Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 3: Động phòng hoa chúc nối tiếp tiền duyên



Thời điểm nghi lễ chấm dứt, sắc trời đã tối rồi, Ninh Tử Hàn bước nhanh đến Vị Ương cung. Thời điểm đi đến cửa thì lại ngập ngừng dừng bước.

An Hỉ ở bên cạnh thấy thế, vội hỏi,“Vạn tuế gia, mau vào đi thôi, hoàng hậu nương nương còn đang chờ đó.”

Ninh Tử Hàn cười khổ, ngày này, hắn đã chờ lâu lắm rồi, thế cho nên lại có cảm giác đây là mộng cảnh, có thể chính vì cái được gọi là “tình cận hương” nên càng lo sợ (*).

(*): nguyên văn câu này là 可能就是所谓的近乡情更怯吧. Ý tứ của câu này bắt nguồn từ câu thành ngữ 近乡情怯 (Cận hương tình khiếp), ý chỉ tâm trạng của người xa quê nay trở về.

Dặn người hầu đợi ở gian ngoài, Ninh Tử Hàn chậm rãi đi đến nội điện. Xốc lên tấm rèm đỏ của lễ tân hôn, liền thấy ngay người trong lòng.

Cố Vân Sương đang gỡ trang sức trên đầu, trong gương đồng bỗng hiện ra mặt một người khác, Cố Vân Sương ngẩn người, đứng dậy, quỳ xuống nói,“Vi thần cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ninh Tử Hàn vội vàng kéo y dậy, đem y đặt lên trên ghế, nhẹ giọng nói,“Trẫm đến vì ngươi đấy.”

Nhìn trong gương thấy biểu tình kinh ngạc của Cố Vân Sương, Ninh Tử Hàn không hiểu vì sao lại cảm thấy tâm tình cực kì tốt, nhẹ giọng cười nói,“Sao lại tự gỡ trang sức?”

Cố Vân Sương rũ mi mắt, qua thật lâu mới nói,“Vi thần cho rằng Hoàng Thượng sẽ không đến đây.”

Vài chữ đơn giản, lại khiến tâm Ninh Tử Hàn đau đớn. Chính mình khiến người ta phải đợi quá lâu, đợi đến nỗi Vân Sương nghiễm nhiên cho rằng mình sẽ không đến đây.

“Trẫm sao lại không đến được, sao lại có thể bỏ ngươi mà không đến được?”

Gỡ xuống trang sức trên đầu, mái tóc đen dài của Cố Vân Sương càng làm tôn lên khuôn mặt tinh xảo. Lật người y lại, Ninh Tử Hàn nhẹ nhàng nói,“ Cuộc đời này Ninh Tử Hàn quyết không phụ Cố Vân Sương.”

Cố Vân Sương lại một lần nữa bị chấn kinh, điều này thực không chân thật, không chân thật đến mức y không thể tin được, Cố Vân Sương cười khổ nói,“Hoàng Thượng cần gì giễu cợt vi thần, vi thần sẽ cho là thật mất.”

Nghe được này câu, Ninh Tử Hàn tâm bỗng dưng đau nhói, khó chịu đến phiên giang đảo hải (*), người này bị ta lạnh nhạt quá nhiều nên tin tưởng của y đối với hắn mà nói, cũng đã không còn nữa rồi. Giấu đi chua xót trong lòng, Ninh Tử Hàn đem Cố Vân Sương kéo vào lòng mình, nói từng chữ,“Tin tưởng trẫm, miệng vàng lời ngọc, cuộc đời này không phụ.”

(*): phiên giang đảo hải (翻江倒海): Lấp biển dời non. Ý là Ninh Tử Hàn vô cùng vô cùng khó chịu.

Cố Vân Sương sửng sốt thật lâu thật lâu, lâu đến Ninh Tử Hàn cho rằng đã qua trăm năm ngàn năm. Cố Vân Sương nhẹ nhàng nâng đầu lên, vòng tay qua cổ Ninh Tử Hàn, nhẹ giọng nói,“Vâng”

Ngay sau đó, thân mình đã được bế bổng, đi nhanh vài bước, Ninh Tử Hàn đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt lên giường gấm, kéo mành đỏ xuống, tinh tế vuốt ve khuôn mặt Cố Vân Sương, trong lòng vẫn khó có thể tin, người này thật sự trở lại bên người.

