Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 11: Phong ba triều đình



Sau khi xử lí xong chuyện của Tình phi, Ninh Tử Hàn liền ra lệnh cho người trong điện lui hết ra ngoài. Hiện tại trời tối rất nhanh, An Hỉ đã sớm đi thắp đèn ở Dưỡng Tâm điện. Đèn đuốc sáng rực càng khiến mặt Cố Vân Sương thêm phần tinh xảo, Ninh Tử Hàn đi đến ôm lấy Cố Vân Sương, cằm đặt lên bờ vai y. Cố Vân Sương cũng vòng tay ôm lại Ninh Tử Hàn, nhẹ nhàng nói,“Ta biết ngươi đang khó chịu, có gì thì nói cho ta nghe đi, ta nghe ngươi nói.”

Ninh Tử Hàn thở dài một hơi, nói “Ta cũng không biết nên nói với ngươi thế nào nữa, ta chỉ là cảm giác thế sự thật quá mức vô thường, từng có giao tình với nhau nhưng khi bất hòa thì có thể trở mặt thành thù ngay được, đã từng yêu nhau nhưng lại sẵn sàng chĩa đao kiếm vào nhau mà không màng sống chết.”

“Mặc kệ thế sự thay đổi thế nào, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, con đường dài phía trước sẽ luôn có ta bên ngươi từ từ cùng nhau bước tiếp.” Nói xong Cố Vân Sương cười cười,“Trước kia ta không có cảm giác an toàn, hiện tại lại là ngươi không có sao?”

“Đúng vậy, hiện tại ta không có cảm giác an toàn, vậy ngươi có phải nên an ủi an ủi ta hay không, khiến ta tìm lại cảm giác an toàn?” (tụt mood =))))

Cố Vân Sương còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó đã bị Ninh Tử bưng đến bên mành giường đỏ, cùng nhau ngã xuống giường gấm lộng lẫy.

Tiếng rên rỉ thở dốc vô hạn trong mành đã nói lên trong đó đang kịch liệt đến cỡ nào a…..

Một phen * qua đi, Ninh Tử Hàn ghé vào người Cố Vân Sương thở gấp, nhìn thấy Cố Vân Sương bị ** tẩm hồng cả thân thể, còn cả ánh mắt ướt át của y, Ninh Tử Hàn lại thú tính đại phát muốn y thêm lần nữa, mới thỏa mãn ôm ai đó đã sớm mệt đến không mở được mắt đi tắm rửa.

Chú thích: Dấu * là nguyên tác của chị tác giả nha, chứ không phải là từ khó hiểu mà tui cần giải thích đâu nha, Dấu * này của chị tác giả có nghĩa là gì thì mọi người tự hiểu =))) Cứ H kéo rèm rồi “một phen qua đi” thế này thì chúng ta còn bị chị ấy cho húp nước lèo dài dài thôi đồng bào ơi =(((

Sau khi trở về, Ninh Tử Hàn ôm Cố Vân Sương nằm ở trên giường, hôn hôn thái dương của y, nói,“Hiện tại ta đã phân phát hậu cung, vậy chuyện phát triển dòng dõi hoàng gia chi tôn liền giao cho ngươi nhé, không cho phép ngươi từ chối.”

Nghe Ninh Tử Hàn nổi tính trẻ con mà nói như vậy, Cố Vân Sương cũng đành khẽ cười cười,“Vi thần tuân chỉ.”

Ninh Tử Hàn cứ cho rằng Cố Vân Sương sẽ không đáp ứng, nhưng lại nghe được những lời như vậy, Ninh Tử Hàn liền ngây ngẩn cả người, sau khi tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận thì suýt chút nữa lại cầm thú muốn y, may mà cuối cùng nhịn được.

Ngày hôm sau khi vào triều, Ninh Tử Hàn liền bãi bỏ chức quan của Mục Hằng. Trong cung phát sinh sự việc này đã sớm không còn là bí mật, các vị đại thần cũng đều biết trước hậu quả.

