Trải qua thời gian càng lâu lại càng tưởng niệm cùng không buông tha, nếu đây là yêu, như vậy ta nghĩ, ta yêu ngươi.
Đương lúc mã xa lần thứ hai ngừng lại, thanh âm Di Nhuận vang ngoài màn xe.
“Hoàng Thượng, đã đến thất tư viện, có nhóm đại nhân đang chờ ngài nghị sự, người xem trước nên dùng bữa hay là gặp họ trước.”
Sở Tụ nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế đã tỉnh, đôi con ngươi đen bóng như hồ sâu trầm tĩnh, giống như chưa từng ngủ qua, Sở Tụ hoài nghi vừa nãy hắn thật sự có ngủ hay không.
Hoàng đế đem áo choàng trên người lấy xuống, đưa cho Sở Tụ, nói “Trước dùng bữa đi!”
Vì thế, mã xa lại tiếp tục lăn bánh.
Sở Tụ tiện tay tiếp nhận áo choàng màu trắng, lông cáo mềm mại, tiếp xúc trên da thịt thật sự rất thoải mái.
Tay cậu không còn trắng nõn oánh nhuận như lúc chưa rời đi, ngón tay đều có vết chai, màu da cũng bị phơi nắng mà thay đổi, bất quá, so với trước kia càng thêm thon dài hữu lực và tinh tế, tinh mỹ như tác phẩm nghệ thuật.
Hoàng đế nhìn thấy hai tay cậu, mặt trên thậm chí còn có vết sẹo, liền thân thủ bắt lấy đôi tay ấy cầm lên. Sở Tụ cả kinh, nhưng không có thu tay lại.
“Ngươi ở bên ngoài ăn không ít khổ, vì sao không sớm trở về một chút!” Hoàng đế đem tay Sở Tụ nhìn nhìn, trong mắt hiện lên ảm đạm, ngữ khí bình thản, nhưng là ngôn ngữ quan tâm hiếm thấy.
“Không trải đủ khổ cực, tâm thần còn chưa muốn về!” Sở Tụ rút tay trở về, hai tay vuốt ve một chút, nói, “Này có thể tính gì chứ, tay vốn dùng để làm việc, như vậy mới có thể sử dụng hết khả năng của nó, thần vài năm qua thực tự do đầy đủ, xem này đại giang nam bắc, có thể hội rất nhiều điều, hiểu rất nhiều thứ, cho nên thần trở lại!”
“Ngươi nếu nghĩ như vậy cũng tốt, trẫm luôn luôn chời ngươi hội đủ sẽ trở về. Còn có nhiều việc chờ ngươi!”
“Nếu thần không trở lại?”
Sở Tụ đối thái độ bình thản truy đuổi của Hoàng đế cảm thấy bất mãn, lại nói không nên lời là vì sao bất mãn.
“Ngươi không trở lại sao!” Trong mắt thâm sâu của Hoàng đế xẹt qua một đạo hàn lưu. Trẫm làm sao có thể cho ngươi ở ngoài, làm sao có thể cho ngươi vĩnh viễn tiêu dao.
Thời điểm xuống xe, Hoàng đế lấy áo choàng Sở Tụ đang cầm phủ lên cho cậu, cảm thán nói, “Không nghĩ tới mặc trên người ngươi lại nhỏ như vậy.”
Hoàng đế cách Sở Tụ quá gần, làm cho tim cậu đập nhanh dị thường, hắn xuống xe rồi, cậu mới lăng lăng phản ứng lại, thậm chí còn quên cả tạ ơn.
Đây là năm ấy Sở Tụ rời đi, Hoàng đế nhìn cậu thường xuyên sinh bệnh, thân thể quá yếu, liền cho nội thị lấy da tuyết hồ làm áo choàng này, chính là còn chưa đưa cho cậu, cậu đã bỏ chạy.
Hoàng đế thường xuyên đem áo choàng này mang bên người, nó hiện tại đã không còn ngân quang lưu động giống như trước đây, nhan sắc đã ảm đạm hơn rất nhiều, có nhiều phi tử nhìn thấy áo choàng này đều hướng hắn muốn, hắn đều không có đem thưởng cho họ.
Nhìn đến áo choàng này liền làm cho hắn nhớ đến Sở Tụ ra đi như thế nào, ban đầu đoạn thời gian kia làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lệ khí trong lòng tràn ngập, sau lại tâm bình rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn hận ý, thẳng đến qua lâu lắm, lâu đến mức lông tuyết hồ đều mất vẻ sáng rọi, hắn mới quên đi đau khổ lúc trước mà đổi thành tái kiến chờ đợi.
