Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 48



“Vương phi, người ko sao chứ?” Âm thanh mềm mại ngấm vào tận xương khiến Vũ Quân ko khỏi run lên, lại vô tình nhận thấy vòng tay của người kia có chút cứng nhắc.

“Đêm khuya náo loạn, làm phiền Sở cô nương, thật thất lễ. Vũ Quân ko sao.”

“Phong ca ca cũng ở đây sao?” Trong thoáng chốc, đáy mắt Sở Tích Hương như có lửa, nàng gắt gao nhìn vòng tay Phong ca ca đang ôm lấy nữ tử kia. Ko được! Phong ca ca là của nàng! Vòng tay kia cũng là của nàng!

“Muộn như vậy muội còn chưa ngủ?” Giọng nói Mạc Kỳ Phong lãnh lãnh như vậy, thật khiến người ta nghe ko ra cảm xúc của hắn.

“Thân thể hơi khó chịu, cho nên ko ngủ được.”

“Ngoài trời gió lạnh, mau trở về nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ triệu thái y bắt mạch cho muội.”

“Nhưng…”

“Hương Nhi mau trở về!” Giọng điệu Mạc Kỳ Phong cứng rắn ko cho phép cãi lại. 

“Người đâu! Mau đưa Sở cô nương về phòng. Từ hôm nay tăng cường phòng vệ.” 

Thích khách có thể lọt vào Vương phủ, chỉ có hai loại: hoặc là võ công cao cường, loại còn lại chính là trong phủ có tiếp ứng. Kẻ kia chỉ chịu vài công kích của Huyết Ưng liền  thúc thủ, vậy thì, Huyền Vương hắn, lần này lại phải thị huyết Vương phủ một lần thôi!

Sở Tích Hương nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Phong ôm nữ tử kia vào trong phòng, ko cam lòng rời đi, nụ cười trên môi thoáng ngoan tuyệt, lạnh lẽo. Đã là của nàng, ai cũng đừng hòng cướp! Kẻ dám mơ tưởng, chỉ có một kết quả duy nhất!

“Ngươi khiến nàng đau lòng rồi.” Vũ Quân nửa nằm nửa ngồi, tựa vào vách giường, ánh mắt nhàn nhạt bi ai.

“Bổn vương hỏi, ngươi rốt cuộc có phải bị ngu ko?” Vị vương gia nào đó cực kỳ phẫn nộ lờ đi câu nói của Vũ Quân.

“Vương gia?”

“Mạng con sói đó quan trọng hơn mạng ngươi à? Ngươi nghĩ mình dũng  cảm lắm sao?”

“Mạc Kỳ Phong...”

“Cái mạng của ngươi đổi bằng bao nhiêu cái mạng ngươi có biết ko? Ngươi có cha thương mẹ xót, còn bao nhiêu người quan tâm ngươi, vì ngươi mà đau lòng. Ngươi tại sao lại ích kỷ như vậy!”

Kỳ Phong thực sự nổi giận, nếu vừa rồi ko phải Huyết Ưng kịp thời phản ứng, thu bớt lực đánh tới, hiện tại nàng đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi. Hắn ko rõ hoang mang của mình lúc đó là gì, nhưng hắn hiểu rõ hắn rất ghen tỵ với nàng. Vân Vũ Quân sống mười tám năm, trong thời gian đó, cha mẹ nàng bất chấp tất cả để bảo vệ nàng, dù ko có được tuổi thơ xinh đẹp, nhưng lại có được trọn vẹn  cái gọi là tình thân. Nhưng nhìn nàng coi nhẹ mạng của mình như vậy, ko chút bận tâm đến tâm ý của phụ mẫu, kẻ cha ko thương mẹ ko đau như hắn ko khỏi phẫn nộ.

Vũ Quân cắn cắn môi, ko cách nào phản bác. Hành động hôm nay thật sự quá liều lĩnh. Nội lực của Huyết Ưng chính nàng cũng đã tận mắt chứng kiến, như thế nào lại liều mình xông tới. Vũ Quân thề với trời, lúc đó nàng cái gì cũng ko kịp nghĩ, chân tay còn hành động nhanh hơn cả cái đầu.

“Ta thực sự ko cố ý. Lúc đó ta cũng ko biết mình làm cái gì nữa.” Dưới ánh mắt giết người của Mạc Kỳ Phong, Vũ Quân yếu ớt giải thích. Nàng thật sự hắn sẽ nhìn đến đục ra mấy cái lỗ trên người nàng mất! 

“Đây là lý do của ngươi?” Ánh mắt Mạc Kỳ Phong càng lạnh lẽo khiến Vũ Quân ko tự chủ rùng mình một cái.

“Nó giống như bản năng vậy, ta ngăn ko kịp…”Dưới ánh mắt bức người kia, tiếng giải thích ngày càng nhỏ rồi từ từ mất hẳn.

“Bình thường ko phải cái đầu của ngươi xoay chuyển nhanh lắm sao? Hôm nay bị ngựa đá à!”

“Vương gia người thật làm người ta sợ nha!” Âm thanh lười nhác mị hoặc từ bên ngoài truyền vào, thành công thu hút hai người trong phòng.

Nam nhân trường bào nguyệt bạch, ngược ánh trăng mà đứng trước cửa phòng. Yêu nghiệt! Đây tuyệt đối là yêu nghiệt! Vũ Quân ko nhịn được thở dài một cái.

