Lãnh Tàn Hoan

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Hạ Sơn




Hoa tuyết bay lả tả khắp nơi, trên Ngọc Phong sơn quanh năm tuyết đọng.
Cách đó không xa, một thân ảnh màu thủy lam nho nhỏ đi tới, so sánh với tuyết sơn hùng hồn tráng vĩ , thiếu nữ hiển nhiên bé nhỏ không đáng kể. Trong chốc lát, thiếu nữ đi đến trên một ngọn núi nhỏ, ngồi thật lâu ở nơi đó, phía sau tuyết lang kiêu ngạo nhìn chằm chằm nàng, giống như rất sợ nàng lại làm ra hành động kinh người gì đó.
“Tuyết tỷ tỷ…..” Đưa tay vuốt ve lớp lông mềm mại của tuyết lang, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nhè nhẹ đau thương “Tuyết tỷ tỷ, ngươi sẽ nhớ Phiêu Linh chứ?”
Nhớ lại lúc nàng mười tuổi lần đầu tiên trông thấy tuyết lang, mém xíu bị bộ dáng của nó dọa khóc, cũng may khi đó có sư huynh, bằng không nàng đã bị dọa ngất xỉu, tuyết lang cao lớn, ngạo mạn như thế, đối với một nữ hài tử mười tuổi mà nói, chấn động vẫn là có chút lớn.
Song nói đến cũng kỳ quái, lúc ấy tuyết lang thấy nàng cũng không nổi giận, ngược lại vẻ mặt của nó lại xa cách, điều này khơi dậy niềm hiếu kỳ sâu sắc của nữ hài. Nhớ rõ lần đầu tiên khi lấy tay sờ nó, trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm, nhưng vẫn bị bộ lông thượng hạng kia thu hút, “Tuyết Nhi tỷ tỷ……” Lúc đó nàng chỉ muốn nói ra ý nghĩ trong lòng nên bật thốt nên lời gọi tên nó, nhưng lại rước lấy một cười nhạo của sư huynh: “Ngu ngốc! Tuyết Nhi là đực , là Lang Vương”
“Mặc kệ! Nó chính là Tuyết tỷ tỷ!” Bướng bỉnh phản bác: “Tuyết tỷ tỷ” Tên này cũng bắt đầu từ đó được lưu truyền…..
“Tuyết tỷ tỷ, ngươi sẽ nhớ Phiêu Linh chứ?” Giương mắt nhìn tuyết lang, thiếu nữ dịu dàng vuốt ve: “Tuyết tỷ tỷ, Phiêu Linh phải xuống núi, Phiêu Linh muốn đi tìm Lăng ca ca….”

Giống như nghe hiểu lởi thiếu nữ, tuyết lang không yên chuyển động trong tuyết, vẻ mặt nổi nóng, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra âm thanh: “khru khru..”
“Tuyết tỷ tỷ!” Thiếu nữ ôm cổ tuyết lang, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng cọ cọ: “Tuyết tỷ tỷ, Phiêu Linh biết ngươi quan tâm ta, chỉ là Phiêu Linh thật sự không có biện pháp không đi tìm Lăng ca ca, Lăng ca ca hắn…..”
Thiếu nữ nói đến đây, thần sắc bỗng tối sầm một chút “Phiêu Linh thời gian không nhiều lắm, tuy rằng sư phụ cùng sư huynh cũng không nói cho ta biết, nhưng thân thể của chính mình ta rõ ràng nhất……….. Nếu ta hiện tại không quay về, chỉ sợ sau này……….”
Tuyết lang ở trong lòng kịch liệt vặn vẹo, thiếu nữ thấy thế giương mặt nhìn nó, đảo qua mất mác vừa rồi, nàng vỗ đầu tuyết lang, cười xinh đẹp nói: “Lừa gạt ngươi thôi! Tuyết tỷ thối! Phiêu Linh nào có suy yếu như vậy, xem đi, lần này lại bị ta lừa nữa! Ha ha—“
Tiếng cười còn chưa dứt, chỉ thấy tuyết lang dựng thẳng bộ lông lên, đang muốn chạy tới phía nàng: “A— sư huynh cứu mạng a—“ theo một tiếng hô to, chỉ thấy thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy lên trên, tiếp theo bay cách chỗ đó vài thước. Chỉ là tuyết lang dù sao cũng là Lang Vương tuyết sơn, há có thể như đèn dầu cạn, nó gào to một tiếng, sau đó dũng mãnh nhảy, thuận thế mượn thân cây lập tức lẻn đến trước mặt thiếu nữ.
“A…” Kêu to một tiếng, thiếu nữ vận công đề khí, thân thể nhẹ nhàng nhảy trên mặt tuyết, mà phía sau tuyết lang không từ bỏ đuổi theo, một người một lang cứ như vậy đuổi bắt nhau.
“Tuyết tỷ tỷ, ta không dám, ngươi đừng đuổi theo nữa!” Cuối cùng thiếu nữ thả người xuống, trốn vào phía sau một nam tử. Nam tử nghe vậy nhướng mày, thực thức thời lệch thân, chỉ thấy trước mặt bạch quang chợt lóe, ngay sau đó thiếu nữ liền bị ấn chặt chẽ dưới móng vuốt của tuyết lang.
“Dạ Ngâm Thiên, huynh nhớ kỹ cho ta…”
Thiếu nữ còn chưa có nói xong, liền nghe một trận cười từ trong miệng nàng truyền ra: “Aha ha… Aha ha…. Tuyết tỷ tỷ, Tuyết, tỷ tỷ, ngươi hãy bỏ qua cho ta, buông tha ta đi, Aha ha…. Nhột quá….”
Thiếu nữ cười đến ứa lệ, nhưng tuyết lang tựa hồ cũng không dự định buông tha nàng như vậy, nó liếm chiếc cổ trắng noãn của thiếu nữ càng hăng, làm cho thiếu nữ kinh hô.
Đây là vị trí mẫn cảm của nàng, tuyết tỷ tỷ chết tiệt này.
“Được rồi, Tuyết Nhi!” Nam tử lúc này tiến lên vỗ vỗ lưng tuyết lang, ý bảo nó dừng lại, mà tuyết lang rất phối hợp gầm nhẹ một tiếng, ngưng công kích thiếu nữ.
“Đáng ghét, sư phụ mới vừa đi, hai người liền liên hợp lại ức hiếp ta!” Thiếu nữ lúc này hai mắt đẫm lệ, phân không rõ là vui vẻ, hay là thương tâm.