Từ lúc trước Sở Tụ đã là thiếu niên thanh tú xinh xẻo, khi trưởng thành là thanh niên thân ngọc nhược quán. Vốn dĩ áo choàng có chút lớn hiện tại cậu mặc vừa hay lại đến đầu gối, may mắn khung xương cậu tinh tế thân hình gầy yếu, mặc vào mới không cảm thấy kì cục.
Xuống xe ngựa đứng trong viện Lưu Kim, nơi này là Giang Nam tao nhã lịch sự, cúc hoa trong vườn mượn gió thu phiêu thổi hương mát, cả vườn óng ánh như lưu động, đại đại đóa cúc vàng rực cả một mảnh sân. Bên đường, cách đó không xa trên hòn núi giả nước chảy róc rách, trên hồ là cầu nhỏ, guồng nước bên đài, mé ngoài là lan can…
Sở Tụ xem đến mê mắt, chỉ có nhà đại phú mới có bút tích như vậy, trên mặt cậu lộ ra tán thưởng, bị cảnh sắc mê hoặc, thậm chí còn quên mất thân phận, hướng Hoàng đế nói, “Hoàng hôn gió nhẹ quá lâm viên, cúc hoa phập phồng như lưu kim. Này phải kêu Lưu Kim viên mới phù hợp phong thái!”
Hoàng đế thấy Sở Tụ vui vẻ như vậy, trong mắt không tự giác toát ra chút sủng nịch.
Di Nhuận một bên khom người nói, “Sân này đã kêu Lưu Kim Viện, là Hoàng thượng vừa mới sửa danh.”
Sở Tụ thế này mới giật mình phản ứng, nhìn Hoàng đế liếc mắt một cái, nói,” Hoàng Thượng, thảo dân hiện tại vô quan vô chức, đi theo vào nội viện, không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thỉnh cho thần cáo lui, sau lại đến bái kiến!”
Không khí vừa mới hoàn hảo đã bị Sở Tụ không biết tinh ý quầy rầy, Hoàng đế phất ống tay áo một chút, nói, “Cùng trẫm vào đi! Trẫm có chuyện cần nói!” Hoàng đế vào phòng.
Sở Tụ quay đầu nhìn nhìn, không thấy Kỳ Phong đâu. Di Nhuận thực biết sát ngôn quan sắc, lập tức nói, “Tiểu ca kia đã được an bài bên ngoài viện, Dịch đại nhân, Hoàng Thượng đang đợi, ngài mau chút vào đi thôi!”
Hướng nam trong viện có ba gian phòng chính, phía sau còn có phòng phụ và một hồ nước lớn.
Chính ốc rộng rãi đại khí, mấy gian ốc phụ lại phi thường lịch sự tao nhã, thủy thượng tiểu tạ được thiết kế tinh xảo tuyệt vời.
Hiện tại hành cung ở tạm của Hoàng đế nguyên lai đóng ở tướng quân phủ, tiền viện thiết kế trang trọng, hậu viện tao nhã khéo léo.
Cùng Hoàng đế dùng bữa tối, lại cùng Hoàng đế đến tiền viện gặp triều thần.
Sở Tụ trốn đi bốn năm, Hoàng đế cũng không tước chức cậu, vị trí Trung Thư Thị Lang vẫn không có người, Hoàng đế chỉ nói phái cậu bí mật ra ngoài khảo sát dân tình, về phần vì sao khảo sát lâu như vậy không ai dám hỏi. Sau khi Sở Tụ trở về liền làm sự tình như này.
Đến thất tư điện, từ cửa hông đi vào. Đây là phòng nghị sự, Hoàng đế ngồi trên thượng vị, rất nhiều tấu chương để trên bàn, ý hắn bảo Sở Tụ đem tấu chương ấn loại mà thu thập hảo.
“Ngươi xem xem mấy bản này, đem ý kiến viết phía sau đi!” Hoàng đế lấy vài bản để trước mặt Sở Tụ, rồi cho di Nhuận ở bên ngoài chờ tuyên đại thần.
