Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 2 - Chương 4



Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Không có bao nhiêu cảm xúc, năm mới cũng qua, rồi lại bắt đầu vào triều công tác.

Sở Tụ ỷ vào tuổi trẻ mà làm việc điên cuồng, thân thể sẽ không tiêu hao năng lượng, nhưng là, vừa qua tháng giêng một tháng, thân thể cậu liền bị cảm mạo tập kích. Bởi vì gần đây là mùa bị cảm cúm, Sở Tụ sợ rằng sẽ lây cho Hoàng đế và các đại thần, nên xin nghỉ bệnh ở nhà tịnh dưỡng.

Bất quá, đau đầu phát sốt chảy mũi ho khan, Sở Tụ phải uống thuốc đông y đen huyền, còn phải buồn bực mà ở trong phòng đọc sách viết chữ.

Không biết Tần Nguyệt từ nơi nào biết tin tức cậu sinh bệnh, ngay buổi sáng liền ra khỏi cung đến thăm, nàng đến thì luôn cằn nhằn lải nhải mất nửa ngày, Sở Tụ phải chống chọi tinh thần mà bồi nàng. Thấy Sở Tụ bệnh không quá nặng, Tần Nguyệt ăn xong cơm trưa thì đi về.

Chạng vạng, Sở Tụ muốn ngủ sớm để dưỡng bệnh, trời vừa tối, cậu liền chuẩn bị gột rửa rồi nghỉ ngơi.

Thị nữ Hi Viện cấp bách mà chạy vào nhà, trong mắt lộ ra một chút giảo hoạt mà nói, “Công tử, có khách quý tới thăm!”

“Khách quý?” Sở Tụ nghi hoặc nhìn, sáng nay vừa xin nghỉ bệnh thì buổi chiều có không ít đồng liêu đến thăm, trong người cậu khó chịu nhưng vẫn là cố gắng đãi khách, không ngừng ho khan, lau mũi mà tiếp chuyện, khách khứa thấy chủ nhân như vậy cũng cảm động thái độ khiêm tốn của cậu, lại sợ cậu bệnh càng thêm nặng, nên chỉ nói vài câu liền khách sáo ly khai. Nhưng mà, lúc bọn họ tới, thị nữ cũng không có dùng từ khách quý như vậy.

Hoàng đế từ phía sau bước vào, áo khoát lông cừu trên người cũng không có cởi. Hi Viện liền lập tức bước lên hầu hạ hắn, còn Hi Viên thì bưng súp nóng dâng lên, phục vụ Hoàng đế ngồi vào ghế.

Sở Tụ nhìn bọn họ dụng tâm mà hầu hạ người kia, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, tuy rằng hắn là vua, nhưng dù sao đây cũng là nhà cậu, xem động tác của Hi Viện và Hi Viên, giống như người kia mới là chủ tử nơi này.

Sở Tụ cung kính chuẩn bị bái kiến, Hoàng đế đã nhanh lời, “Ái khanh không cần đa lễ, thân thể ngươi không khỏe, mau ngồi xuống đi!”

“Tạ Hoàng Thượng!” Sở Tụ ngồi xuống thì nghe Hoàng đế quan tâm nói, “Vốn muốn cho Thái y lại đây xem cho người, bất quá, vừa vặn trẫm cũng có thời gian, nên tự mình đến đây.”

“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần chỉ bị chút phong hàn, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ sợ lây bệnh cho ngài nên mới xin nghỉ sớm!”

“Trẫm cũng đã đến, ngươi cho trẫm bắt mạch đi!”

Sở Tụ ngồi cách Hoàng đế không xa, bởi vì gợi ý của Hoàng đế, cậu đành phải ngồi kế bên người hắn, để lộ cổ tay ra ngoài. Hoàng đế đem tay Sở Tụ cầm lên, bắt mạch nói, “Mạch tượng của ái khanh rất tốt, chính là có chút gầy, nghe nói ái khanh không thích ăn thịt, chỉ thường dùng qua các loại cơm canh đạm bạc, cứ như vậy, thân thể không tốt, bây giờ bị nhiễm phong hàn cũng không phải kỳ lạ. Trẫm có dẫn theo ngự trù, hắn có thể đem các loại thịt chế biến thành dạng chay, tài nghệ rất tốt, giờ thì thưởng cho ngươi.”

