Vũ Quân đứng trước cửa phòng mình ở Vong Tình cư, ko khỏi có chút cảm khái. Lần trước đứng ở đây cũng là chuyện của gần một năm trước rồi. Ngoài tiền sảnh Vân phủ, mọi người đang mải tiếp đón hai vị hoàng tử cao quý của Mạc quốc. Vũ Quân cũng thật ko hiểu, hai tên này rốt cuộc ăn phải thứ gì? Làm bộ như vô tình gặp gỡ, lại mặt dày theo nàng đến Vân phủ làm khách. Ngũ hoàng tử trẻ con ngang ngược thì thôi đi, ngay cả Tam hoàng tử cũng ko ngại theo bồi là lẽ gì?
“Tứ muội quả thật đã bay lên cây làm phượng hoàng rồi!”
Giọng nói này mềm mại ko xương, chui vào tai Vũ Quân lại trở nên thật chói tai. Quả nhiên ko nhịn được đã tìm đến cửa. Tự ngươi tìm đến, cũng đừng trách ta ko cho ngươi mặt mũi.
“Vân nhị tiểu thư, gặp Bổn vương phi vì sao ko hành lễ?” Khóe miệng Vũ Quân kéo lên nhàn nhạt, ngươi hại ta thảm như vậy, xem ta làm sao thu thập ngươi.
“Ngươi…” Vân Như Nguyệt hai mắt trợn lớn, lửa trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
“Vân Vũ Quân ngươi đừng hống hách. Nếu ko phải ta ko cần, sẽ đến lượt ngươi sao?”
Ánh mắt Vân Như Nguyệt trong chốc lát trở nên thâm trầm, bàn tay xiết lại đến nổi cả đường gân xanh xao. Nụ cười trên môi lập tức là cao ngạo khinh thường. Đúng! Là do nàng đem bỏ, Vân Vũ Quân mới có! Vân Vũ Quân cả đời này cũng chỉ có thể nhận được những gì nàng ko thèm mà thôi. Nhưng nàng thật sự ko cam tâm! Vị trí Huyền Vương phi này đáng lẽ là của nàng! Hiện tại tiện nhân kia đến trước mặt nàng vênh váo thị uy, thật hận ko thể xông lên xé nát khuôn mặt kia của nàng ta.
Vũ Quân nhìn nữ tử thật nhanh đã lây lại bình tĩnh kia. Nếu ko trấn định như vậy, cũng thật sỉ nhục nàng bao năm qua cùng nàng ta tranh cao thấp. Vân Như Nguyệt những năm qua trong sáng ngoài tối dùng ko ít thủ đoạn để đối phó nàng, nếu ko phải thấy Vân Phương một mực ko quan tâm nàng, chỉ e cái mạng nhỏ này đã sớm khiến nàng ta gai mắt. Trong đám khuê tú kinh thành, danh tiếng của Vân Như Nguyệt rất cao, được coi như đệ nhất tài nữ kinh thành. Dù là con nhà võ tướng, lại ko như nữ nhi nhà võ tướng khác thông thạo quyền cước, chỉ một mực trau dồi cầm kỳ thi họa. Nữ nhân nhan sắc khuynh thành, tri thư đạt lễ, lại mềm mại khéo léo này vừa cập kê đã khiến cửa lớn Vân phủ bị mài đi ko ít. Chỉ là một đạo thánh chỉ ban hôn lửng lơ, cuối cùng đến tân nương cũng thay đổi khiến các nhà quan lại ko dám có động tĩnh gì. Thánh ý khó đoán, làm bừa một bước sẽ vạn kiếp bất phục. Đó là lý do khiến Vân nhị tiểu thư năm nay đã mười chín, vẫn chưa được gả ra ngoài.
“Vân Như Nguyệt tham kiến Vương phi.”
Nữ nhân trước mặt chợt quỳ sụp xuống, giọng nói cũng trở nên mềm mại đáng yêu khiến Vũ Quân có chút ko kịp nhận thức. Này…là chạm dây thần kinh sao?