Lục tục tiến vào đầu tiên là mấy vị võ tướng, một vị hướng Hoàng đế báo cáo hôm nay trên đường gặp chuyện, tình huống ngay lúc đó cũng điều tra ra kết quả, sau đó hắn lui ra rồi vài vị khác tiến lên báo cáo bắt được mấy tên tù binh quan lớn tiền Cẩm chạy trốn, còn có một số chuyện của bộ thượng thư…., trước dùng võ sự làm việc chính, sau, văn thần mới tiến vào nói vấn đề dân sinh, còn có vài vị quan ngôn đến gián ngôn(*), muốn Hoàng đế trước tiền chăn phủ gấm bắt lầy tù binh quý tộc.
(*) Quan khuyên can.
Mọi người nhìn đến Sở Tụ xuất hiện bên người Hoàng đế, có người lúc trước nhận thức cậu đều bị kinh ngạc, tân quan tiền nhiệm hoặc quan địa phương được đề bạt không biết cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng là người Hoàng đế yên lòng vì hắn phê tấu chương.
Hoàng đế hướng nhóm quan văn nói tình huống, đây là Trung Thư Thị Lang khải sát vừa trở về.
Bởi vì lâu ngày không gặp, hai người đều có nhiều sự tình muốn nói. Hoàng đế lưu Sở Tụ ban đêm ở lại trò chuyện, Sở Tụ không chút do dự đáp ứng.
Hoàng đế cho người lấy một cái thùng nhỏ, mở ra, bên trong tất cả đều là thứ tín Sở Tụ viết cho Hoàng đế.
Bên trong là tâm huyết mấy năm qua của Sở Tụ, đủ loại đề nghị ý kiến, từ cải cách nông nghiệp, tới công nghiệp, còn có quan lại địa phương Thừa quốc nơi kia ức hiếp dân chúng, đến đại gia tộc này một mình trưng binh, chỗ nào cần tu đê,…
Thư tín đều không có kí tên, Hoàng đế vừa thấy chỉ biết là Sở tụ viết. Bên trong tuy rằng lời nói đề nghị cẩn thận khẩn thiết, nhưng lại phạm vào cố kỵ của Hoàng đế, bất quá, hắn cũng không vì thế mà phủ định công tác của Sở Tụ.
“Này, trẫm chờ ngươi trở về làm!” Hoàng đế đem thùng nhỏ để trước mặt Sở tụ, Sở tụ nhìn vài tờ thì biết đó là cái gì.
Trong lòng không khỏi có chút tức giận, nhưng lại không có khả phát tác, cuối cùng nói, “Thần tuân chỉ!”
Hoàng đế trước cùng Sở Tụ thảo luận đại khái việc thống trị cùng dời đô Cẩm quốc, Sở tụ căn cứ vào ý kiến của hắn mà nhất nhất ghi nhớ, sau sửa sang lại cư nhiên gần hai mươi trang giấy.
Đêm đã khuya, Hoàng đế ngủ trên giường, hắn cũng không giống trước kia cho Sở tụ ngủ cùng hắn, mà là cho cậu ngủ trong phòng ấm áp.
Hoàng đế muốn nghe chuyện Sở Tụ mấy năm trải qua, Sở Tụ tùy theo từng địa danh từng bước từng bước giảng giải, nói đến đặc sản, phong cảnh, con người, đến thời điểm thật sự chống đỡ không được nữa, thanh âm càng ngày càng nhỏ ngủ thiếp đi mới thôi.
Hoàng đế một đêm không ngủ, từng nơi Sở Tụ nói qua, tất cả đều là thổ địa nơi hắn thống trị, trong miệng mọi người là con dân hắn, hắn chưa bao giờ giống như hiện tại, cảm thấy ngôi cửu ngũ, tôn vinh cùng chức trách tồn tại.
Cưỡi trên lưng ngựa, trường kiếm trong tay, sĩ thủ gian, phá thành diệt địch, ngẩng đầu ngắm nhìn, một khúc trường ca, thiên địa hào hùng.
Nhưng là, giang sơn dễ dàng, thủ giang sơn khó, chinh chiến thiên hạ, nhiệt huyết mênh mông, làm cho con dân ngày ngày an ổn mới là một cái hảo Hoàng đế nên làm.
Thịnh nguyên năm thứ mười, Hoàng đế đánh hạ toàn bộ Cẩm quốc, Cẩm quốc tồn tại trên địa lục trăm năm, nay nhập vào Thừa quốc.
Sau, sửa niên hiệu “Thừa An”, Thừa Thiên chi mệnh được thiên hạ, nhìn bầu trời tứ hải thanh bình, nhân dân an cư lạc nghiệp.
Thừa An là một cái khởi đầu, nghênh đón Thừa quốc trăm năm phồn vinh cường phú.