Lãnh Tàn Hoan

Chương 24: Q.1 - Chương 24: Đi Theo




Triều hi mùng một tết năm thứ hai mươi mốt.
Tuyết, bao phủ khắp nơi, vạn vật đều được khoác lên mình một lớp áo trắng ngần, nhà nhà đều tràn đầy không khí của năm mới.
Bên ngoài Phiêu Tuyết các , có một thân ảnh đứng thẳng tắp, tiếng cánh cửa “chi–” mở ra, bóng người bên trong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
“Có việc?” Bên trong, Lâu Tâm Nguyệt nhìn Nhâm Húc Phong ở bên ngoài hỏi, chỉ là trong lời nói lại không che giấu ý cười: “Này, Phiến Để Phong, sáng sớm huynh đã chạy tới đây không phải là để chúc tết ta đấy chứ.”
Lâu Tâm Nguyệt thập phần khiêu khích nói, nếu là lúc trước, Nhâm Húc Phong đã sớm bỏ đi, nhưng hôm nay hắn có chút khác thường, chỉ thấy trên nét mặt anh tuấn hiện ra chút hồng hồng, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi, ngần ngại nói: “Việc kia… đêm qua… cảm ơn cô.”
“Ơ?” Nghe vậy, Lâu Tâm Nguyệt nhướng mày lên, giả bộ khó hiểu hỏi: “Cám tạ ta? Vì sao?”
“Vì Phiêu Linh! Cũng vì– bản thân ta.” Nhâm Húc Phong nói thẳng ra, nhưng ánh mắt vẫn ngượng ngùng lơ lửng đâu đó.
Thấy dáng vẻ hắn như thế, lòng Lâu Tâm Nguyệt đã sớm ngọt như mật đường, nhưng nàng vẫn quyết định đùa hắn một chút: “Phiến Để Phong, huynh thay Phiêu Linh cám tạ ta, vậy ta có thể hiểu, hơn nữa cũng chấp nhận! Nhưng huynh thay chính huynh cám tạ ta, ta có chút không rõ?”
“Ta…” Nhâm Húc Phong muốn nói lại thôi, mấy lần muốn tát vào mồm nhưng sau cùng lại ngưng, hắn nhìn thẳng vào Lâu Tâm Nguyệt, ánh mắt tràn đầy tranh đấu, cuối cùng, hắn khẽ thở dài mở miệng nói: “Không có gì, Lâu cô nương cứ bận việc của mình đi…”
Nói xong, Nhâm Húc Phong xoay người dợm chạy, “Đứng lại—” Thì nữ tử phía sau quát lên, bèn thấy Lâu Tâm Nguyệt nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt hắn, hai tay chống nạnh nói: “Nhâm Húc Phong, huynh có đúng là đàn ông không?”

“Nhâm Húc Phong ta đường đường là đại tướng quân Thiên Dụ, đương nhiên là đàn ông.” Câu hỏi này có liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Nhâm Húc Phong lúc này không nhịn nữa, khẳng khái hùng hồn vùng lên.
“Vậy nếu là đàn ông, vì sao ngay cả một câu cũng không nói rõ—“
“Ta—“ Nhâm Húc Phong nghe vậy á khẩu, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh của Lâu Tâm Nguyệt, tâm không tự giác nặng trĩu, “Lâu cô nương, ta chỉ là… có một số việc còn chưa nghĩ ra…”
“Có khó khăn như vậy sao?” Lâu Tâm Nguyệt nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng nói: “Mẹ ta nói, nếu có ngày ta gặp được nam nhân mà mình yêu mến, thì nhất định phải không chút do dự nói với hắn, cho dù sau cùng bị cự tuyệt, bị tổn thương, cũng coi như không có gì để tiếc nuối! Thế nhưng, nếu như huynh không hành động, thì có thể có một chuyện, một số người, một khi bỏ lỡ, thì vĩnh viễn sẽ không tìm lại được…”
“Lâu cô nương…”
“Phiến Để Phong!” Nhìn sâu vào đôi mắt hắn, Lâu Tâm Nguyệt nói từng chữ từng chữ một: “Phiến Để Phong, ta,thích, huynh— phải chăng huynh cũng thích ta?”
Phiến Để Phong, ta thích huynh, huynh– phải chăng cũng thích ta? Một câu bộc bạch đầy tình ý, vào một buổi sáng mùng một của năm mới, làm cho Nhâm Húc Phong chưa bao giờ trải qua tình yêu nam nữ chấn kinh đứng ngây người tại chỗ.
“Lâu cô nương…”
“Vẫn còn gọi là Lâu cô nương…” Ánh mắt Lâu Tâm Nguyệt đột nhiên tối sầm, vẻ mặt nàng mất mát cười cười: “Xem ra ta đã thất bại…” Buồn bã quay đầu, nhưng ngay khi nàng xoay người, tay— đột nhiên bị người kéo lại.
“Tâm Nguyệt…”

