Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 20: Phiên ngoại – Một ngày của Tần Nguyệt



Từ ngoại thành huấn luyện binh doanh trở về, Tần Lam Phong một thân tử bào, cưỡi bạch mã tuyết trắng, tuấn mã giai nhân, một đường theo ngoài thành hồi phủ có không ít người ghé mắt thưởng thức.

“Tướng quân, tiểu thư nhà ta cho nô tỳ đem cái này giao cho ngài!”

Một tiểu nha đầu từ trong đám người vây quanh đi đến trước mặt Tần Lam Phong, chỉ là bị binh sĩ ngăn ở bên ngoài.

Trên mặt Tần Lam Phong không có biểu tình, nhìn tiểu cô nương kia liếc mắt một cái, cùng với túi đồ trong tay cô nàng, vốn không muốn để ý, cuối cùng vẫn là dừng ngựa lại, nói, “Ta không thu đồ vật, ngươi trở về đi! Nói tiểu thư nhà ngươi hãy xuất giá, không cần muốn ta.”

“Vì sao? Tiểu thư nhà ta ngày tư đêm niệm với tướng quân, vì sao tướng quân không nhận, cho dù là vậy, ngài tự chính mình nói với tiểu thư cũng tốt a!” Tiểu nha đầu kia ngữ thanh bi thiết vì tiểu thư nhà mình.

“Không có vì sao? Ngươi không cần mỗi ngày lại đến chặn đường ta, cũng không cần để cho tiểu thư nhà ngươi len lén phụ mẫu rời cửa, lòng ta đã có nơi thuộc về, nên không thể nhận của người khác. Để tiểu thư nhà ngươi hảo hảo lập gia đình đi thôi!” Tần Lam Phong nói một câu, đánh mã rời đi, lưu lại tiểu nha đầu đứng ngốc ngốc nơi kia không biết trở về công đạo thế nào, cuối cùng khóc lại như không khóc đứng đó, mọi người xem kịch vui ở trên đường khuyên bảo mới cố lấy dũng khí trở về.

Tiểu thư lần đầu tiên nhìn thấy Tần tướng quân đã si mê hắn, bắt đầu mê muội bộ dáng hắn, sau lại mê muội sự lãnh khốc của hắn, đến sau nữa, bất luận chút gì về Tần tướng quân, nàng đều mê mẩn, mỗi ngày vụng trộm từ trong nhà chạy đến con đường Tần tướng quân luyện binh hồi phủ chờ nhìn hắn, cũng tỏ tình qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi đáp. Bởi vì khi đó còn rất nhiều cô nương khác ở trên đường chờ tỏ tình, cho nên tiểu thư mới không có cơ hội, nhưng là, qua hai ba năm, rất nhiều tiểu thư đều đã lập gia đình, hoặc là đợi không được hoặc là hiểu rõ trông mong không đến nên cũng không đợi nữa, đến bây giờ trong thành này cũng chỉ còn tiểu thư nhà mình một lòng không đổi, mỗi ngày vẫn hy vọng nhìn thấy Tần tướng quân, khi chính mình không thể ra cửa, cũng sẽ đễ cho tiểu nha đầu của nàng hỗ trợ xuất môn tặng vật, chỉ là, Tần tướng quân luôn cưỡi ngựa qua mau, căn bản không để ý đến nàng. Lão gia trong nhà biết tâm tư tiểu thư, cũng đã đi quý phủ tướng quân hỏi qua ý tứ, tướng quân lại chỉ nói không thích tiểu thư, để cho lão gia quản tiểu thư. Lão gia không thể làm gì chỉ có thể bắt tiểu thư lại.

Vẫn chờ không được Tần tướng quân dừng lại nói một câu, không nghĩ đến ngày hôm nay hắn dừng bước, nhưng lại nói những lời như vậy, tiểu thư sẽ thương tâm đi!

Tần Lam Phong vào tướng quân phủ, vừa vào đã bị Việt Đào mời vào đại sảnh lao thao mà nói, “Tướng quân a! Đồ ăn sáng ngươi chỉ ăn có hai cái bánh bao liền đi, ngươi không biết ngươi luôn không ăn như vậy sẽ không tốt cho thân thể sao, ta xem sớm muộn gì ngươi cũng bị đau dạ dày, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, ngươi cũng không phải tiểu hài tử, còn là cái bộ dạng này……”

May mắn Việt Đào là một người đặc biệt chú trọng mặt mũi, mỗi lần thuyết giáo Tần Lam Phong nhất định sẽ đem mọi người chung quanh sai đi, một là nàng không thể ở trước mặt người khác bất kính với tướng quân, thứ hai nàng cũng phải cấp mặt mũi cho tướng quân.

