Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 38: Huyết chiến



Chém giết cả một buổi chiều, mặt trời cũng đã từ từ lặn về phía tây. Bảo kiếm của Cố Lâm, là Tàn Lan bảo kiếm được Tiên Hoàng ban cho, Cố Lâm dùng bảo kiếm này đâm không chệch một chút nào vào tim Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân từ trên ngựa ngã xuống, Cố Lâm cũng nhảy xuống ngựa ngay sau đó, dùng kiếm kề vào cổ Thiết Mộc Chân, nhìn một Thiết Mộc Chân hơi thở đã dần thoái lui mà lạnh lùng cười,“Xâm phạm Đại Hạ của ta, tất nhiên phải chết.”

Không chần chờ dù chỉ một giây, cũng không tạm dừng dù chỉ một khắc, Cố Lâm liền chuẩn xác chém đầu Thiết Mộc Châu, mắt Thiết Mộc Chân không nhắm lại, chết không nhắm mắt.

Cố Lâm nhìn dưới mặt đất máu chảy thành sông, im lặng một lúc lâu.

Binh lính còn sống sót cũng đứng ở đằng kia, không nhúc nhích nhìn mặt trời dần xuống núi.

Qua thật lâu thật lâu, có một binh lính toàn thân đều là máu đột nhiên quỳ xuống, hướng tới phía mặt trời lặn lớn tiếng hô lớn “Các huynh đệ, chúng ta đã báo thù được cho các ngươi, chúng ta đã báo thù được cho các ngươi!!!”

Tiếp đó, lại có vô số binh lính hướng tới phía mặt trời lặn quỳ xuống, trong miệng hô câu y hệt, thâm tình thắm thiết, thẳng hướng tây mà hô.

Cố Lâm nhìn những người lính này, tất cả họ, đều là anh hùng của Đại Hạ, là những đấng nam nhi kiên cường như sắt thép. Lúc thê tử của Cố Lâm qua đời hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, vậy mà giờ khắc này, nước mắt hắn tự nhiên lại ứa đầy.

Armand mang theo Bắc quân còn lại cùng với đại quân lương thảo nhanh chóng lui phía sau, đến khi tới núi Thanh Lâm rồi lại phục kích.

Binh mã chưa có động tĩnh gì, quân tiếp viện lương thảo lại đi trước, Mộ Vân Sơn dự đoán được Thiết Mộc Chân sẽ để Armand trước tiên là mang theo lương thảo lui về.

Vì vậy Mộ Vân Sơn đã sớm mang theo một vạn tinh binh mai phục trong rừng, kỵ binh của Armand vừa đến là Mộ Vân Sơn đã nhanh chóng hạ lệnh kéo dây cản ngựa xuống, vây hãm toàn bộ binh lính Bắc quân ở bên trong bẫy rập.

Đại bộ phận binh lính Bắc quân đều đã ra trận ở Huyền Thiên trận, binh lính còn lại số lượng vốn không nhiều, hơn nữa bắc quân còn bị hốt hoảng mà lui lại, căn bản là không hề phòng bị nguy hiểm ở phía trước. Cho nên lúc này đây mới trở tay không kịp mà bị chặn giết bất ngờ, khiến cho quân Đại Hạ trở thành “làm ít mà công to”.

Mộ Vân Sơn đứng ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống Armand đang chật vật thở hổn hển, hắn chắp tay sau lưng, thong thả vờn tới vờn lui Armand. Armand sốt ruột gần chết, tử vong không đáng sợ, quá trình chờ đợi tử vong mới là đáng sợ nhất. Mà hiện tại Mộ Vân Sơn bất động thanh sắc, mới khiến sống lưng Armand nhột nhột.

Armand nhịn không được nữa, đành phải dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo mà hô to với Mộ Vân Sơn,“Muốn giết muốn chém thì dứt khoát đi, ngươi có thể giống đại lão gia được không, sao chần chừ như phận hèn mọn vậy?”

Mộ Vân Sơn thoáng nhướn mày,“Cái gì mà giống với chẳng không giống, ta chính là đại lão gia. Ta không phải là đang suy nghĩ xem nên xử lí ngươi ra sao à, ngươi nói đi, ta nên đem ngươi đi lăng trì, hay là nên đem ngươi đi chém eo, hoặc là nên để ngươi đi làm vật thử độc?

Armand đột nhiên cảm thấy một trận hàn khí từ phía sau dâng lên,“Trước chém một đao, sau chém một đao, đều không thể khiến đại lão gia ta thống khoái.”

Lời Mộ Vân Sơn uy vũ bất khuất, Mộ Vân Sơn khiến Armandhít thở không thông,“Khó mà làm được, không tra tấn ngươi thì biết ăn nói sao với ngàn vạn tướng sĩ chết ở Huyền Thiên trận.”

Armand hiểu rồi, người này muốn tra tấn mình cho đến chết,“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?”

