Lãnh Vương Cuồng Sủng, Tuyệt Sắc Tướng Môn Thê

Chương 14: Trong đắng có ngọt



Đợi đến sau khi lâu chưởng quầy thất thần sau vài giây,nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lập tức hướng Sở Kiều Linh đi tới. Hắn đi đến bên cạnh bàn của Sở Kiều Linh , đối tiểu nhị nói: "Đi thu thập một gian phòng thượng hạng cho cô nương."Tiểu nhị lên tiếng trả lời xong rời đi.

Sau đó, chỉ thấy hắn đối với Sở Kiều Linh dò hỏi: "Cô nương, muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó."

Cung kính thái độ khiến Sở Kiều Linh cảm thấy một tia kinh ngạc, Sở Kiều Linh nhìn về phía chưởng quầy , chỉ thấy hắn cũng đang chuyển mắt nhìn chằm chằm bản thân, lông mi Sở Kiều Linh khẽ phẩy phẩy, phảng phất như đang suy xét cái gì.

Chưởng quầy cũng tựa hồ ý thức được không ổn, vội vàng dời mắt, chắp tay đối Sở Kiều Linh nói: "Cô nương, không cần hiểu lầm, tiểu nhân chính là cảm thấy cô nương rất quen, không biết cô nương có người thân ở kinh thành không?"

Chưởng quầy nói xong gượng ép che lấp chột dạ, Sở Kiều Linh trong lòng cười nhẹ, nếu nói mười hai năm có thể quen mặt, chỉ có thể thuyết minh chưởng quầy này trí nhớ rất tốt, nhưng mà bản thân mười hai năm đến một điểm khác biệt cũng chưa thay đổi, hiển nhiên là không có khả năng .

"Ta là người kinh thành." Sở Kiều Linh đối với chưởng quầy nói, dù sao rất nhanh thân phận sẽ công bố ra ngoài, huống chi chuyện này cũng không có gì phảigiấu diếm.

"Nga, cô nương muốn ăn cái gì?" Chưởng quầy hỏi tiếp nói.

Sở Kiều Linh cũng không bỏ qua ánh mắt chưởng quầy chợt lóe rồi biến mất tinh quang, đáp lại: "Một mâm bánh đậu xanh, cùng một bình bích loa xuân." Sở Kiều Linh khóe miệng hơi hơi gợi lên, thầm nghĩ, này chưởng quầy cũng không đơn giản.

"Thỉnh cô nương chờ." Chưởng quầy lập tức xoay người mà đi.

Trong đại sảnh dùng cơm sau thời khắc ngắn ngủi bị kinh ngạc mọi người đã lấy lại tinh thần đi, thanh âm ầm ỹ lại vang lên, nhưng hết thảy Sở Kiều Linh đều không nghe thấy, một bàn tay khẽ vuốt ve chữ viết trên sáo ngọc , trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ chốc lát sau, bánh đậu xanh cùng bích loa xuân được bưng lên.

Sở Kiều Linh cầm lấy một khối bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng, bánh đậu xanh vẫn như cũ là như vậy thơm ngọt mềm yếu, nhưng Sở Kiều Linh lại không cảm giác hương vị giống như trong trí nhớ, cảm giác được cũng là một tia chua sót. Ăn một miếng, Sở Kiều Linh không muốn ăn thêm nữa, liền đem miếng còn lại bỏ vào trong đĩa.

Sở Kiều Linh lại cầm lấy ấm trà tự rót cho bản thân một ly, nâng chung trà lên, tinh tế thưởng thức.

Sở Kiều Linh không biết bản thân khi nào thì bắt đầu thích uống trà , càng là yêu uống mình loại bích loa xuân này, thích nó khổ trung mang theo một tia ngọt, ngọt ngào lại mang theo nhè nhẹ hương vị đắng chát. Giống như nhân sinh của chính mình, ngọt trung chua sót, khổ trung có ngọt.

Trong đại sảnh thực khách đang dùng cơm , thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Kiều Linh liếc mắt một cái, dung nhan siêu phàm thoát tục, hơn nữa lại đang tao nhã lạnh nhạt phẩm trà, thấy thế nào đều là cảnh đẹp ý vui. Cũng có người tò mò đoán, Đây là tiểu thư nhà ai, thế nào chưa từng gặp qua?

"Mĩ nhân, một người uống trà quá mức tịch mịch, bản công tử cùng ngươi như thế nào?" Thanh âm làm người ta buồn nôn truyền vào tai Sở Kiều Linh, một gã cẩm y nam tử đang tự ý ngồi xuống đối diện Sở Kiều Linh.

Sở Kiều Linh giương mắt quét về phía nam tử đối diện, chỉ thấy hắn gò má cao, sắc mặt vàng như nến, chính một kẻ ăn chơi trác táng, phía sau hắn đứng vài gã hạ nhân.

Trong đầu Sở Kiều Linh nhanh chóng lướt qua tư liệu của người này, nguyên lai vị này đúng là con trai của lễ bộ thượng thư văn thành, người này tính tình háo sắc, trong nhà thê thiếp hàng đàn không nói, suốt ngày ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, nhìn đến cô nương nào xinh đẹp liền nổi tính trêu đùa.

Vì thế kinh thành cô nương nào hơi có chút tư sắc đều muốn tránh xa hắn ra, phụ thân hắn quyền cao chức trọng, bản thân mình lại không có xảy ra chuyện gì to lớn, kinh thành dân chúng nhìn thấy cũng không có cách nào.

Văn công tử thấy Sở Kiều Linh chậm chạp không có đáp lại, lợi dụng thân phận mình là con của lễ bộ thượng thư, nếu Sở Kiều Linh biết sẽ không dám cự tuyệt hắn, liền được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn ma trảo muốn cầm lấy bàn tay trắng nõn của Sở Kiều Linh.

Trong đại sảnh mọi người đau lòng nhìn văn tử đang vươn ma trảo, đều có cùng suy nghĩ tiếc thay cho Sở Kiều Linh, lại nghe được một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy văn công tử từ trên ghế mạnh mẽ đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.