“Tứ tẩu, tứ tẩu…”
Âm thanh sang sảng từ cửa viện vọng lại khiến Vũ Quân chợt cười. Bộ dạng này cũng ko phải bày ra cho nàng xem. Vân Như Nguyệt cũng chưa bao giờ là người đơn giản.
“Tẩu đừng như vậy mà!” Ngũ hoàng tử bày ra bộ dạng đáng thương hề hề là Vũ Quân suýt bật cười. Ngươi dù gì cũng mười tám rồi, bộ dạng đó thật ko dễ nhìn chút nào.
“Hai vị hoàng tử theo tiểu nữ như vậy, có chút ko hợp lý đi.”
“Có gì ko hợp lý! Nghe nói nửa tháng trước tứ tẩu bị hành thích, lần này xuất phủ cũng ko mang theo nhiều người. Ta cùng Tam ca chính là muốn giúp tứ ca bảo vệ hiền thê thôi!”
Vũ Quân dở khóc dở cười nhìn Ngũ hoàng tử, loại lý do này cũng mệt ngươi nghĩ ra! Nhìn sang Tam hoàng tử, ngũ hoàng tử nhỏ tuổi làm loạn, nhưng tam hoàng tử được coi là người tri thư đạt lễ, nếu ko phải hắn thân thể yếu nhược, sớm đã là người sáng giá cho vị trí tối cao kia. Như thế nào lại cũng Ngũ hoàng tử hồ nháo như vậy?
“Ngũ đệ cũng là lo lắng cho Tứ đệ muội thôi. Ko cần câu nệ.”
Nam tử ôn nhu như ngọc, hài hòa như gió chỉ đứng đó thôi cũng đủ cho người ta chói mắt. Tam hoàng tử khẽ cười hiền hòa, nụ cười của hắn như một loại thuốc an thần trấn an, cũng như mê hương khiến người ta ko tự chủ bị mê đắm trong đó.
“Thần nữ Vân Như Nguyệt tham khiến Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử.”
Âm thanh khả ái kéo Vũ Quân từ trên mây rơi xuống! Chết tiệt! Nàng thế nhưng háo sắc. Cười gượng gạo che đi luống cuống của chính mình, Vũ Quân cảm thấy nàng thật sự đầu óc mơ hồ rồi. Thế nhưng lại nhìn Tam hoàng tử đến ko chớp mắt như vậy. Ko phải do nàng háo sắc! Tuyệt đối ko phải! Là do nụ cười của hắn quá mê người thôi.
“Vân cô nương xin miễn lễ. Mau đứng lên.” Tam hoàng tử ôn hòa nói.
“Thần nữ ko dám.” Giọng nói của nữ tử kia khẽ run, lại một mực cúi đầu.
“Cái này…”
Tam hoàng tử khó xử nhìn Vân Như Nguyệt vẫn một mực quỳ trên mặt đất. Hắn vừa vào đã thấy nữ tử này một mực quỳ ở đó, tứ đệ muội cũng ko nói gì đến. Hắn mơ hồ cảm thấy giữa hai người ko khí có chút quỷ dị, nhưng ko rõ khúc mắc ở chỗ nào.
“Cho cô đứng lên liền đứng lên. Dám với ko dám gì chứ!” Ngũ hoàng tử cau mày nói, bảo đứng lên thì đứng lên, nhiều lời như vậy làm gì?
Vũ Quân thật cảm thán Hiền phi bao năm qua làm sao sống được ở chốn thâm cung giết người ko thấy máu đó, làm sao an toàn sống dưới nanh vuốt của hoàng hậu. Muốn biết một nữ nhân là người như thế nào, nhìn cách nàng ta dạy con liền sẽ rõ. Nhìn một Ngũ hoàng tử Mạc Kỳ Anh ngay thẳng bốc đồng, tâm cơ non nớt, một Bát hoàng tử Mạc Kỳ Vũ tuổi nhỏ thông minh nhưng lại rụt rè sợ hãi, nàng thật nghi ngờ Hiền phi kia thật sự là ngốc sao? Hai kẻ lơ mơ này sau khi Mạc đế băng hà, Thái tử thượng vị, sẽ yên ổn mà sống, “ngốc có ngốc phúc” sao?
“Ngũ hoàng tử bớt giận. Thần nữ ko dám!”
