Nhìn đến con sói trắng từ lúc lên xe vẫn luôn ghé đầu lên chân Vũ Quân, hai mắt lim dim, ánh mắt Mạc Kỳ Phong lóe lên một tia khó hiểu. Loài sói vương giả, dễ dàng thần phục như vậy? Vũ Quân nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, không khỏi cười nhẹ.
“Ta từng được sói trắng chi vương nuôi lớn.”
Ánh mắt nàng mơ màng, nhớ về một hồi ức xa xôi nào đó. Vũ Quân nhớ, khi vừa lọt lòng mẹ, nàng đã ở cùng bầy sói.
Năm đó Lâm Khanh Khanh sắp đến ngày lâm bồn, lại bị truy sát, chỉ có thể trốn chạy vào rừng, không cẩn thận lại đi nhầm vào nơi nghỉ chân của bầy sói trắng hoang dã. Đương nhiên, với võ công của nàng, tuy không tiêu diệt được bầy sói, nhưng rời đi không phải là chuyện không thể. Chỉ là, đứa nhỏ này lại cố tình chọn thời điểm này đòi ra ngoài. Khanh Khanh cố gắng hết sức, rời khỏi vòng vây của bầy sói, chạy vào sâu trong rừng. Có chúng trấn thủ ở đây, đám người kia cũng không cách nào đuổi giết nàng. Trớ trêu, Lâm Khanh Khanh luôn tự tin về khinh công của mình, lại không cách nào cắt đuôi sói đầu đàn! Nó vẫn đuổi gắt gao theo sau.
“Á!” Không kịp rồi!
Cách duy nhất là giết con sói này, mới có thể đảm bảo an toàn cho đứa trẻ sau khi ra đời. Nhưng hiện tại, nếu nàng tấn công con sói này, sẽ không còn đủ hơi sức sinh đứa bé ra.
Chỉ có thể làm như vậy…
“Á…” Lâm Khanh Khanh thét lên đau đớn, nàng biết hoàn cảnh của mình, nếu không tự mình cố gắng, chỉ sợ cốt nhục này sẽ không được thấy ánh sáng mặt trời.
“Á…” Không được! Đứa trẻ vẫn chưa chịu ra. Lâm Khanh Khanh bất an nhìn con sói vẫn đang chằm chặp nhìn về phía nàng. Nàng đã dùng một ít cành cây và dây leo tạo thành một chút cản trở, nhưng không thể giữ chân nó quá lâu.
“Á…” Đứa con này, thật là quá mức ngang ngược mà. Khi con ra ngoài ta sẽ đánh cho con một trận nên thân.
“Á…”
“Oe…Oe…Oe…” Tiếng trẻ con khóc vang vọng một mảnh rừng rậm. Ra rồi!
Đứa trẻ bình an ra đời. Lâm Khanh Khanh nhìn cái miệng đang khóc thật lớn, nước mắt không tự chủ cứ trào ra. Đây là con của nàng, là huyết mạch duy nhất của nàng trên cõi đời này, là minh chứng duy nhất cho quãng thời gian nàng và nam nhân kia ở bên nhau. Từ nay, đứa trẻ này chính là cuộc sống của nàng.
Bỗng nhiên, con sói trắng từ từ đi tới khiến Lâm Khanh Khanh không khỏi hoang mang. Đứa trẻ ngang bướng đã rút sạch sức lực của nàng, nàng cũng không tin con sói này sẽ dễ dàng buông tha như vậy. Ôm lấy đứa trẻ còn đỏ hỏn, Lâm Khanh Khanh cố gắng muốn đứng dậy. Chợt…
“Vút!”
“Grào!” Âm thanh gào rống thê lương của động vật khiến người ta không khỏi run sợ.
Lâm Khanh Khanh không dám tin vào mắt mình, cả người ngây ngốc quên cả việc chạy trốn. Con sói đầu đàn nãy giờ luôn đứng gườm gườm nhìn về phía nàng, vừa cắn chết một con sói khác đang xông tới mẹ con nàng. Lâm Khanh Khanh biết rằng nàng quả thật đã xem thường bầy sói trắng này. Chúng đã đuổi tới nơi. Bầy sói đang nhìn nhau gầm gừ, dường như là bất đồng ý kiến. Bọn chúng là đang tranh nhau ăn thịt nàng sao? Hiểu biết của Khanh Khanh về loài sói không nhiều, nhưng nàng hiểu rõ, tất cả sẽ do sói đầu đàn quyết định. Bầy sói này, như thế nào lại tranh chấp?
Lại có một con sói liều mạng xông về phía Khanh Khanh, nàng một tay bế đứa trẻ, một tay nắm chặt chuôi đao. Con của nàng, cho dù là sói đi nữa, cũng đừng mong động đến.
