Kỳ Phong bỏ lại đám người đang ngây ngốc đứng đó, im lặng ôm Vũ Quân trở về Cô Vân các. Nữ tử trong lòng sắc mặt càng lúc càng xấu, tâm trạng hắn cũng nặng nề theo. Nàng trong mê man vẫn ko ngừng lẩm bẩm, nhưng lần này hắn đã nghe được, nàng gọi “sói mẹ”, nhưng tại sao lại là sói mẹ?
Vũ Quân nhìn thấy đứa bé năm tuổi bị người ta dìm trong nước suối, mùa đông, nước suối lạnh đến thấu xương. Đứa nhỏ quẫy đạp phản kháng, nhưng với sức vóc của nó hoàn toàn ko cản được người kia. Mà kẻ kia, dường như cũng ko muốn cho nó chết ngay, cứ cách một chút, lại lôi đứa nhỏ lên, ngừng một chút, rồi tiếp tục dìm xuống. Trong thoáng chốc, đứa nhỏ dường như nhìn thấy mẹ của nó đứng đó ko xa, hai bàn tay xiết chặt, lại thủy chung đứng yên nơi đó.
Ngồi đối diện Lăng Nhược Thiên, sắc mặt Lăng Lăng nặng nề. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nàng thấy Lâm di (dì Lâm) khóc. Trong kí ức của Lăng Lăng, Lâm di là sơn tặc mạnh nhất. Một Lâm Khanh Khanh cao ngạo quật cường, một Lâm Khanh Khanh thủ đoạn tàn nhẫn chính là hình tượng của Lâm Khanh Khanh trong ngũ sơn oanh chấn. Nhưng Lăng Lăng vẫn luôn nhớ rõ, Lâm di cười dịu dàng nhìn nữ nhi của nàng luyện kiếm, Lâm di ân cần lau mồ hôi cho nữ nhi của nàng. Đó chính là Lâm di chân thật nhất, xinh đẹp nhất trong lòng Lăng Lăng. Lần đầu tiên nàng thấy Lâm di khóc, là khi nàng năm tuổi. Vũ Nhi bị người ta bắt cóc. Lâm di cứu được Vũ Nhi đã mất nửa cái mạng trở về, nhốt mình trong phòng mà khóc. Nàng nói chính mắt nàng nhìn thấy Vũ Nhi bị hành hạ, lại ko thể đứng ra, chỉ có thể gọi sói mẹ đến cứu Vũ Nhi. Sau đó, Lăng Lăng ko bao giờ còn thấy Lâm di khóc nữa.
Vũ Quân còn nhớ năm đó khi tỉnh dậy, câu đầu tiên nàng nói ra là “mẫu thân, sao người ko tới cứu con?” Nàng giận dữ, phẫn nộ! Rõ ràng mẫu thân ở rất gần, tại sao lại trơ mắt nhìn nàng bị người ta dìm xuống nước lạnh. Nhưng khi nàng nhìn đến mẫu thân hai mắt sưng đỏ, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn so với trước kia, nàng lại đem nuốt lại những lời trách cứ đã lên đến miệng.
“Họ biết con rồi sao?”
“Con gái, làm con gái của ta thật thiệt thòi cho con.”
Lăng Lăng biết rõ Vũ Nhi là nữ nhi của Lâm di, nhưng chuyện này trong ngũ sơn oanh chấn, cũng như trên giang hồ đều là cơ mật, thậm chí Xuân Vụ sơn cũng ko nhiều người biết chuyện này. Trên danh nghĩa, Vũ Nhi là nghĩa nữ, cũng là đồ đệ của Lâm di. Sau này Lăng Lăng mới biết, có người ko muốn Lâm Khanh Khanh chết, mà muốn người phải sống ko bằng chết. Và trớ trêu, người đó lại là mẫu thân của Lâm di.
Vũ Quân từng nghĩ thật lâu, cũng ko hiểu được ân oán tình thù của đời trước, nàng chỉ nhớ từ năm ba tuổi bắt đầu bị truy sát. Một tuổi, Vũ Quân rời khỏi bầy sói, đến ở nhờ Lăng Phượng sơn, hai năm sau, nàng lần đầu bước đến Xuân Vụ sơn, từ đó hầu như tháng nào cũng bị người ta tập kích, bắt cóc, hạ độc… Nàng nhớ rõ mỗi lần như vậy, ánh mắt mẫu thân đều rét lạnh, lại có đau lòng cùng bi thương. Cho đến khi nàng biết được, người muốn giết nàng thế nhưng lại là thê tử của ông ngoại, nàng liền hiểu được ánh mắt ấy của mẫu thân. Đó là tuyệt vọng!