Sau khi Mục Hằng nghe An Hỉ tuyên chỉ xong liền cởi mũ quan của mình ra rồi giao cho An Hỉ, quỳ xuống dập đầu nói,“Thảo dân đa tạ Hoàng Thượng đã ban ơn không giết, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau khi nói xong, Mục Hằng bèn đứng dậy đi ra ngoài điện. Nhìn bóng dàng Mục Hằng, Ninh Tử Hàn bỗng có cảm giác người này trong nháy mắt phảng phất như đã già đi hơn mười tuổi. Là lão thần hai triều, vậy mà cứ như vậy rời đi, Ninh Tử Hàn cũng không phải không có chút cảm xúc.

Sau khi Mục Hằng đi, trong khoảng ước chừng một nén hương, cả triều đình đều chìm trong im lặng

Ninh Tử Hàn thấy bên dưới không có ai muốn nói gì nên chính mình đành mở miệng,“Nếu các vị khanh gia đã không có gì để nói, vậy trẫm liền nói một chút về chuyện của hậu cung, chuyện của hậu cung tuy là chuyện trong nhà của trẫm, nhưng chuyện này thật sự quan trọng, nên trẫm cảm thấy nên nói cho vị khanh gia biết.”

Ninh Tử Hàn thản nhiên nhìn người phía dưới, cất cao giọng nói,“Trẫm cùng Hoàng Hậu tình đã vô cùng sâu đậm, trẫm muốn cùng Hoàng Hậu sống một cuộc sống chỉ có hai người bên nhau đến đời đời kiếp kiếp, cho nên trẫm quyết định phân phát hậu cung.”

Ninh Tử Hàn biết, những lời này một khi nói ra khỏi miệng thì sẽ tạo ra sóng to gió lớn như thế nào, quả nhiên bên dưới lặng đi vài giây rồi sau đó liền nổ tung.

Ninh Tử Hàn ra lệnh cho bên dưới ngưng ồn ào, từng người từng người một nói.

Lễ bộ Thượng Thư Chương Trạch lập tức mở miệng,“Hoàng Thượng, từ xưa đến nay Đế Vương luôn có tam cung lục viện, việc phân phát hậu cung này không hợp tình hợp lí a.”

Ninh Tử Hàn nghe xong cười nhạo một tiếng nói,“Trẫm là Thiên tử, chuyện trẫm làm chính là lí.”

Nghe thấy câu này, Tần Song đứng dậy nói với Ninh Tử Hàn,“Khải tấu Hoàng Thượng, thần hiểu Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương phu thê tình thâm, thế nhưng Hoàng Thượng đến nay chưa có hoàng tử, hiện tại phân phát lục cung đối với hoàng tự sẽ có ảnh hưởng, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc a.”

Ninh Tử Hàn lắc lắc tay áo long bào, lớn tiếng nói,“Vấn đề hoàng tự các vị không cần lo lắng, chỉ cần Hoàng Hậu sinh hoàng tử, trẫm sẽ phong nó làm Thái Tử, dốc lòng chỉ bảo, trẫm tin tưởng có một phụ hậu như Hoàng Hậu, hắn nhất định có thể trở thành một Hoàng Đế tốt, giang sơn Đại Hạ này, tuyệt đối sẽ không bị mất trong tay ta và hắn.”

Thấy bên dưới còn vài người vẫn muốn lên tiếng, Ninh Tử Hàn nhân tiện nói luôn,“Hiện tại ta không phải cùng các ngươi thương lượng, mà là trẫm tâm ý đã quyết, không thay đổi, trẫm chỉ là nói cho các ngươi một tiếng, mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào thì ta vẫn nhất định phải phát tán lục cung.”

Bên dưới Lễ bộ Thượng Thư vừa nghe liền gào khóc, thân thể hơn sáu mươi tuổi run rẩy nói,“Tiên đế a, lão thần thực xin lỗi ngươi a, Hoàng Thượng không nghe lão thần khuyên a. Tiên đế a, lão thần đành tới gặp ngươi vậy.” Nói xong, Chương Trạch liền lao đến chỗ trụ đại điện Đằng Long.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ninh Tử Hàn cũng còn đang sững sờ tại chỗ, thì một khắc kia ngay tại chỗ cây cột mà Trương Chạch vừa lao đến, có một bóng trắng chạy ra đỡ lấy thân thể Chương Trạch.