Cổ tay Sở Tụ còn trong tay Hoàng đế, nghe xong lời hắn nói, thấy có chút mời mịt, không phải là đang nói về bệnh trạng của cậu sao? Cư nhiên lại chuyển thành chuyện ngự trù.

Sở Tụ thường xuyên được nhận các khoản lợi ích khác ngoài lương bổng từ Hoàng đế, từ các dạng thuốc bổ đến trái cây trong cung, từ y phục đến áo choàng lông thú, còn có bút lông, nghiên mực các loại, Sở Tụ cảm thấy Hoàng đế giống như là bao ăn bao ở bao mặc bao cả thị nữ, mà về sau còn đem Tần Nguyệt gả cho cậu. Tuy rằng Sở Tụ cảm thấy mình là trọng thần bên người của Hoàng đế, nhưng còn chưa đến mức là con của hắn, để cho hắn phải bảo hộ đến mức này.

Hiện tại còn mời đầu bếp đây, Hoàng đế như vậy làm trong lòng Sở Tụ lo lắng không yên, nhớ đến gần đây đã hai lần Hoàng đế muốn cậu  ở lại trong cung đàm chuyện vào buổi tối, mà sáng nay Tần Nguyệt cũng đã oán giận. Nàng vốn hướng Hoàng đế yêu cầu năm nay sau khi cập kê thì gả cho Sở Tụ, nhưng Hoàng đế lại lấy cớ Sở Tụ tuổi trẻ còn nhiều việc phải làm, nên liền nói lời cự tuyệt.

Hoàng đế như có như không vô cùng chiếu cố cuộc sống của cậu, cho dù Sở Tụ là một kẻ đầu gỗ trong chuyện ái tình nhưng cũng có thể thấy được  không bình thường, huống hồ, bây giờ trong triều đã có vài vị đại thần nhàn thoại, nói cậu dựa vào khuôn mặt mà mê hoặc Hoàng đế, ban đêm còn tá túc trong cung, sợ là đã trở thành chi thần trên giường Hoàng đế.

Lúc ấy Sở Tụ lấy thân phận nam sủng mà vào cung, đêm dạ tiệc sinh thần Hoàng đế thì mặc một thân hồng y kiều diễm xâm nhập lòng người, bởi vì hậu cung của Hoàng đế được cai quản thích đáng, các đại thần đều nghĩ mỹ nhân ngày đó đã bị Hoàng đế khóa lại trong Lan Uyển cung, cũng không ngờ tới, hai tháng sau lại xuất hiện một Dịch đại nhân.

Thứ nhất, đêm đó mọi người vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ chú ý tới đó là một mỹ nhân đẹp đến kinh tâm động phách, mà không phân biệt rõ dung mạo của cậu.

Thứ hai, gần đây thân thể Sở Tụ cũng phát triển, cho dù chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng tướng mạo sẽ có biến đổi, huống chi cậu mỗi ngày đều ở cạnh Hoàng đế, khí chất cũng sẽ khác hơn, lại càng thêm lịch sự tao nhã.

Ở thời đại này, dòng dõi nói lên địa vị, tuy rằng mọi người không có hoài nghi cậu là nam sủng mà trước kia được đưa cho Hoàng đế, nhưng là, bởi vì dung mạo của cậu, bởi vì cậu được sự trọng dụng của Hoàng đế, không khỏi sẽ có người nói cậu là dựa vào thân xác mà tiến thân.

Sở Tụ cũng không giỏi nắm bắt chuyện bát quái, hơn nữa những nhàn thoại này của các đại thần đều bị Hoàng đế chèn ép. Ban đầu Sở Tụ còn không biết, sau này nghe được thì ảm đạm hết vài ngày, nhưng là, nghĩ đến trong sạch thì tự bản thân nó sẽ trong sạch, cứ đi con đường của mình không cần quan tâm những lời nhàm chán của người khác nói là được.

Chính là, gần đây những lời nhàn thoại càng ngày càng nhiều, Sở Tụ không khỏi lại lo âu thấp thỏm, rồi có một ngày, những vị trưởng bối mà cậu kính nể nói, “Ngươi là người trẻ tuổi, năng lực xuất sắc, lão nhân như chúng ta cũng đều bội phục, chẳng qua, có chút hành vi ngươi cần chú ý, thăng quan tiến chức đối với ngươi là điều có lợi, nhưng mà, về lâu dài, ít nhiều cũng phải cẩn thận!”

