Vũ Quân bần thần ngồi dưới gốc đào, nàng ngửa mặt nheo mắt nhìn trời xanh, trong lòng là cảm giác bất lực không thôi. Cho dù năm đó nàng thông tuệ cỡ nào, kiếp pháp lợi hại ra sao thì hiện tại nàng cũng chỉ là tiểu nữ tử trói gà k chặt. Nghiến răng đứng dậy, thuận tay bẻ một cành liễu, muốn làm bất kỳ điều gì, trước hết nàng đều cần trở nên mạnh mẽ.
Luyện kiếm đã từng là một phần máu thịt của Vân Vũ Quân nàng. Bảy năm trước, nàng quên đi nó, nhưng kiếm pháp thủy chung không bỏ nàng. Băng Linh kiếm pháp là kiếm pháp gia truyền của Lâm gia Xuân Vụ sơn. Lạnh lẽo quyết tuyệt, chiêu ẩn trong chiêu, sát khí tầng tầng chính là Băng Linh kiếm pháp mà nàng đã học từ khi cầm kiếm. Từng chiêu thức hiện rõ trong đầu, Vũ Quân vung cành liễu, gần mười năm không động, nhìn xem thân thủ nàng đã gượng gạo đến chừng nào! Khí tức vô thức di chuyển về đan điền, theo chiêu thức, kình lực phát ra khiến mấy khóm mẫu đơn tan tác như vừa trải qua một cơn bão lớn.
Trong viện có động tĩnh không nhỏ, Chiêu Dương đi ngang qua chau mày. Đôi chân vô tình hướng vào trong viện, lại không nghĩ thấy Huyền Vươg phi lảo đảo muốn ngã, tố y nhuộm một mảnh đỏ chói mắt, máu tươi khiến môi nàng đỏ một cách quỷ dị.
“Vương phi!” Chiêu Dương lao tới đỡ bóng dáng yếu ớt kia. Nữ tử này hết lần này đến lần khác gợi lên trong hắn sự thương xót không thôi.
Gần đây Vân Vũ Quân kia thật yên tĩnh,không hề náo loạn đòi đi nữa, Mạc Kỳ Phong thật hiếu kỳ, nàng ta thật sự trở nên ngoan ngoãn như vậy sao? Bước chân vào Cô Vân các, lại không ngờ mình sẽ bắt gặp cảnh tượng chướng mắt kia.
“Vương gia!” Chiêu Dương lúng túng thu lại đôi tay đỡ Vân Vũ Quân đang lảo đảo đứng lên, hai tay thừa thãi không biết để vào đâu, vẻ mặt quẫn bách như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm việc xấu. Hắn đi theo Vương gia lâu như vậy, còn không hiểu Vương gia sao. Lần này chỉ sợ không những không giúp được, còn gây họa cho nữ tử này.
Chỉ nghe một tiếng “bịch”, nữ tử đang đứng không vững kia mất đi điểm tựa, hoa hoa lệ lệ ngã xuống.
“Khốn kiếp! Ngươi đỡ người vậy à?!!” Vũ Quân bất chấp hình tượng chửi người thành tiếng. “Hắn không ăn thịt ngươi đâu!”
Chiêu Dương có chút dở khóc dở cười rồi! Nhìn không ra Vương phi này là một nữ tử thô lỗ nha.
“Thuộc hạ đi ngang qua thấy Vương phi bị thương nên…”
“Ngươi lui đi!” Mạc Kỳ Phong phất phất tay áo, trực tiếp đuổi người.
Chiêu Dương sống lưng ngay thẳng rời đi, hắn không có làm gì sai nha, sao vẻ mặt Vương gia lại âm u như thế? Vân cô nương, có gì bất trắc xin thứ lỗi cho ta! Hắn thấy bản thân hỏng thật rồi! Tại sao lại học Diệp Minh những thói hư này chứ?
“Vương gia tìm ta có việc gì?” Vũ Quân khôi phục nét mặt lạnh nhạt, không nhìn Mạc Kỳ Phong trực tiếp bước vào phòng. Hắn tìm nàng thì có chuyện gì tốt đẹp chứ?
“Bổn vương phá hỏng chuyện tốt của ngươi sao?” Phun xong câu này, Mạc Kỳ Phong chợt hiểu cảm giác hối hận muốn nuốt đầu lưỡi vào bụng. Sao nghe như hắn đang ghen tỵ chứ? Tuyệt đối là nhầm! Hắn là đang tức giận nữ nhân này quyến rũ thuộc hạ của hắn! Đúng, hắn là tức giận vì lý do này! Tự mị hoặc bản thân, Mạc Kỳ Phong thản nhiên bước vào phòng, thản nhiên ngồi xuống tự mình rót trà.
“Vương gia đại giá quang lâm, chỉ là để hỏi tiểu nữ một câu này sao?” Vũ Quân ninh mi, ánh mắt nhìn kẻ kia ẩn ẩn từng tầng khiêu khích. Mạc Kỳ Phong này là đến thăm dò nàng.
“Vương gia không cần canh chừng nghiêm ngặt như vậy. Ta sẽ không rời đi!” Vũ Quân nén tiếng thở dài, nhấp một ngụm trà. Nàng bây giờ làm cái gì cũng đều không thể, đi hay không có khác gì?
“Ồ!” Kỳ Phong khẽ nheo mắt, thật sự trở nên ngoan ngoãn?
“Ta ở Vương phủ có ăn có mặc, nhàn nhã rong chơi. Vương gia có vẻ mặt như vậy, là hận không thể đuổi ta đi sao?” Vấn đề không phải là nàng muốn đi hay ở, mà là kẻ kia muốn đuổi nàng đi hay giữ nàng lại!
“Cô cảm thấy ở Vương phủ của ta yên ổn như vậy sao?” Hắn thật không biết đãi ngộ của nàng ở trong phủ lại tốt như vậy nha.
“Vậy cô cứ từ từ trải qua ngày tháng “yên ổn”đó đi!” Hai chữ “yên ổn” bị nhấn mạnh như dao đâm vào tâm Vũ Quân. Hắn thủy chung vẫn muốn đem nàng ra trút giận.
“Còn nữa,” Mạc Kỳ Phong phất áo bước ra cửa chợt quay đầu lại “Cô đừng nghĩ giở trò! Bổn Vương chưa muốn đem Vân Phương khai đao!”