“Phải không? Nếu muội không đi chọc Tuyết Nhi, nó lại như thế nào lại đuổi sát muội không tha!” Nam tử trêu tức nói.
“Mới không phải đâu! Muội cũng chỉ cho nó một cái vui đùa nho nhỏ, kết quả nó liền đuổi theo muội không tha!” Nữ tử tức giận.
Lúc này, tuyết lang yên tĩnh ngồi xổm một bên đè nén không được, nó phẫn nộ đứng lên, lại muốn vọt tới, thiếu nữ thấy thế vội vàng liên thanh xin tha: ” Đúng đúng đúng! Tuyết tỷ tỷ, Phiêu Linh sai rồi, Phiêu Linh không dám giỡn cợt ngươi nữa, ngươi tạm tha ta đi”
Bộ dáng thiếu nữ xin khoan dung trông thật đáng yêu, làm bất luận kẻ nào thấy đều cũng nhịn không được mà mềm lòng, nhưng tuyết lang cố tình không hiểu, nó lạnh nhạt từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, tiếp theo giương đầu, kiêu ngạo xoay mình bỏ đi.
“Sư huynh, huynh xem nó, huynh xem nó….” Chịu không nổi bị coi thường như thế, thiếu nữ tức giận vẻ mặt đỏ bừng, “Tuyết tỷ thối! Tuyết tỷ xấu xa! Xem ta về sau còn để ý ngươi nữa không, hừ! Tức chết ta!”
Thiếu nữ căm giận nói, khiến cho nam tử cười khẽ “Phiêu Linh, muội mau đứng lau mặt đi, lúc này trông muội không khác gì con mèo hoa.” Bất bình đứng dậy, thiếu nữ lau qua loa cổ và trên mặt một hồi, “Sư huynh! Chờ sư phụ trở về, muội nhất định sẽ cáo trạng huynh!”
“Tự nhiên, muốn làm gì cũng được” Nam tử buông tay, bộ dáng thật là nịnh nọt, làm thiếu nữ nhìn thấy không khỏi một trận tiếc hận: Bộ dáng hắn như vậy, thật đúng là đáng tiếc, hắn phù hợp là một bị thịt tốt!
“Phiêu Linh, đến uống thuốc đi!” Thu hồi bộ dáng cười đùa, nam tử từ trên bàn bưng một đến bát nước đen.
“Sư huynh, lại uống a! Này đều đã mấy bát thứ mấy rồi, từ lúc sư phụ đi, huynh vẫn cho muội uống loại thuốc kì quái này.” Thiếu nữ kháng nghị.
“Ít nói nhảm! Đây là sư phụ căn dặn, bằng không muội nghĩ rằng ta có thời gian quản muội! Uống nhanh….” Đem bát thuốc đưa tới trước mặt thiếu nữ, nhìn thấy nàng không tình nguyện bóp mạnh cái mũi uống, trong mắt nam tử lộ ra nồng đậm thương xót.

“Uống xong rồi….” Đưa tay đem bát trả lại cho nam tử, thiếu nữ lau khóe miệng lớn tiếng nói.
“Ừhm! Thuốc này mỗi mười ngày uống một lần, vẫn uống đến khi sư phụ trở về, muội về sau ngoan ngoãn, không cần chờ ta đến thúc giục, biết không!” Nam tử đem bã dược để vào bao, một bên thu dọn dược thảo còn thừa, một bên dặn dò thiếu nữ.
“Vâng, muội đã biết!” Lên tiếng trả lời gật đầu, thiếu nữ xoay người nói với nam tử: “Muội đi ra ngoài, sư huynh”
“Ừh!” Nam tử nghe vậy vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ chuyên chú thu dọn. Thiếu nữ thật sâu nhìn hắn một cái, miệng như có như không khẽ mở, giống như muốn nói gì, rồi lại thủy chung không phát ra tiếng.
Khi nam tử hoàn thành xong đi ra phía sau dược phòng, hắn không có chú ý tới thân ảnh thủy lam phía sau, thân ảnh lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, thẳng đến hắn tiêu thất nhìn không thấy, mới xoay người bước đi vào.
“Sư huynh, thực xin lỗi…..” Hoài niệm các loại dược vật, thiếu nữ dứt khoát đứng ở trên đỉnh núi, nhìn nơi nàng sinh sống gần sáu năm, nàng chậm rãi nhắm mắt lại……..Khi mở mắt, trong mắt đã một mảnh trấn tĩnh, nàng chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu thật sâu lạy nơi dưỡng dục nàng, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà đi xuống…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.