Chợt quay đầu lại, Lâu Tâm Nguyệt không thể tin nhìn nam tử trước mặt: “Huynh… gọi Tâm Nguyệt?”
“Ừm!” Khẽ hạ thấp đầu, Nhâm Húc Phong cực kỳ xấu hổ nói: “Tâm Nguyệt, chuyện tình nam nữ ta không hiểu, song ta hiểu được, ta… muốn cùng muội ở bên nhau!”
“Huynh…” Tâm, trong nháy mắt bị đánh chiếm, hai người tình ý lay động, cuộc sống phía sau một màn tuyết, lúc này bắt đầu chậm rãi chuyển động…
Phủ Thánh Nguyên tướng quân.
Ngoài cửa, một thân ảnh thủy lam từ trên xe ngựa nhảy xuống, một tay nàng cầm lễ vật năm mới, tay kia gõ “cộc cộc” đại môn phủ tướng quân.
“Là Phiêu Linh tiểu thư đấy à!” Trương bá mở cửa ra liền thấy người đến là Nhâm Phiêu Linh luôn khiến người khác yêu thích, khuôn mặt già nua lập tức hăm hở hẳn lên.
“Trương bá khỏe ạ! Lăng bá bá và Lăng ca ca có ở nhà không?” Thiếu nữ động lòng người mỉm cười hỏi, từ sau chuyện đêm qua, sợ rằng đại danh Nhâm Phiêu Linh đã sớm truyền khắp Thiên Dụ quốc, có điều những việc ấy đối với nàng không hề quan trọng.
“Ha ha, lão gia ở bên trong, nhưng thiếu gia thì sáng sớm đã lên đường đi biên ngoại.”
“Sao ạ! Lăng ca ca đi biên ngoại?” Thiếu nữ nghe vậy kinh hãi, đồ vật trong tay cũng không tự giác mà rơi xuống.
“Ừ, nghe nói là phụng ý chỉ Thánh thượng.” Nhìn thấy nàng như vậy, Trương bá thầm đau lòng nói, đối với hai đứa bé này, ông chứng kiến chúng từ nhỏ đến lớn, cho nên ông đương nhiên cũng thấy rõ Phiêu Linh tiểu thư rất yêu mến thiếu gia nhà ông, thế nhưng thiếu gia lại hết lần này tới lần khác…