Mộ Vân Sơn cũng không nhiều lời,“Ta không phải vừa nói rồi sao, ta muốn đem ngươi làm vật thử độc.”

Armand nheo mắt, lòng bàn tay toát mồ hôi,“Độc gì?”

Mộ Vân Sơn cười cười, trên mặt biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc,“Độc mà khiến ngươi muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong”

Armand sợ hãi, nếu vậy thà bản thân mình kết liễu luôn đi, nhưng còn chưa kịp cắn lưỡi tự sát thì miệng gã đã bị Mộ Vân Sơn dùng vải bao nhét vào,“Muốn chết à, còn quá sớm đấy, ta nói rồi, ta muốn khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”

Tù binh cũng toàn bộ bị bắt áp giải về, Mộ Vân Sơn cũng đến Minh thành cùng Cố Lâm hội hợp.

Cố Lâm và Mộ Vân Sơn viết chiến báo về kinh thành là trận chiến này đã thắng lợi, cũng xin chỉ thị Ninh Tử Hàn là muốn tiếp tục đánh thằng vào Bắc Cảnh Hoàng Long, sau đó sẽ lập tức khải hoàn về triều.

Về phần Ninh Tử Hàn, hắn thật sự không có cách nào đối với một Cố Vân Sương như vậy nữa, vừa tức lại vừa đau lòng tự trách, tự trách mình vì sao bảo hộ y  không tốt, lần lượt khiến y bị thương, nếu không phải hắn muốn y đi ra sông Khúc thả hoa đăng thì những việc này cũng sẽ không phát sinh. Ninh Tử Hàn thậm chí đã từng suy nghĩ, đây có khi là ông trời đang trừng phạt hắn.

Thở dài nhẹ một hơi, sau đó Ninh Tử Hàn triệu ám ảnh đến, hỏi hắn tra ra kết quả gì chưa.

Ám ảnh vậy mà lại tra ra một chút  manh mối, hắn nói với Ninh Tử Hàn là Tần Y Y kỳ thật không hề có nội lực, càng miễn bàn đến chuyện đem táp vũ kiếm sử dụng xuất thần nhập hóa như vậy, nhưng táp vũ kiếm này đích xác lại là ở trong tay Tần Y Y.

Ninh Tử Hàn cau mày, lúc ấy quá mức hỗn loạn, hắn lại đang lo cho an nguy của Cố Vân Sương, nên không có chú ý là ai tấn công Cố Vân Sương.

Nếu người xuống tay kia chính là người hạ cổ, thì hắn tột cùng là có mục đích gì, đoạt giang sơn sao? Vậy thì giết hắn rõ ràng là có lợi hơn là giết Cố Vân Sương. Tần Y Y lại nói như vậy, là có người ghen tị Cố Vân Sương được sủng quá nhiều sao? Nhưng mà hắn lại không có giết chết Cố Vân Sương.

Còn có, hắn sao muốn hạ thất tâm cổ vào Cố Vân Sương, chẳng lẽ cũng chỉ là vì muốn mình khó chịu? Tử Y giáo rõ ràng cũng đã tiêu vong từ rất lâu rồi, bây giờ sao lại có thất tâm cổ xuất hiện?

Từng vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu Ninh Tử Hàn, vậy mà hắn lại không có một chút đầu mối nào cả.

Ninh Tử Hàn khoát tay ý bảo ám ảnh lui xuống, sau đó tiện tay đem táp vũ kiếm ra xem một chút.

Tròn ba ngày sau, thái độ của Cố Vân Sương đối với Ninh Tử Hàn vẫn không có một chút thay đổi, trừng mắt lạnh lùng, lời nói lạnh nhạt. Ninh Tử Hàn vẫn là mỗi ngày đều sẽ đến thăm y, hắn lại nghĩ cổ độc này có thể sẽ có biện pháp hóa giải đi, nói không chừng chính mình thành tâm liền có thể giải được thất tâm cổ này.

Cho nên mỗi lần đến đây, Ninh Tử Hàn đều ôm ảo tưởng, nhưng đáng tiếc là ngay sau đó Cố Vân Sương châm chọc khiêu khích luôn khiến tâm hắn giống như chìm vào hầm băng, lạnh tới không còn chút độ ấm.

Từ khi Cố Vân Sương tỉnh lại, Ninh Tử Hàn cũng không ngủ lại Vị Ương cung nữa, hắn cũng rất muốn ôm thân hình mềm mại của Cố Vân Sương, nhưng Cố Vân Sương của hiện tại ngay cả khi hắn chỉ đụng vào một chút thôi là cũng tỏ ra ghét bỏ rồi chứ nói chi tới chuyện để yên cho hắn ôm ngủ.