“Dẹp cái bộ dạng lừa đảo đó của ngươi lại!” Kỳ Phong lạnh mặt, ném cho người kia ánh mắt khinh thường.

“Vũ muội…” Người kia tay ôm lấy ngực, thương tâm nhìn Vũ Quân.

“Ta ko quen ngươi!” Vũ Quân cũng cực kỳ chắc chắn mà khẳng định. Nàng thật ko tiêu hóa nổi bộ dạng này của hắn.

“Vương gia hai người được lắm!” Nam nhân kia đau lòng chấp nhận sự thật rằng hai kẻ vô tâm vô phế này đang ghét bỏ hắn.

“Vũ muội, ngươi lại bị thương.” Diệp Minh ánh mắt đầy ý cười, lóe lên một tia gian xảo.

“Vương gia, lần nào muội ấy ở cùng người cũng bị thương như vậy. Người thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc!”

Ánh mắt Mạc Kỳ Phong lạnh lùng chiếu vào nam tử mặc trường bào nguyệt bạch đang cười đến vô lại. Trong nội tâm lại ko khỏi chùng xuống, Diệp Minh nói ko sai, lần nào nữ tử kia bị thương cũng là trước mặt hắn.

“Vũ muội, Vương gia thật chẳng hiểu phong tình. Chi bằng muội đi theo ta, đại ca hứa sẽ hảo hảo yêu thương muội.”

Vị vương gia nào đó rất ko lưu tình mà vung tay lên, căn phòng  dường như lạnh đi ko ít. Diệp Minh đang liếc mắt đào hoa rất nhanh cảm nhận được sát ý, linh hoạt lách người. Thầm nghĩ thật sự đã chạm phải nghịch lân của Vương gia rồi.

“Theo ngươi ta ko có hứng, nhưng nếu để ngươi theo ta, ta có thể cân nhắc một chút.” Vị cô nương nào đó cũng cực kỳ ko sợ chết mà trêu ghẹo lại.

Diệp Minh chạm chân xuống đất, đau lòng đến ko thở nổi nhìn tóc mai của mình nhẹ nhàng bay xuống.

“Vương gia! Người vì sắc quên huynh đệ! Ta quyết định rồi! Ta sẽ đi theo Vũ muội!” 

Diệp Minh gào rống lên. Nhan sắc này là sinh mệnh của hắn. Tóc của hắn hắn yêu quý còn hơn kỳ dược dị thảo. Mạc Kỳ Phong biết  rõ điều này, lại nhẫn tâm cắt tóc hắn xuống! Diệp Minh giận rồi. Hắn thật sự giân rồi! Hắn muốn đổi chủ!

“Thần Y cốc ko có chuyện gì chứ?” Kỳ Phong lành lạnh nhìn Diệp Minh. Tiểu tử chết tiệt này! Rời đi gần nửa năm, nơi đầu tiên hắn trở lại thế nhưng lại là Cô Vân các. Còn nói tận tâm trung thành, chính là bị nữ tử này bắt mất tâm rồi!

“Ko có chuyện gì. Có kẻ đứng sau giật dây gây rối, bị ta dạy dỗ một trận rồi.”

“Trở về nói tiếp!” Kỳ Phong rất ko tự nhiên đứng dậy, hắn quên mất nãy giờ mình vẫn ngồi bên giường, mà nữ tử kia phải thay y phục và cầm máu.

“Còn ngươi, đem cái đầu của ngươi dội cho tỉnh lại đi! Đem cái bản năng chết tiệt của ngươi khống chế lại.”

Vũ Quân dở khóc dở cười, cúi đầu cam chịu. Nàng nãy giờ rất ngoan ngoãn mà. Tại sao trước khi đi còn bồi cho nàng một tên nữa hắn mới chịu rời đi?

“Cái này gọi là bản năng dã thú.” Diệp Minh vỗ nhẹ đầu một cái, mải mê trêu ghẹo, hắn suýt đem chuyện chính ném ra sau đầu.

“Ngươi mới dã thú! Cả nhà ngươi dã thú!” Vũ Quân nhất thời ko khống chế, đem lời lẽ dung tục ném ra ngoài.

Mặt Diệp Minh méo xệch. Có thể nào đừng tạt nước lạnh vào hắn mãi thế được ko? Từ lúc trở lại hắn đã ăn mấy thùng nước lạnh rồi?

“Dã thú?” Mạc Kỳ Phong tiếu ý nhàn nhạt, trên mặt toàn là vẻ nghiền ngẫm.

“Đúng vậy. Đây là mẫu tính của loài sói. Vũ muội sống cùng bầy sói khá lâu, tự nhiên vô thức khảm sâu một số bản năng của chúng. Muội đem con sói nhỏ kia thành đứa trẻ, theo bản năng bảo vệ che chở.”

“Như vậy là…” Khuôn mặt Vũ Quân tràn đầy mơ hồ, cái này cũng quá thần kỳ rồi. Nàng sống cùng bầy sói có hơn một năm thôi, như thế nào lại trở thành sói mẹ?

“Muội đem con sói nhỏ kia thành con của mình mà bảo hộ!” Diệp Minh cười vô lại quăng ra một cái tin tức khiến người ta tiêu hóa ko nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.