Tử Tu nghe vậy, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Lam Mộng Nghê ngăn cản: “Mặc kệ Triệt ca ca có bao nhiêu yêu mến Mộng Nghê, trong lòng Mộng Nghê thủy chung đều không có huynh ấy, chúng ta cuộc đời này đã định là hữu duyên vô phận.”
“Nhưng mà–“
“Được rồi Tử Tu, đừng nói nữa! Chúng ta để Mộng Nghê nghỉ ngơi đi, giờ Mộng Nghê tỉnh lại, chúng ta còn phải trở về bẩm báo.” Lúc này, Nhâm Húc Phong vỗ bả vai Hà Tử Tu nói.
“Được rồi! Vậy Mộng Nghê muội hãy từ từ nghỉ ngơi.”
Gật nhẹ đầu, ngay khi bọn họ xoay người, Lam Mộng Nghê nhẹ nhàng nói: “Húc Phong ca ca, huynh trở về giúp muội chuyển cáo với Phiêu Linh, nói Mộng Nghê tin muội ấy, bảo muội ấy có rảnh thì đến thăm Mộng Nghê nhiều hơn.”
“Hảo!” Gật đầu, Nhâm Húc Phong quay đầu, nở một nụ cười thật tươi. Nha đầu, rốt cục vẫn có người nguyện ý tin tưởng muội!

Trong Vân Lai khách điếm, Nhâm Phiêu Linh từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy bốn phía xa lạ, đầu tiên nàng vô cùng cả kinh, sau đó liền bình tĩnh, “Tiêu ca ca, là huynh mang Phiêu Linh đến đây sao?” Biết là ở bên ngoài, Nhâm Phiêu Linh lúc này thực thông minh đem xưng hô thay đổi.
“Ừ! Nhất thời tìm không được nơi nào, liền mang muội đến đây” Ánh mắt Tiêu Dục dịu dàng nhìn nét mặt giảo hoạt của Nhâm Phiêu Linh, không tự giác hơi hơi đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng che dấu lúng túng nói: “Muội còn cười! Nếu không phải sự tình khẩn cấp, ta như thế nào làm ra chuyện hồ đồ như vậy”
Tiêu Dục ảo não, hắn từ nhỏ gặp chuyện luôn bình tĩnh, gặp phải bất cứ việc gì đều thành thạo, hôm nay ý thức cứ mơ hồ liên tục, cư nhiên cô nam quả nữ mang Phiêu Linh đến khách điếm, việc này nếu truyền ra, một đời thanh danh của hắn toàn bộ sẽ bị hủy trong chốc lát.
“Tiểu quỷ, chuyện hôm nay không được nói ra.” Lên tiếng đe doạ, Tiêu Dục cố tình nghiêm túc nói.
“Biết rồi! Vậy cũng không cho Tiêu ca ca đem chuyện hôm nay của muội nói cho phụ thân cùng ca ca.”
“Được! Một lời đã định.”
“Một lời đã định!” Song chưởng kích vào nhau, ánh mắt giao hội nhìn nhau cười.
Chạng vạng, về đến nhà, Nhâm Phiêu Linh muốn len lén chạy về phòng mình, nhưng khi nàng đi qua phòng Nhâm Ngạo thì dừng lại, “Phụ thân?” Đẩy cửa ra, nàng chậm rãi đi vào, chỉ thấy trong phòng tối đen, mà Nhâm Ngạo lúc này đang ngồi ở bên cạnh bàn không ngừng ho khan.
“Cha, cha sao vậy?” Vọt nhanh tiến lên thắp sáng đèn, Nhâm Phiêu Linh vội vàng đưa chén nước tới trước mặt Nhâm Ngạo, “Cha, cha uống chút nước đi.”
“Khụ khụ– là Linh nhi à!” Nhâm Ngạo uống hớp nước, hơi thuận khí: “Vừa rồi Phong nhi trở về bẩm báo qua, nói Mộng Nghê bây giờ đã không sao.”
“Thật sao! Mộng Nghê tỷ tỷ không có việc gì nữa chứ?”

“Ừ!” Thản nhiên đáp lại, tiếp theo Nhâm Ngạo dùng một loại âm thanh cực kỳ nghiêm túc nói với nàng: “Linh nhi, cha về sau không cho phép con mạo hiểm như vậy nữa, Phong nhi đã nói với ta, con tự ý thử độc, có nghĩ tới hậu quả hay không? Đừng tưởng rằng đầu lưỡi con linh mẫn thì nhất định có thể nếm ra dược tính, vạn nhất nếu có sai sót, con không chỉ cứu không được Mộng Nghê, ngược lại ngay cả chính mình cũng gặp nguy hiểm.”
“Thế nhưng phụ thân ơi, Phiêu Linh làm sao nhẫn tâm nhìn thấy Mộng Nghê tỷ tỷ như vậy mà mặc kệ cho được.” Nhâm Phiêu Linh ngoan ngoãn ngồi xuống, dịu dàng cọ cọ cổ tay áo Nhâm Ngạo.
“Nha đầu ngốc, tâm địa con chính là quá thiện lương. “ Nhâm Ngạo khe khẽ thở dài, đưa tay ôm nữ nhi vào lòng, thương tiếc nói: “Con cũng không ngẫm lại, Mộng Nghê là Thái tử phi tương lai, Hoàng Thượng sao có thể để cho nó dễ dàng chết như vậy.”
“Cha, cha là nói–“
“Ừ!” Vuốt ve đầu nữ nhi, Nhâm Ngạo nhàn nhạt nói: “Linh nhi, ngàn vạn lần đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, ẩn tình trong đó, rất sâu rất sâu….”
“Phụ thân, Phiêu Linh không rõ!” Người ngọc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn phụ thân vẫn tuấn lãng trước mặt, trong ánh sáng mờ nhạt, tóc mai của ông nay đã có vài tia bạc trắng.
“Linh nhi khờ, về sau con sẽ biết, người chân chính lợi hại sẽ không dễ dàng lộ ra quá sớm.” Tiếng Nhâm Ngạo đầy trầm thấp, Nhâm Phiêu Linh nghe vào tai không biết vì sao lại cảm giác không ra tư vị gì, “Cha–“ Khẽ cáu, nàng rời khỏi vòng ôm của Nhâm Ngạo.
“Linh nhi, cha mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, con đi tìm Phong nhi chơi đi, nó dường như có việc muốn nói với con.” Cúi đầu nói, Nhâm Ngạo nhẹ nhàng xua tay.
“Được rồi, vậy Phiêu Linh đi ra đây, phụ thân nghỉ ngơi cho khỏe.” Nhìn thấy Nhâm Ngạo bưng chén trà, Nhâm Phiêu Linh nhẹ nhàng xoay người đóng cửa lại. Lúc nàng xoay người đi không bao xa, trong phòng truyền đến một tiếng ho khan kịch liệt, chỉ thấy Nhâm Ngạo thống khổ nằm gục trên bàn, hai vai không ngừng run run, trong chén trà, nước trà lại một màu đỏ tươi….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.