“Trương bá, Lăng ca ca đi lúc nào ạ? Có nói khi nào quay lại không?” Thiếu nữ vội vàng hỏi, tay không tự giác nắm chặt lấy Trương bá.
“Phiêu Linh tiểu thư, thiếu gia đi vào giờ Dần, nhưng về phần lúc nào thì trở về, lão nô không nói chính xác, mang binh huấn luyện chậm thì một tháng, lâu thì vài năm.”
“Vài năm…” Thì thào lặp lại, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, lại nhìn lòng bàn tay mình một chút, sau đó đột nhiên xoay người, không hề quay đầu lại nhảy phốc lên xe ngựa.
“Phiêu Linh tiểu thư đừng quá lo lắng, thiếu gia đi cùng với Tử Tu thiếu gia, bọn họ sẽ không có việc gì…” Phía sau, vẫn vang lên tiếng gọi với theo của Trương bá, nhưng xe ngựa một khắc cũng không dừng lại, chạy thẳng về phía trước.
Phủ Thừa tướng.
“Ca ca–“ Tiếng gọi cấp thiết truyền đến, làm kinh hách đôi nam nữ đang nhìn nhau ngoài Phiêu Tuyết các, chỉ thấy Nhâm Húc Phong xấu hổ quay sang, nói: “Sao thế, Phiêu Linh? Sao lại khẩn trương vậy?”
“Ca ca! Huynh giúp muội nói với cha một tiếng đi, nói muội muốn đi biên ngoại.”
“Muội đi biên ngoại làm gì?” Nhâm Húc Phong vươn tay cản lại, bước đến chắn ngang mặt muội muội, “Muội nói rõ cho ta, muội đi biên ngoại làm gì?”
“Ca ca, Lăng ca ca sáng sớm nay đã xuất phát đi biên ngoại, bây giờ Phiêu Linh muốn đi tìm huynh ấy.” Vội vã đẩy người phía trước ra, thiếu nữ vội vã chạy vào bên trong.
“Không được đi—“ Nhâm Húc Phong hùng hổ quát lớn, tiến lên chặn ngang kéo muội muội lại: “Phiêu Linh, muội chẳng lẽ còn không thấy rõ sao! A Triệt đối với muội như thế, vì sao muội vẫn khăng khăng một mực như vậy! Chẳng lẽ hắn thực sự tốt như vậy sao?”
“Ca ca, Phiêu Linh không còn thời gian, huynh mau buông tay.” Thiếu nữ khẩn thiết nói, khiến Nhâm Húc Phong cau mày: “Cái gì không còn thời gian, muội rốt cuộc có ý gì?”
“Phong, huynh để Phiêu Linh đi đi! Chuyện của muội ấy nàng cuối cùng cũng phải để muội ấy đi đối mặt.” Lâu Tâm Nguyệt tiến lên, nàng thấy hai huynh muội như thế, không nhịn được mở miệng nói giúp.

Có lẽ là do rất nóng ruột, thiếu nữ lúc này cũng không nhìn ra sự biến hóa giữa hai người trước mặt, chỉ thấy nàng thoáng bình tĩnh, sâu kín nhìn thoáng qua đối phương, trầm thấp nói: “Ca ca, huynh hãy để Phiêu Linh đi đi, đây có lẽ là lần cuối cùng…”
“Thế nhưng, cha—“
“Ca ca, nếu đến lúc đó Lăng ca ca vẫn không thể tiếp nhận Phiêu Linh, vậy Phiêu Linh nhất định sẽ không dây dưa, sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cha và ca ca…” Thiếu nữ kiên định nói, nét mặt tựa như đang ra một quyết định trọng đại gì đó.
“Nhưng mà Phiêu Linh…” Ngay khi Nhâm Húc Phong còn muốn nói thêm, thì phía sau vang lên một tiếng nói trầm thấp: “Con đi đi, Linh nhi…”
“Cha!”
Nhâm Húc Phong cấp thiết lên tiếng, hắn khó tin nhìn Nhâm Ngạo, không ngờ Nhâm Ngạo sau khi nói xong câu đó, chẳng nói câu nào xoay người bỏ đi.
“Cảm ơn cha…” Thật sâu gập mình cúi đầu, lòng thiếu nữ vô vàn đau đớn.
Cha, xin thứ lỗi cho sự ích kỹ của nữ nhi, nhưng mà lần này, có lẽ là một lần sau cùng….
Đảo mắt, Nhâm Húc Phong nhìn bóng dáng hai người thân nhất đi về hai hướng ngược lại, ngực hắn nảy lên loại đau thương khó nói thành lời, Phiêu Linh, muội có biết là cha, ông ấy…
“Không sao…Huynh còn có muội…” Tay, chậm rãi được nắm lấy, nữ tử bên cạnh nhẹ nói. Nhìn nét mặt Lâu Tâm Nguyệt đầy sự quan tâm, Nhâm Húc Phong không kềm lòng nở ra một nụ cười thản nhiên: “Đúng vậy, ta còn có muội, Tâm Nguyệt…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.