Hôn liên tiếp vào trán, mi tâm, mi mắt, di chuyển đến trên môi, đôi môi không mềm mại giống nữ nhân, nhưng lại càng làm say lòng người. Tay của Ninh Tử Hàn cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ đai lưng của Cố Vân Sương, đem lễ phục của y từng tầng lột xuống, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của chính mình, rất nhanh, hai người đã tràn trụi áp sát vào nhau. Khuôn mặt Cố Vân Sương vốn tái nhợt chợt lại hiện lên ửng hồng.

Ninh Tử Hàn mạnh mẽ giữ vững cơ thể, nhìn bộ dạng Cố Vân Sương, tình dục trong mắt càng tăng lên, hắn dùng một tia lý trí cuối cùng hỏi,“Vân Sương, có thể chứ?”

Cố Vân Sương nhẹ nhàng thoáng cười một chút rồi nói,“Nếu ta nói không được, Hoàng Thượng sẽ dừng lại sao?” Nói xong còn ác ý cọ cọ hạ thân đã cứng rắn của Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn có chút ngoài ý muốn, Vân Sương của mình, từ khi nào lại chủ động như vậy.

Thấy Ninh Tử Hàn ngẩn người, hai tay Cố Vân Sương liền câu lên cổ hắn, dâng đôi môi mình lên, sợi dây lí trí cuối cùng của Ninh Tử Hàn đứt phựt. Ngón tay chậm rãi trượt dọc theo chiếc cổ bóng loáng của Cố Vân Sương, đi tới khỏa hồng anh trước ngực, nhẹ nhàng xoa nắn, thân mình Cố Vân Sương liền run mạnh lên một chút, Ninh Tử Hàn nhẹ nhàng cắn cắn vành tai y, ở tai y nhẹ giọng nói,“Thật đúng là mẫn cảm”. Mặt Cố Vân Sương phút chốc trở nên càng đỏ.

Ninh Tử Hàn cảm giác chính mình thật sự đến cực hạn, thò tay lấy hảo trơn dịch mà hắn đã sai người đặc biệt chế tạo, bôi lên tay, đem ngón tay đưa vào trong thân thể Cố Vân Sương, chậm rãi ra vào, cảm giác rất kỳ quái, nhưng không phải là khó có thể nhận. Rất nhanh liền cho vào hai ngón, ba ngón, làm tốt công tác khuếch trương, Ninh Tử Hàn đem vật cứng rắn của mình đưa đẩy đi vào, cảm giác được thân thể Cố Vân Sương trong nháy mắt cứng đờ, Ninh Tử Hàn vội vàng nghiêng người hôn xuống khóe mắt ngấn lệ của y, ôn nhu nói,“Đừng sợ, thả lỏng, thử tiếp nhận ta.” Nghe thấy lời nói ôn nhu của Ninh Tử Hàn, Cố Vân Sương dần dần thả lỏng thân thể đang căng chặt của mình. Thấy y không còn khó tiếp nhận nữa, Ninh Tử Hàm liền bắt đầu chậm rãi rút ra đẩy vào. Người này đã trở lại, thật sự trở lại bên người mình. Thanh âm rên rỉ, hơi thở gấp gáp, không một dấu hiệu nào không nói cho hắn biết, Cố Vân Sương, giờ phút này thật sự thuộc về hắn. Yêu thương tràn ra vô hạn, Cố Vân Sương rên rỉ càng ngày càng nhiều, Ninh Tử Hàn càng thêm ra sức vận động ở bên trong thân thể y, nhẹ giọng nói,“Vân Sương, gọi tên ta đi.”

“Tử…… Hàn…….”

Tiếng nói khàn khàn nhưng khi nghe vào tai Ninh Tử Hàn, lại phảng phất như thiên âm. Ninh Tử Hàn trả lời,“Ta ở đây, vẫn luôn ở đây, không bao giờ rời khỏi.” Cố Vân Sương cố gắng nâng cơ thể, hôn sườn mặt Ninh Tử Hàn, chậm rãi nói,“Ngươi là của ta, cũng đừng rời khỏi ta nữa.”

□□ xuân sắc vô hạn, một phòng kiều diễm.

* Triền miên qua đi, Cố Vân Sương đã mệt đến nỗi thiếp đi rồi, hôn hôn môi y, Ninh Tử Hàn gọi An Hỉ, sai hắn chuẩn bị tốt nước ấm, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Cố Vân Sương bước vào bồn tắm.

Sau khi Uyên Ương dục, Ninh Tử Hàn lại đem Cố Vân Sương ôm trở về giường. Gạt sợi tóc còn vương lại trước trán, nhìn dung nhan của người trong lòng, Ninh Tử Hàn cảm giác nội tâm vô cùng sung mãn, rất nhanh liền đi vào mộng đẹp, một đêm ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.