Nam nhân một tiếng trầm thấp mang theo ngàn vạn tình ý, trong nháy mắt bện thành một cái võng lớn vô hình đi tới chỗ Sở Kiều Linh, đột nhiên tiếng sáo Sở Kiều Linh run rẩy một chút.
Một khúc đã nghỉ, Sở Kiều Linh lẳng lặng ngắm hồ Mạc Ưu trước mặt, ánh trăng chiếu rọi xuống hồ nước, ba tia sáng trong vắt, gió nhẹ phất qua mặt nước, tạo nên một tầng sóng gợn, giờ phút này nỗi lòng nàng liền giống nhau như vậy, tầng tầng lớp lớp, không lí giải mà nhường nàng.
Nàng biết Mục Thiếu Thần đứng sau lưng nàng lặng yên chăm chú nhìn nàng, tay vừa mới chậm rãi chạm vào nước buông xuống, nàng không biết làm sao hắn thích nàng, bản thân không dám phản ứng, vẫn cứ xấu hổ mặc kệ chăng?
Mười hai năm này Sở Kiều Linh luôn luôn cảm thấy chỉ có một mình, số lần có thể nhìn thấy mẫu thân Kiều Khả Khanh có thể đếm được trên đầu ngón tay, thời điểm ở Hàn Ảnh môn, mặc dù có đám người Lam Ảnh làm bạn, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy nàng cách bọn họ rất xa, trong lòng luôn cô độc, có lẽ căn bản nàng không đồng ý cho bọn họ nhìn thấu lòng nàng.
Mà Mục Thiếu Thần đột nhiên bất ngờ xâm nhập vòng phòng ngự của Sở Kiều Linh, lần lượt khiến lòng nàng buông xuống, khiến lòng nàng không tự giác mà rung động, Sở Kiều Linh không nghĩ đến nó lại không cách nào ngăn cản.
“Tiểu Kiều, nàng đang suy nghĩ gì thế?”
Mục Thiếu Thần đột nhiên lên tiếng, hắn không muốn nhìn thấy Sở Kiều Linh luôn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà đem hắn đặt ở một bên.
Suy nghĩ Sở Kiều Linh bị kéo lại, khẽ nói:
“Ngươi có biết Sở gia mười hai năm trước xảy ra chuyện gì không?”
“Có biết một hai chuyện, Tiểu Kiều, nàng tính nói gì với ta?”
Mục Thiếu Thần cảm giác Sở Kiều Linh có chuyện gì muốn nói với hắn.
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Sở Kiều Linh không biết vì sao bản thân muốn trò chuyện cùng Mục Thiếu Thần về Sở gia, nhưng nàng không thể tự mình nói với hắn, nhưng sau khi nhắc đến, nàng lại không biết nói gì đây.
Mục Thiếu Thần nghe Sở Kiều Linh rõ ràng có lời muốn nói, nhấc chân từng bước tiến lên đi đến bên cạnh người Sở Kiều Linh, đối mặt Sở Kiều Linh, ôn nhu nói:
“Tiểu Kiều, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, cũng không biết sau này có xảy ra chuyện gì, theo như hôm nay, ta vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh nàng cả đời.”
Sở Kiều Linh đương nhiên có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Mục Thiếu Thần, nhưng nàng vẫn nhàn nhạt nói:
“Ta có thể tự bảo vệ mình.”
“Nàng có năng lực bảo vệ mình với việc ta bảo vệ nàng là hai chuyện khác nhau, không hề có liên quan.”
Mục Thiếu Thần cũng không để ý Sở Kiều Linh cự tuyệt, chỉ cần hắn nhận định chuyện gì, ai cũng không thể thay đổi.
Tựa hồ cơn sóng khẽ chấn động, Sở Kiều Linh không nghĩ đến đi hỏi Mục Thiếu Thần vì sao đối với nàng như thế, bởi vì nàng biết nàng có hỏi, nhu tình mật ý chân thật bên trong có khả năng sẽ không cách nào kiềm chế được.
“Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi.”
Mục Thiếu Thần mở miệng nói, hắn tuy rằng thật không muốn phá mất cơ hội hai người bên nhau, nhưng luôn đứng ở bên hồ gió thổi lạnh, hắn lo lắng Sở Kiều Linh sẽ bị nhiễm phong hắn, liền chủ động nói trở về.
“Được.”
Sở Kiều Linh vẫn chưa phản đối, theo Mục Thiếu Thần trở về.
Đến thời điểm hai người thi triển khinh công bay vọt trở về, chỉ dùng nửa canh giờ, mà lúc này tựa như đi bộ trở về, chỉ sợ tới giờ tý thì tiểu lâu Duyệt Lai sẽ đóng cửa.
Mục Thiếu Thần cũng không để ý giờ nào tiểu lâu Duyệt Lai đóng cửa, ngược lại cảm thấy tại đây ban đêm yên tĩnh, hai người bước chậm ở ngoài thành, khiến cho tâm hắn cảm thấy vô cùng điềm tĩnh thoải mái cùng an tâm chưa bao giờ có.
Mà loại yên tĩnh này thời gian cũng không có duy trì bao lâu, chỉ thấy mắt phượng Mục Thiếu Thần đột nhiên mất đi nhu tình, trở nên băng hàn thấu xương.