Tần Lam Phong ngồi ở trên ghế, cầm một quả táo mà gặm, nói, “Đã như thế, vậy ngươi còn không mang thức ăn tới, nói những thứ này có ích lợi gì.”

“Đã cho người mang đến, hôm nay ngươi lại về trễ, vừa rồi chuẩn bị tốt đều đã lạnh, đành phải mang đi hâm nóng.” Việt Đào nói xong, nhìn chằm chằm bộ dạng Tần Lam Phong không hình tượng ngồi dựa vào ghế, thở dài, “Ai, không biết những cô nương ngoài kia coi trọng ngươi điểm nào, ngươi xem ngươi, trở về một cái còn đâu chút nào bộ dạng tướng quân…”

“Việt Đào!” Tần Lam Phong ngồi trên ghế, vểnh một chân, đôi ngươi tối đen thâm sâu hướng Việt Đào quét tới, Việt Đào cả kinh, lập tức nói không nên lời, có lẽ, ban đầu mình bị thu hút cũng bởi vì loại ánh mắt này của nàng.

Việt Đào ho nhẹ hai tiếng, lại nói, “Tằng phó tướng mới vừa đến tìm ngươi, thấy ngươi chưa trở về đã đi rồi.”

Tần Lam Phong gật đầu, “Ta lập tức đi xử lý quân vụ.”

Việt Đào nhìn trên mặt Tần Lam Phong không có biểu tình gì đặc biệt, có chút thất vọng, thế nhưng, còn nhỏ giọng hỏi một câu, “Tướng quân, Tằng phó tướng là người tốt, quan hệ của các ngươi cũng không tồi, cái kia, cái kia các ngươi không hề suy tính một chút sao, hoặc là, ngươi còn chưa đáp ứng hắn sao?”

Tần Lam Phong liếc nàng một cái, “Ngươi quan tâm chính mình trước, chuyện này ta tự mình giải quyết.”

Tần Lam Phong đi đến chỗ quân vụ, không gặp được Tằng Chấp Âm, ngược lại gặp được Vu Văn Thanh vừa trở về.

“Lam Phong, ngươi ở nơi này, nghĩ ngươi ở đây ta mới tới. Ta ở bên ngoài mang theo vài thứ, nghĩ ngươi sẽ thích, ta cho người đưa đến phòng ngươi.” Vu Văn Thanh cười lấy lòng với Tần Lam Phong.

“Ngươi lại mang theo thứ gì, ta nói mấy thứ kia ta không cần, ngươi lại như vậy, cẩn thận ta đánh ngươi.” Sắc mặt Tần Lam Phong không tốt, ngồi sau thư án lạnh lùng nói.

“Là ta lấy được một ít sách hay, thời gian trước không phải ngươi vẫn thu thập sao, cho nên, chuyến này ta ra ngoài thị sát mới hảo hảo chú ý một chút.” Vu Văn Thanh cũng không quản Lam Phong mặt lạnh, vẫn lấy lòng mà nịnh nọt như cũ.

Thời gian  trước Tầm Lam Phong hay thu sách là bởi vì sắp đến sinh nhật Sở Tụ, nàng ở Nam Cẩm mua chút sách lẽ ở các nhà quý tộc xem như lễ vật sinh nhật đưa đi kinh thành, hiện tại đã qua, nàng còn muốn sách này làm gì, bất quá, Sở Tụ là người yêu sách, bình thường cho y chút sách, đương nhiên cũng không phải không được.

Tần Lam Phong gật đầu tỏ ý tiếp nhận với Vu Văn Thanh.

“Vu Thái úy không phải một mực giục ngươi hồi kinh sao, cũng một hai năm rồi, ta cũng sớm đồng ý, Hoàng Thượng cũng nói có thể, ngươi thế nào còn không cân nhắc giao tiếp công việc rồi trở về đi. Ngươi còn ở chỗ này, Vu thái úy tưởng ta áp chế ngươi, đối với ta cũng không có lợi.” Tần Lam Phong nhìn sổ con quân vụ trong tay, lơ đãng nói, “Nghe nói, Hoàng Thượng cho Đại Hoàng tử đi theo Hữu Thừa tướng làm việc, là có ý muốn lập hắn làm Thái tử.”

