Vũ Quân nhìn Vân Phương đang ngồi ở ghế chủ vị, hai vị hoàng tử đã kiếm cớ rời đi, để lại ko gian cho hai cha con họ.
“Ta mang áo bào đến cho ông.” Vũ Quân cúi đầu nói. Hiện tại nàng đã biết sự thật, nhưng xa cách bao năm qua hiện tại ko cách nào xóa bỏ.
“Ta nghe nói con lại bị hành thích? Có bị thương ko?” Vân Phương trong mắt thoáng hiện lên một tia mất mát. Nữ nhi này chung quy vẫn ko thể cùng ông thân cận.
“Ta ko sao.”
“Ta sẽ cử vài ám vệ đến bảo vệ con.”
“Ko cần. Nơi đó là Huyền Vương phủ, ông cử người đến, sẽ khiến hắn cho rằng ông có ý đồ.”
“Nhưng Huyền Vương ko thật tâm bảo vệ con, con ở Vương phủ rất nguy hiểm.”
“Chuyện này ta sẽ tự lo liệu. Ông cùng hắn qua lại, sẽ khiến Mạc đế nổi sát tâm.”
Qua Diệp Minh, Vũ Quân biết được Vân Phương đã đem binh phù của mình giao cho Mạc Kỳ Phong, nhưng bị hắn trả lại. Chuyện này nếu đến tai Mạc đế, chỉ sợ Vân gia gốc rễ lâu đời sẽ lập tức trở thành cái gai ko mắt ông ta.
“Ta tự có chừng mực. Chừng nào con định rời Vương phủ?” Vân Phương đương nhiên biết, nữ nhi của ông chắc chắn sẽ ko cam chịu ở lại Vương phủ.
“Thân thể ta ko tốt, chờ khi phá bỏ phong bế kinh mạch, sẽ lập tức rời đi. Ông ko cần vì ta làm gì cả. Ta có tính toán của riêng mình.”
“Gần đây ta bận rộn, ko thể cùng con luyện kiếm, nhớ đừng quá sức. Thân thể quan trọng hơn.”
“Ta biết rõ. Ko cần lo lắng.”
Vũ Quân cụp mắt che đi bối rối trong lòng. Nàng hiểu rõ Vân Phương quan tâm nàng, nhưng những năm qua trong lòng luôn ôm oán trách đối với ông, ngoài mặt cũng một mực tỏ ra oán hận, hiện tại ông yêu thương che chở như vậy lại khiến nàng ko cách nào thích ứng.
“Cũng ko còn sớm, con mau trở về Vương phủ đi.”
Vũ Quân nhìn Vân Phương trên khuôn mặt đã in hằn sương gió. Những năm qua, ông ra sức vì triều đình, vì Mạc đế trấn định biên cương. Phía tây có Huyền Vương chấn thủ, phía Bắc có Vân tướng lập uy, nếu ko có họ, giang sơn này của Mạc đế ko phải sẽ bị người ta rình rập như hổ đói sao? Kẻ làm vua cố tình lại hồ đồ, đem Mạc Kỳ Phong đẩy ra xa cách, lại đem Vân phủ đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Vũ Quân thật ko hiểu, người làm thiên tử như ông ta rốt cuộc suy nghĩ điều gì.
“Vũ Quân xin cáo từ.” Vũ Quân khẽ cúi người chào hỏi, rồi quay lưng rời đi, bỏ lại Vân Phương ngồi đó với dáng vẻ bi thương. Khanh Nhi, cũng đã gần mười năm rồi.
Vũ Quân khóe môi kéo lên, ko che giấu nụ cười khinh thị nhìn Lục An Giao, nhìn bà ta nắm chặt khăn tay, nhìn nàng như thể muốn dùng ánh mắt trực tiếp giết nàng.
“Đừng tưởng ngươi may mắn thoát một lần, liền có thể vênh váo. Thứ ngươi ko ngờ đến còn ở phía sau.” Vũ Quân khi đi qua Lục An Giao, liền nghe thấy bà ta nghiến răng nói nhỏ.