Ninh Tử Hàn không còn biện pháp nào khác, hắn đang xem xét tới chuyện để Tô Hoàn cho y dùng thụy an hương, tuy hắn không muốn khiến cho Cố Vân Sương mất đi tự do, cả ngày không có sinh khí nằm ở trên giường, nhưng hắn cũng không muốn khiến Cố Vân Sương tiếp tục như vậy hùy hoại thân thể của y, cũng là giày xéo tim gan của bản thân Ninh Tử Hàn.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Ninh Tử Hàn cũng hạ quyết tâm, vẫn là cho y dùng đi.

Đúng lúc Ninh Tử Hàn chuẩn bị lại một lần nữa tới Vị Ương cung “tìm ngược”, thì bên ngoài đến báo nói Cửu vương gia cầu kiến.

Ninh Tử Hàn kêu người tuyên hắn tiến vào, Ninh Tử Đồng vừa nhìn thấy Ninh Tử Hàn là cũng không vòng vo nhiều, trước tiên làm lễ một cái, sau đó liền trực tiếp nói,“Hoàng huynh, hoàng tẩu rốt cuộc là bị làm sao?”

Ánh mắt Ninh Tử Hàn tỏa ra hàn khí,“Ai nói cho ngươi biết?”

Ninh Tử Đồng vừa thấy như vậy, liền biết là hoàng huynh đã tức giận, hắn liền vội vàng nói,“Không có người nào nói cho thần đệ biết hết, là thần đệ muốn đi thăm hoàng tẩu một chút, mới phát hiện y không giống ngày thường.”

Sắc mặt Ninh Tử Hàn đượm buồn, Cố Vân Sương của hiện tại, ai cũng có thể nhìn ra là y so với trước kia đã thay đổi rất nhiều.

Ninh Tử Hàn không trả lời câu hỏi của Ninh Tử Đồng ngay, mà lại là hỏi hắn,“Ngươi biết rõ về Tử Y giáo không?”

Ninh Tử Đồng bái sư ở Côn Luân, sư phụ hắn là Thanh Phong đại sư, năm đó trên giang hồ là một nhân vật hô mưa gọi gió, hắn nhất định là hiểu rõ về Tử Y giáo, như vậy thì chắc chắn cũng sẽ nói cho Ninh Tử Đồng một ít, chỉ cần một ít này thôi là đủ để giải đáp cho Ninh Tử Hàn rồi.

Ninh Tử Đồng nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt,“Tử Y giáo đã mai danh ẩn tích nhiều năm rồi, hoàng huynh sao lại nhắc tới chúng?”

Ninh Tử Hàn cũng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát nói cho Ninh Tử Đồng biết chuyện Cố Vân Sương trúng thất tâm cổ.

Ninh Tử Đồng nhíu nhíu mày,“Thất tâm cổ là độc phẩm của Miêu Cương, không có máu của người hạ cổ cùng với ‘Ức vãng tích’ thì không thể giải”

Ninh Tử Hàn nhíu nhíu lông mày, mấy thứ này Tô Hoàn phải tìm sách cổ thì mới có thể biết được, không ngờ Ninh Tử Đồng thế nhưng có thể nói ra dễ dàng như vậy,“Nói như vậy là ngươi rất am hiểu thất tâm cổ, vậy ngươi có thể tìm được ‘Ức vãng tích’ không?”

“Không dối gạt hoàng huynh, thần đệ đúng là có biết hoa này,trên Côn Luân sơn có một gian tàng thất, trong đó thu nạp các loại sách cổ điển tịch cùng kỳ hoa dị thảo, ‘Ức vãng tích’ này cũng ở trong đó.” Dứt lời, Ninh Tử Đồng trực tiếp đứng dậy,“Thần đệ xin đi Miêu Cương tìm ‘Ức vãng tích’.”

Ninh Tử Hàn cũng không chối từ,“Trước đó ta đã phái người đi tìm rồi, thế nhưng mấy lời ghi chép về ‘Ức vãng tích’ trong sách thật sự quá ít, vừa hay ngươi có thể nhận ra vật ấy, vậy trẫm giao cho ngươi một đội cấm vệ quân tùy ngươi điều khiến đi tìm ‘Ức vãng tích’.”

Ninh Tử Đồng cười cười,“Thần đệ không cần quân đội, hoàng huynh chớ quên, thần đệ là đệ tử đích truyền của Côn Luân phái.

Ninh Tử Hàn cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ bảo hắn đi bái biệt Thái Hậu đã, đương nhiên, chỉ có thể bịa lí do ngoài lề thôi, Thái Hậu vốn sức khỏe không tốt, nếu biết được Cố Vân Sương trúng thất tâm cổ, thì không biết sự việc sẽ còn tệ hại đến đâu.

Bất quá, sau khi Ninh Tử đồng đi, Ninh Tử Hàn vẫn phân phó tùy ảnh lặng lẽ đi theo hắn, tuy Ninh Tử Đồng võ công lợi hại, nhưng chung quy vẫn là có sơ hở. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.