Vu Văn Thanh nghĩ phụ thân tỷ tỷ mỗi lần thư tới đều hối thúc hắn hồi kinh làm việc, bởi vì trong quân đội công trạng hắn nổi bật, lại thêm vào quan hệ gia đình, trở lại thì có thể có được chức tốt ở binh bộ, chỉ là, … Vu Văn Thanh nhìn Tần Lam Phong một chút, kỳ thực hắn đã sớm biết Tần Lam Phong là công chúa Tần Nguyệt điêu ngoa kia, chẳng qua, Tần Lam Phong làm thủ trưởng trực tiếp lãnh đạo hắn, hắn cũng không dám, mà cũng không muốn vạch trần nàng, hơn nữa, đi theo Tần Lam Phong lâu như vậy, hắn cũng giống như vài vị tướng lãnh, tâm đều đặt trên người nàng, muốn xem chừng nàng, không thể để cho người khác thực hiện được.

Vu Văn Thanh còn muốn chờ đến khi Tần Lam Phong khôi phục thân phận nữ nhi, hiện tại Hữu Thừa tướng Dịch Sở Tụ đã cùng Hoàng đế chung một chỗ, Tần Nguyệt cũng sớm giải trừ hôn ước giữa nàng và y, đến lúc đó chỉ cần Tần Lam Phong khôi phục thân phận, hắn sẽ cùng phụ thân tỷ tỷ hướng Hoàng đế cầu thân, hy vọng Hoàng đế đem Tần Nguyệt gả cho mình.

Hiện tại Vu gia có thể xem như là đệ nhất gia tộc Thừa quốc, không người nào dám cùng mình tranh Tần Nguyệt. Vu Văn Thanh ở mặt này có rất nhiều tự tin.

Chỉ là, hắn dù sao vẫn rất đơn giản, một chút cũng không biết Tần Nguyệt đặc biệt không theo lý lẽ.

“Hoàng Thượng cuối cùng có ý gì chúng ta cũng không biết, chính là, Hoàng Thượng còn chưa lập hậu lần nữa, ai là trưởng tử còn không thể xác định,  nên cũng không thể khẳng định.” Vu Văn Thanh nói chuyện cùng Tần Nguyệt luôn luôn nói thật, không chút dối trá, mặc dù lần này hắn bảo thủ như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập tin tưởng và ngạo khí, xem ra Vu gia bọn họ rất nắm chắc.

Tần Lam Phong nghe, nhìn hắn một cái, cầm bút lông phê chuẩn sổ con quân vụ được đưa đến.

Tần Lam Phong làm thân muội muội Hoàng đế, ý nghĩ Hoàng đế, nàng rất nhiều đều có thể nghĩ được, nghĩ dù cho lập Đại hoàng tử làm Thái tử, đến lúc đó Vu gia là hậu thích, Hoàng đế cũng phải xử lý trước tiên mới yên tâm.

Tần Lam Phong không nói, Vu Văn Thanh trình sổ con vào đúng chỗ, đi ra ngoài thật nhiều ngày, rất nhớ người này, ngồi thầm nghĩ phải trông chừng Tần Lam Phong, chính là, chỉ chốc lát sau Tần Lam Phong đã thỉnh hắn ra ngoài.

Thời điểm Tằng Chấp Âm đi vào, Tần Lam Phong đang đánh cái ngáp, khóe mắt còn vương giọt lệ bên mặt, Tằng Chấp Âm mỉm cười nhìn, lấy ra khăn tay đưa đến trước mặt Tần Lam Phong.

Tần Lam Phong quệt miệng một chút, nhận lấy khăn xoa xoa mặt.

“Ta từ bên ngoài trở về, nghe nói Phó gia tiểu thư ở nhà khóc lóc, Phó lão gia muốn tới tìm ngươi phân xử.” Trên mặt Tằng Chấp Âm là thần tình dịu dàng ôn nhu, một dạng thư sinh nhược chất. Thế nhưng chỉ cần là người của quân tây bộ, đều biết người này tiếu diện hổ đáng sợ dường nào.

“Ai quản hắn!” Tần Lam Phong tiếp tục ách xì một cái, còn nói thêm, “Như thế nào còn chưa kêu ngọ thiện ăn chứ, bụng ta sớm đói.”

“Ta cũng gặp được Việt Đào, nàng nói cho ta sự tình Phó gia tiểu thư, nàng nói muốn đi khuyên bảo vị tiểu thư kia, cho nên, nàng quên phân phó vấn đề ngọ thiện của ngươi.” Tằng Chấp Âm nói, nhìn đóng sổ con trên thứ án được vị tướng quân lười này đều làm xong, trong mắt lộ ra ý cười.

“Có phải ngươi cố ý hay không, nhất định là Việt Đào cho rằng ta cố ý làm tiểu thư kia thương tâm, cho nên mới bỏ đói ta vậy đi!” Tần Lam Phong đứng lên, trừng mắt nhìn Tằng Chấp Âm một cái, đi ra ngoài.