“Ta đây mỏi mắt mong chờ.” Tiếu ý trên môi ko giảm bớt, ngược lại Vũ Quân dào dạt hứng thú nhìn phụ nhân trước mặt. Rốt cuộc con người bà ta, có phải hay ko sinh ra đã ko có trái tim?
“Chỉ là, mong bà hảo hảo sống tốt, để bà chết sớm, ta thật ko cam lòng đâu!”
Ánh mắt Lục An Giao tối sầm nhìn bóng lưng Vũ Quân rời đi, bàn tay khẽ siết thành quyền. Chỉ trách bà năm xưa chủ quan ko điều ra kỹ lưỡng, để cho nghiệt chủng này sống sót đến nay. Thế nhưng, Lâm Khanh Khanh kia đấu ko lại bà, con gái ả, sẽ có tư cách sao?
“Tứ tẩu, chúng ta cùng hồi Vương phủ.”
Vũ Quân nhăn mày nhìn Mạc Kỳ Anh dứt khoát dính nàng như đứa trẻ, mà vị tam ca kia của hắn cũng ko hề có ý ngăn lại. Này là chuyện gì đây? Nàng từ lúc nào được yêu thích như vậy rồi?
“Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, nam nữ hữu biệt xin hai vị đừng làm khó Vũ Quân.”
“Ngũ đệ, tứ đệ muội đã nói như vậy, chúng ta cũng ko nên quá đáng.”
“Nhưng mà…”
“Chuyện này đối với thanh danh của tứ đệ muội sẽ ảnh hưởng ko tốt.”
“Vậy tứ tẩu, tẩu hồi Vương phủ trước, một lát ta tới thăm được ko?” Mạc Kỳ Anh hai mắt đáng thương hề hề nhìn Vũ Quân, khiến nàng mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác. Vẻ mặt này, cùng Tiểu Hắc khi đòi ăn có khác gì nhau chứ!
“Hai người nếu về muộn cửa cung sẽ đóng.”
“Tứ tẩu ko biết sao? Từ lần náo loạn trước, Phụ hoàng đều phong vương, tống chúng ta ra khỏi cung rồi.” Mạc Kỳ Anh hớn hở nói, ra ngoài cung đối với hắn thật tốt biết bao nhiêu. Tự do tự tại ko ai quản thúc, tiêu dao hơn khi ở trong cung ko biết bao nhiêu lần.
“Phong vương?”
“Đúng vậy! Sớm biết như vậy, ta nên mang mấy bảo bối kia vào cung sớm hơn, có phải liền ko phải ở trong cung mấy năm nay rồi!”
Mạc Kỳ Văn ánh mắt lúng túng xoa xoa cằm, ngũ đệ này của hắn, suy nghĩ dường như có chút khác người.
“Ngũ hoàng tử người muốn xem Tiểu Hắc?” Vũ Quân chợt vỡ lẽ, Tiểu Hắc đã theo nàng cũng mấy tháng rồi, tiểu tử này nhịn được đến hôm nay, cũng xem như hắn đủ nhẫn.
“Hắc…hắc.. Chuyện này…Tứ tẩu…” Mạc Kỳ Anh chột dạ gãi đầu, hắn đúng là có ý đó, nhưng bị nói thẳng ra như vậy chung quy vẫn có chút ngại ngùng nha.
Kỳ thực hắn muốn đến thăm Huyền Vương phủ lâu rồi, nhưng Tứ ca tứ tẩu gặp nạn, tứ ca liền ko cho hắn gặp tứ tẩu. Sau đó Tứ tẩu lại bị hành thích, hy vọng được tiến vào cư viện của Tứ tẩu càng mơ hồ. Hôm nay hắn rình ở cửa Huyền Vương phủ thật lâu mới bắt được cơ hội này, đâu thể dễ dàng buông tha.
“Người trực tiếp đến Vương phủ ko phải được sao?”
“Tứ ca ko cho ta gặp tẩu.” Ngũ hoàng tử ủy khuất giãi bày.
“Bây giờ người về Vương phủ trước, ta ghé qua nơi này một chút liền về sau.”
“Ko có tẩu ta đến đó làm gì?”