Tuy rằng người khác chỉ là ám chỉ, nhưng mà trong lòng Sở Tụ vẫn có chút buồn bã, sau khi trở về thì thân thể có chút không thoải mái, qua hai ngày thì trở thành cảm mạo.

Sở Tụ rút tay ra khỏi tay Hoàng đế, cung kính đáp, “Hoàng Thượng, trong phủ của thần đã có ngự trù. Thần cũng không thích ăn mặn, vì dạ dày không được tốt, có ăn cũng tiêu hóa không được, cho nên, dù đem thịt chế biến giống thức ăn chay, thần cũng không thể ăn, mà còn ảnh hưởng đến cơ thể, vẫn là thỉnh Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ vừa rồi!”

Kỳ thực nhận nhiều thứ từ Hoàng đế như vậy, thêm một ngự trù cũng không có là gì, nhưng, Sở Tụ vẫn là cự tuyệt.

“Hắn làm đồ chay cũng rất được, nếu trẫm đã mang đến, thì liền lưu lại đi!” Tuy rằng ngữ khí của Hoàng đế ôn hòa, nhưng ẩn bên trong vẫn là cường chế không cho cự tuyệt.

“Phủ thần vốn nhỏ, dùng bữa cũng chỉ có vài người, để hai ngự trù trong này cũng là không có đất cho họ dụng võ, vẫn là thỉnh người thu hồi!” Sở Tụ cương quyết từ chối, lời vừa nói xong cổ họng cũng có chút khó chịu, liền ho khan vài tiếng.

Hoàng đế vốn là một người bá đạo, đối với cự tuyệt của người khác, cũng là không có bao nhiêu kiên nhẫn, mà Sở Tụ lại không ngừng từ chối, rất nhanh hắn liền không nhịn được, phất tay lạnh lùng nói, “Trẫm ban xuống cho ngươi, ngươi chán ghét sao?”

Nam nhân khí phách cùng tâm tính tiểu hài tử không giống nhau, Sở Tụ lại đang ốm, đầu thì đau nhức, trong lòng hoảng loạn, cũng không quản đối phương là ai, liền nói, “Không có, chỉ là nơi này của thần nhỏ bé, trong trang đã có không ít người được Hoàng Thượng đưa tới.”

Vẫn là lần đầu tiên Sở Tụ nói chuyện như vậy với Hoàng đế, Hi Viên và Hi Viện ở trong phòng cũng sợ tới mức hai mắt trừng to, không biết làm thế nào cho phải.

Hoàng đế cũng sửng sốt một chút, mới cười lạnh nói, “Là trẫm làm hư ngươi, đúng không?”

Bởi vì Hoàng đế nói lời như vậy, trong lòng Sở Tụ càng cảm thấy chính mình giống như một tiểu bạch kiểm dựa vào dung mạo mà sống, khuôn mặt không khỏi lập tức trắng bệch.

Bởi vì sắc mặt Hoàng đế quá mức dọa người, Hi Viên và Hi Viện cũng quỳ xuống mà cầu tình, hai người các nàng dù sao cũng là nữ nhân, lại lớn lên ở trong cung, còn từng nhiều năm hầu hạ cho Hoàng đế, đối với vấn đề cảm tình vẫn là mẫn cảm đến cực điểm, tính tình của Hoàng đế cũng hiểu biết không ít, đương nhiên là nhìn ra tâm tư của hắn đối với Sở Tụ, bất quá, hai nàng chỉ là vâng theo mệnh lệnh mà đến chăm sóc cho Sở Tụ. Cũng bởi vì chung sống lâu ngày với cậu, các nàng đầu yêu thích khí chất ôn nhu của Sở Tụ, hơn nữa trong lòng Sở Tụ cũng không xem các nàng như hạ nhân, nên lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế nổi giận với cậu, các nàng cũng không khỏi thiên vị cho Sở Tụ một chút.

Vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ còn phát hỏa hơn nữa, nhưng không ngờ hắn chỉ nghiêm mặt, phất tay áo rồi sải bước đi.

Hoàng đế cũng là giận chính mình, người yêu thương trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, đành phải rầu rĩ mà hồi cung. Sau hai ngày, các đại thần đều phải chịu nộ khí của Hoàng đế, không ít người bởi vì chút lỗi mà gặp họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.