Chúng thần sau khi thấy rõ người mới tới đều ngây ngẩn cả người, Ninh Tử Hàn cũng giật mình.

Sau đó người trong triều bắt đầu chỉ trích nói,“Từ xưa đến nay hậu cung không được tham gia vào chính sự, Hoàng Hậu nương nương có phải đã đi quá giới hạn rồi hay không!”

Cố Vân Sương còn chưa kịp nói gì, Ninh Tử Hàn đã lập tức lớn tiếng nói với đại thần kia,“Trẫm thấy người đi quá giới hạn là ngươi, ai cho ngươi cái quyền ở chỗ này chỉ trích Hoàng Hậu của trẫm?”

Lúc này Cố Vân Sương mới lên tiếng “Ta tới chỗ này cũng không phải muốn can thiệp triều chính, vừa rồi Hoàng Thượng cùng chư vị đại thần đối thoại ta đều đã nghe thấy cả, chuyện này là chuyện của hậu cung, ta thân là chủ hậu cung, trong chuyện này ta chỉ muốn nói lên suy nghĩ của bản thân mình.”

Mọi người thấy Cố Vân Sương tự hạ thấp phong thái của mình như vậy thì cũng không cắt ngang nữa, Cố Vân Sương nhìn thần sắc mọi người một lát, nói tiếp,“Hoàng Thượng đối với ta thâm tình đến vậy, chư vị cũng đều thấy được. Những nữ tử ở hậu cung kia, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp chờ ở thâm cung, kỳ thật cũng chỉ như ở lãnh cung mà thôi. Các nàng đều còn trẻ, đều là những đóa hoa đang độ đẹp nhất, ta nghĩ các vị đại thần cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn các nàng bị tước đi thời gian một cách vô nghĩa như vậy.”

Thấy mọi người không nói gì, Cố Vân Sương lại nói tiếp,“Chư vị đều là người tài đức độ của Đại Hạ ta, ta cũng biết mọi người đều có một tấm lòng trắc ẩn, cũng sẽ không nhẫn tâm để xảy ra kết cục như vậy. Về chuyện mọi người lo lắng cho vấn đề hoàng tự….” Cố Vân Sương quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Tử Hàn,“Ta Cố Vân Sương ở đây thề, nhất định sẽ cho các vị đại thần cùng ngàn vạn dân chúng một công đạo.”

Nghe Cố Vân Sương nói xong, quần thần lặng im một lúc lâu rồi mới có người nói nói,“Nếu đem tất cả phi tần đều phân phát ra cung, sẽ có vài nữ tử sẽ không thể gả cho người khác được nữa, các nàng lại không có năng lực sinh tồn, thế thì nên làm thế nào cho phải?”

Cố Vân Sương vừa nghe thấy những lời này liền biết những đại thần này đã chịu xuống nước, liền tiếp tục mở miệng nói,“Chuyện đó Hoàng Thượng cùng ta đã suy xét kĩ càng, nếu có nguyện ý ra cung, nội vụ phủ sẽ cho các nàng đủ bạc, nếu có người muốn tự kiếm sống, hi vọng các vị đại thần cũng ủng hộ. Đương nhiên, nếu có người không muốn rời đi, Hoàng Thượng cũng sẽ không cưỡng ép các nàng, chỉ cần các nàng an phận thủ thường, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không bạc đãi các nàng.”

Cho đến khi y nói xong những lời đó, đã có rất nhiều đại thần không phản đối nữa, thậm chí còn ủng hộ quyết định này, những người này còn khen Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm. Tuy rằng biết rõ những lời này chỉ là a dua nịnh hót, nhưng vào thời điểm này nói ra cũng khiến Cố Vân Sương rất hưởng thụ. Thanh âm phản đối đã dần dần biến mất. Ninh Tử Hàn sai An Hỉ chính thức ban chỉ huỷ bỏ lục cung, lần phong ba này được coi như được kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.