Khanh Khanh trợn mắt nhìn sói đầu đàn lần nữa lao tới cắn vào cổ con sói nọ, ánh mắt bầy sói đều có biến hóa, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi. Hai con, ba con, bốn con sói lần lượt xông vào đều bị sói đầu đàn không nương tình cắn chết. Bầy sói nhất thời không biết làm thế nào. Sói đầu đàn ngửa cổ lên trời, gầm một tiếng, cả bầy sói theo bản năng lùi lại phía sau, hai chân trước run run, đã có con khụy xuống. Khanh Khanh hiểu được, sói đầu đàn này rất mạnh. Lần nữa nắm lấy đao, nàng nhất định sẽ liều mạng bảo vệ đứa nhỏ. Lại chỉ thấy cả bầy sói lũ lượt rời đi, ánh mắt không còn chút nào bất mãn, chỉ có phục tùng. Nhìn bầy sói rời đi, trong đầu Lâm Khanh Khanh tràn đầy nghi hoặc.
Chợt, một trận choáng váng bất ngờ tập kích khiến Khanh Khanh ngã xuống, nàng nằm trên mặt đất, cố gắng giữ chặt đứa nhỏ. Sói đầu đàn chầm chậm tiến tới. Lâm Khanh Khanh cố gắng áp chế cảm giác khó chịu, chống tay ngồi dậy. Ai ngờ, con sói kia thế nhưng tiến tới liếm mặt nàng! Sau đó cúi xuống, nhìn đứa nhỏ trong tay nàng một chút, rồi ghé đến liếm lên mặt đứa nhỏ. Trong lòng Khanh Khanh ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có ngạc nhiên. Thì ra con sói này vừa bảo vệ mẹ con nàng! Nó vừa giết hết những con sói không nghe lời, muốn xông lên ăn thịt mẹ con nàng?
“Sói trắng! Cảm ơn ngươi!” Trước khi ngất đi, Lâm Khanh Khanh chỉ kịp nói ra mấy lời này.
“Đùng! Đoàng!” Trời nổi sấm sét rồi đổ mưa rào. Vân Vũ Quân đã ra đời như thế.
Mạc Kỳ Phong nhìn thiếu nữ ánh mắt mơ màng tràn đầy bi thương kia, trong lòng không khỏi thương tiếc. Thân thế của nàng không thể đưa ra ánh sáng, thì ra cũng là có nguyên nhân. Nếu không phải do chính tai nghe được Vân Phương xác nhận, hắn cũng không thể biết nàng là nữ nhi của Lâm Khanh Khanh. Trên giang hồ làm gì có bí mật, nhưng lại chưa từng nghe ai nói Lâm Khanh Khanh trước khi chết còn có một nữ nhi. Người có kinh nghiệm hơn thì biết được năm xưa Lâm Khanh Khanh mang thai, gần đến ngày sinh thì bị truy sát trốn vào rừng, đến khi đi ra bụng không còn lớn, cũng không thấy đứa nhỏ nào, chỉ thấy một thân đầy máu. Sau đó Lâm gia nữ chủ nhân này xuống tay tàn nhẫn, một lần hành động quét sạch tổ chức sát thủ đã truy đuổi nàng hôm đó. Còn thường xuyên ra vào cánh rừng nọ, khiến người có tâm đều nảy sinh nghi ngờ, tiến vào rừng rậm, kết quả đều thành mồi cho sói. Chỉ có thể đoán rằng, đứa trẻ của Lâm Khanh Khanh sinh ra đã bị sói ăn thịt mà thôi.
Lần này Mạc Kỳ Phong hắn may mắn biết được, đứa nhỏ đó thế nhưng lại được sói nuôi dưỡng. Trong lòng bất giác cảm thấy khâm phục Lâm Khanh Khanh, khâm phục thủ đoạn của bà, khâm phục trí tuệ của bà. Nếu không có tin đồn năm đó, những năm qua ở Vân phủ, Lục An Giao kia sẽ để cho Vân Vũ Quân bình an lớn lên sao? Khó trách Vân Phương mắt nhắm mắt mở để Lục An Giao làm bừa, đem Vân Vũ Quân gả cho hắn thay Vân Như Nguyệt. Thường nói con gái càng lớn sẽ càng giống mẹ, Lục An Giao kia cũng đâu phải kẻ mù. Vân Phương thuận nước đẩy thuyền, danh chính ngôn thuận đem Vân Vũ Quân ra ngoài, thoát khỏi một cái nguy cơ. Quả không hổ danh lão hồ ly trên sa trường.
“Cha mẹ cô đều rất thương cô.” Kỳ Phong đoán được lý do Vân Vũ Quân hận Vân Phương, nhưng tấm lòng kẻ làm cha, khiến cho người thiếu thốn tình cảm như hắn thật cảm động.
Vũ Quân im lặng không đáp. Gần đây Vân Phương khiến cho nàng nghi hoặc rất nhiều. Rốt cuộc ông ta đã làm gì? Lại có thể khiến Mạc Kỳ Phong tâm như sắt đá hết lần này đến lần khác muốn thay ông ta hóa giải khúc mắc trong lòng nàng?
“Ta ngủ một lát. Khi trở về nhớ kêu ta.” Vũ Quân ánh mắt lảng tránh, nằm xuống nhắm mắt. Quá nhiều nghi hoặc khiến nàng không biết phải làm thế nào. Thôi thì, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Kỳ Phong nhìn thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt trốn tránh, không tự chủ muốn biết nhiều hơn một chút về nàng.