“Người ko chào hỏi người ta, liền đòi vào hậu viện nhà người ta, chút đạo lý này người còn ko hiểu sao?”
“A Anh, Tứ đệ muội nói đúng. Chúng ta đến Huyền Vương phủ trước.”
Mạc Kỳ Văn thật đau đầu với ngũ đệ trẻ con này, hắn làm cái gì cũng tùy hứng nóng nảy. Nhưng chính kiểu người như vậy, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, yên tâm khi ở gần. Đây cũng là lý do bao năm qua, tam hoàng tử ôn nhu như ngọc luôn đi cùng ngũ hoàng tử bốc đồng kia. Mạc Kỳ Văn vĩnh viễn ko quên, bàn tay bé nhỏ của ngũ đệ sáu tuổi chìa ra trước mặt hắn, kéo lại một tam hoàng tử của hôm nay.
“Vậy tứ tẩu mau về đó! Bọn ta đi trước.”
Vũ Quân tiến vào Lan Nhược phường, cũng đã một tháng rồi. Ân Tiếu Mặc chết tiệt, đến khi nào mới chịu trở lại chứ.
“Vân cô nương, người đến tìm Tiếu gia sao?” Tên tiểu nhị tinh ý nhận ra nàng, nhanh nhẹn chào hỏi.
“Có tin tức của Tiếu gia ko?” Sau khi mỉm cười cũng tiểu nhị, Vũ Quân quay lại hỏi chưởng quầy.
“Khoảng nửa tháng nữa Tiếu gia sẽ hồi kinh.”
“Đơn thuốc ta nhờ người đưa đến lần trước chuẩn bị thế nào rồi?”
“Vân cô nương, cái này…”
“Có vấn đề gì?”
“Tất cả đều đã tìm được, chỉ còn thiếu huyết liên. Thứ này thật quá trân quý, lại khan hiếm, cho dù có tiền, cũng chưa chắc tìm thấy.” Chưởng quầy ngần ngại nói.
Ông làm công cho Lan Nhược Phường đã bốn năm rồi, chưa từng thấy Tiếu gia quan tâm nữ tử nào như vậy. Thế nhưng, Vân cô nương này là người đã có gia thất, hơn nữa, còn là con dâu hoàng tộc. Chưa kể đến danh tiếng của nàng ta bên ngoài ko tốt, chỉ bằng việc nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Huyền Vương gia, Tiếu gia qua lại cùng nàng thật ko thỏa đáng, vậy mà thân thích của Tiếu gia ở Lan Nhược phường lại một mực xem trọng nữ tử này, khiến ông nghĩ đến nát óc cũng ko thấy Vân tứ tiểu thư này có gì đặc biệt. Một tháng trước Vân cô nương cho người mang đến một đơn thuốc, Tiếu gia trước khi rời đi có dặn ông đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng, cho nên ông nhanh chóng phái người đi tìm dược. Chỉ là, nàng ta thế nhưng lại đòi huyết liên! Phải biết rằng huyết liên so với tuyết liên còn có phần trân quý hơn, đến tủ dược của hoàng cung cũng ko có bao nhiêu. Vậy mà nàng ta mở miệng liền đòi huyết liên. Thật là làm khó ông mà!
“Ông truyền tin cho Tiếu gia, kêu y trên đường trở lại giúp ta nghe ngóng tin tức về huyết liên. Đây là chuyện của ta và Tiếu gia, ông chỉ cần làm tốt bổn phận của ông thôi.”
“Vâng, Vân cô nương.” Chưởng quầy cúi đầu, che dấu lúng túng đầy trong mắt, như thế nào ông mới cùng nàng nói hai câu, liền bị nhìn thấu.
Bước khỏi cửa Lan Nhược phường, Vũ Quân khẽ thở dài một tiếng. Nàng bây giờ, phải phụ thuộc người khác quá nhiều.
“Tứ tẩu, cuối cùng tẩu cũng trở lại rồi! Mau mau…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Quân hoang mang nhìn Mạc Kỳ Anh đang gấp đến nói năng cũng ko còn rõ ràng. Ko phải… Mạc Kỳ Phong xảy ra chuyện gì chứ?