“Ta còn không biết ta không có cơm ăn, vừa rồi Vu Văn Thanh tới, hắn ở nơi này, đầu bếp chính là đầu bếp kinh thành do Vu thái úy an bài cho hắn, đi ăn của hắn một chầu, hắn cũng chỉ vui vẻ!”

Tằng Chấp Âm nghe Tần Lam Phong nói như vậy, rõ ràng là dỗi, nhưng vẫn là có chút hoảng hốt, tiến lên kéo tay Tần Lam Phong, hỏi, “Ngươi nói ngươi có người trong lòng, người kia là ai?”

Tần Lam Phong quét mắt nhìn hắn một cái, không muốn để ý đến hắn.

“Ta tự mình xuống bếp làm món cá dấm ngươi thích nhất. Việt Đào đi Phó gia thì ta làm bữa trưa cho ngươi.”

Tần Lam Phong thế này mới dừng cước bộ, nói, “Tằng Chấp Âm, ngươi có thể đem chủ ý đánh lên đầu ta, nhưng mà, ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn ám chiêu. Ngươi biết ta ghét ngươi như vậy.”

“Cũng chỉ là lòng ta rối loạn.” Tằng Chấp Âm nắm tay Tần Lam Phong không buông.

“Ta nghĩ qua, ta không muốn thay đổi thân phận, nếu ngươi nguyện ý cùng một chỗ với ta như vậy, ta có thể cam đoan với ngươi, ta nói có người trong lòng chỉ là để vị tiểu thư kia buông tay mà thôi.” Tần Lam Phong nói, trên mặt cũng ửng lên rặng hồng, “Như vậy, lòng ngươi vẫn loạn sao?”

“Ngươi như thế nào, ta đều nguyện ý. Chỉ là, ta không có gia thế như Vu Văn Thanh, còn sợ ngươi khôi phục thân phận, ta căn bản không có biện pháp bảo vệ ngươi. Ngươi như vậy ta mới an tâm hơn nhiều.”

Tằng Chấp Âm nói một đống lời buồn nôn như thể, nếu là người khác nói, hơn phân nửa Tần Lam Phong sẽ cười ra tiếng, thế nhưng, nàng không chỉ không cười, còn gật đầu một cái.

“Để tướng quân bị đói, chờ Việt Đào về, phải phạt nàng.”

Tướng quân Tần Lam Phong sau khi đánh hạ Tây Di, tây bộ quân hắn trấn giữ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Chính là, sau hắn lại thừa nhận chính mình là phận nữ nhi, gả cho phó tướng Tằng Chấp Âm.

Hoàng đế cũng không vì việc này xử phạt nàng, cũng không trách tội nàng khi quân phạm thượng, ngược lại còn đại ban thưởng đối với nàng.

Thế gian bao nhiêu nam tử, ai chịu đi vạn dặm sa trường. Đây là vinh quang cả đời nàng.

Tần Lam Phong cả đời đứng trên đỉnh điểm quân nhân, sau đó được phong làm Tây Bắc Vương, là vị nữ tướng duy nhất của Thừa quốc, thậm chí là nữ tướng duy nhất của vùng đất này, cả đời vinh quanh cực điểm.

Chỉ là, một đời không con, đây là chuyện tình đáng tiếc.

Cưỡi trên ngọn gió lãng du nơi cuối chân trời xanh thẳm

Một đóa mây rơi xuống trước mặt

Vẽ nên hình bóng em

Như cơn gió cùng anh bay lượn

Nuốt trôi mọi ưu phiền

Mang theo em như thể mang theo ánh dương

Dù nơi nào chúng ta đi qua, cũng đều là ngày nắng

Hồ điệp tự tại tung cánh

Hoa nở, hoa đầy trời

Từng đóa từng đóa bởi vì em mà thơm ngát

Hãy thử để tịch dương trôi liệng

Mang theo anh và em hoàn một vòng tự nhiên

Nghênh đón gió, bắt đầu trải qua từng ngày bên nhau

Tay trong tay

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước

Nhìn trời xanh

Ngắm sao sáng

Một vì sao, hai vì sao, ba vì sao, bốn vì sao

Xếp thành hàng

Lưng tựa lưng, yên lặng hứa tâm nguyện

Xem nơi này tinh tú có thấu chăng



Thời gian trôi cực nhanh, vị cô nương thân trang phấn hồng năm đó đã không thấy, chúng ta cũng không còn nghe làn điệu du dương nhẹ nhàng nhưng kì quái, thế nhưng, chúng ta lại nghe được, thiên hạ, chuyện xưa của nàng theo lịch sử tán dương, vĩnh cửu không suy.

Ai nói nữ tử không bằng nam!TOÀN HOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.