“Tứ tẩu?” Mạc Kỳ Anh mơ hồ nhìn Vũ Quân, Tứ tẩu của hắn nhìn thế nào cũng ko phải kiểu người thích gây khó dễ cho người khác nha.
“Hai vị hoàng tử, nơi này là tiểu viện của ta, hai đại nam nhân các người xông vào như vậy ko hợp lễ nghĩa.”
Vũ Quân tiếu ý nhàn nhạt, ánh mắt đùa cợt như có như ko nhìn Vân Như Nguyệt. Cũng đủ nhẫn nại. Nếu Vân Vũ Quân nàng cả đời ngoan ngoãn làm Huyền Vương phi ở Vương phủ, một chiêu này của nàng ta quả thật khiến nàng ở kinh thành ko còn chỗ đứng. Một nữ tử, cậy quyền cậy thế, đến tỷ muội trong nhà cũng ko dung được, lấy đâu ra chỗ đứng trong đám quý phụ kinh thành nữa. Đáng tiếc, Vân Vũ Quân nàng lại ko nguyện chôn thân cùng cái danh hoa mỹ hữu danh vô thực đó. Cho nên, màn kịch này của nàng ta, nàng sẽ theo bồi đến cùng!
“Ko sao ko sao tứ tẩu! Đều là người một nhà, làm gì tính toán nhiều như vậy. Tẩu xem, bao nhiêu người như vậy…”
“Ngũ đệ!”
Tam hoàng tử Mạc Kỳ Văn khẽ ngắt lời, tứ đệ muội đây là trực tiếp đuổi người, ngũ đệ ngốc nghếch lại hiểu thành như vậy. Huống hồ, tình trạng hiện tại, càng nhiều người tiến vào tiểu viện, đối với danh tiếng của nàng lại càng ko tốt. Ánh mắt Mạc Kỳ Văn dừng lại một chút trên người Vân Như Nguyệt, lại nhìn Vân Vũ Quân trong mắt nhàn nhạt tiếu ý, nhàn nhã như người xem kịch, thoáng chốc ko biết nên nói gì.
“Gia tỷ tính tình có chút kỳ quái, hai vị hoàng tử ko cần để tâm.” Vũ Quân rất hợp tác mà nói.
“Đều là tỷ muội trong nhà, ko cần làm khiến mọi chuyện nghiêm trọng.” Mạc Kỳ Văn dường như muốn chìm trong ánh mắt của nàng. Nàng vẫn như lần đầu gặp mặt, vẫn thanh cao thoát tục, vẫn lạnh nhạt xa cách như vậy, lại khiến hắn ko nhịn được muốn trầm mê.
“Ngũ đệ, chúng ta ra tiền sảnh bái kiến Vân đại nhân.”
Vũ Quân nhìn hai bóng lưng thẳng tắp rời khỏi Vong Tình cư, lại quay đầu nhìn Vân Như Nguyệt nãy giờ một mực nhẫn nhịn. Nàng ta có mơ cũng ko nghĩ tới, hai nam nhân kia thế nhưng cứ như vậy rời đi.
“Vân nhị tiểu thư miễn lễ. Chúng ta dù sao đều là con cháu Vân gia, ngươi ko cần câu nệ như vậy.”
“Ngươi…” Vân Như Nguyệt đứng phắt dậy, bàn tay vung lên lại bị tiện nhân kia chặn lại.
“Ta hiện tại là con dâu hoàng gia, bọn họ cho dù nhìn thấy ngươi uất ức thế nào, cũng đều đặt hoàng gia lên trên. Ngươi dùng khổ nhục kế, chính là tự mình rước lấy nhục thôi.”
“Tiện nhân! Ngươi đừng đắc ý! Chẳng phải chỉ là một vương phi nho nhỏ sao? Hồng nhan của Huyền Vương đã trở lại, ta xem ngươi đắc ý được bao lâu!”
Vân Như Nguyệt cười lạnh rời đi, bóng đen trong tim dường như càng lan càng lớn. Thứ nàng ko có được, người khác cũng đừng hòng nghĩ, nhất là tiện nhân kia. Mơ cũng đừng mơ!