Mẫu thân Lăng Lăng từng kể lại, năm xưa Lâm lão trại chủ tráng niên bỏ mình, là do chính thê tử của ông hạ độc, mà người luôn đứng sau giật dây phá hoại Xuân Vụ sơn trại, cũng chính là bà ta. Lâm Khanh Khanh ko phải con ruột của Lâm phu nhân. Nàng là nữ nhi của Lâm lão trại chủ cùng thanh mai trúc mã của ông. Khi Lâm lão gia cưới Lâm phu nhân, bà cũng đã có một nữ nhi, lớn hơn Khanh Khanh một tuổi. Hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ cùng nhau luyện kiếm, tình như tỷ muội ruột thịt khiến các vị trưởng bối ở mấy núi xung quanh đều ghen tỵ Lâm lão gia có phúc. Chỉ là, ai cũng ko ngờ…
Mẫu thân từng kể với Vũ Quân, năm người mười lăm tuổi, ông ngoại ra đi, nguyên nhân là do cổ trùng bà ngoại hạ trên người ông. Trước khi ông mất, dùng biện pháp mạnh mẽ ép bà ngoại cùng nữ nhi của bà, Lục An Giao rời khỏi Xuân Vụ sơn. Mẫu thân nàng mười lăm tuổi, mất cha, tín vật định tình cũng bị người ta lấy đi mất, một mình gắng gượng chống đỡ Xuân Vụ sơn đang bên trong nội loạn, bên ngoài công kích. Lâm phu nhân năm xưa là thê tử của bằng hữu của ông ngoại, người bằng hữu kia bị người truy sát, ôm trọng thương đến nhờ ông chăm sóc thê nhi của mình. Ông ngoại là người hào hiệp, lại ko nghĩ tới vì lời hứa đó, khiến cho Lâm gia tan cửa nát nhà, Xuân Vụ sơn trang oanh chấn bốn phương cứ thế mà sụp đổ.
Lăng Nhược Thiên im lặng nghe Lăng Lăng nói, nàng cũng đã hiểu được đôi phần, chỉ e Lâm phu nhân kia chính mình tự luyến, cho rằng Lâm lão gia chủ vì chiếm đoạt bà ta mà sát hại bằng hữu. Haizz, người tự kỷ như vậy, trên thế gian quả thật quá nhiều.
Kỳ Phong sai người thay y phục cho Vũ Quân, chính mình cũng đi thay đồ, xong liền lập tức trở lại. Hắn ko hiểu cảm giác của bản thân là gì, chỉ biết hễ nghĩ đến nữ tử kia đang hôn mê bất tỉnh, hắn làm cái gì cũng ko ra hồn nữa. Nếu đã như vậy, chỉ bằng dứt khoát ở bên cạnh nàng.
Sau khi trở về phòng, con sói Tiểu Hắc nhảy lên giường, liếm nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của Vũ Quân, Kỳ Phong cũng ko ngăn cản, hắn nhận ra dường như điều này đã trấn an nàng ko ít. Nửa đêm, Vũ Quân bắt đầu sốt, cả người lúc nóng lúc lạnh. Diệp Minh nói sức khỏe nàng ko tốt, tình trạng như vậy cũng ko có gì lạ. Kỳ Phong đuổi tất cả mọi người ra ngoài, hắn ở lại trông Vũ Quân.
Ngoài cửa sổ, có một ánh mắt dần trở nên u ám.
Trước khi trời sáng luôn có một khoảnh khắc bầu trời tối đen đến mờ mịt, lúc này là thời điểm lý tưởng nhất để làm việc xấu. Chạy trốn cũng ko tệ.
“Vương phi còn chưa tỉnh, ngươi muốn đi đâu.” Diệp Minh lười nhác nằm trên mái nhà, ý cười trong ánh mắt sau ko thấy đáy.
Hắc y nhân ánh mắt khẽ chấn động, y ko nghĩ tới sẽ có người ở nơi này mai phục, lập tức rút kiếm hướng người kia đánh tới. Hai, ba chiêu, y liền hối hận. Y tuyệt đối ko phải đối thủ của người này.
Diệp Minh cười lạnh đem một viên thuốc ném vào họng hắc y nhân, rồi ném y vào nhà lao, rốt cuộc là mạng nha đầu kia đã thu hút bao nhiêu thế lực rồi?
“Lạnh…”
Kỳ Phong nhìn đôi môi khô nhợt nhạt khẽ lẩm bẩm, tim dường như bị ai đó nhéo một cái. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống, đem Vũ Quân ôm vào lòng. Nàng xoay tới xoay lui, đến khi tìm được tư thế thoải mái nhất mới chịu nằm yên mà ngủ. Kỳ Phong chạm vào khuôn mặt của nàng, mi tâm đã ko còn nhăn lại, nhìn nàng ngủ đã yên ổn hơn, dường như đã thoát khỏi ác mộng. Bàn tay hắn vuốt nhẹ mái tóc nữ nhân trong lòng, một cỗ ấm áp ko tên lan tỏa trong tim.
Vũ Quân vừa tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là một màu tím sang trọng. Màu sắc này, dường như có chút quen thuộc. Hình như có cái gì đó sai sai…
Hơi thở nam tính đều đặn bên tai lôi Vũ Quân từ trạng thái mơ màng tỉnh lại. Nàng ảo não phát hiện ra, nàng thế nhưng đang nằm gọn trong lòng nam nhân kia.
“Tỉnh?” Kỳ Phong nhìn nữ nhân đang nhìn hắn đầy phòng bị kia, tâm có chút đau. Đêm qua hắn đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc sai ở chỗ nào? Hắn ko nghĩ mình đã mạnh tay đến mức đẩy nàng xuống hồ.
“Đa tạ Vương gia!”
“Dù sao cũng là Bổn vương hại cô thành như vậy.”
“Ko phải lỗi của người…” Vũ Quân muốn nói rõ, lại lúng túng đỏ mặt. Bọn họ hiện tại, cảm giác như có gian tình…
“Vương gia, người ngồi dậy chúng ta nói chuyện được chứ?” Vũ Quân muốn trở dậy, ngoài ý muốn lại bị một bàn tay giữ lại.
“Nằm nghỉ đi. Bổn vương lâu rồi chưa từng yên giấc như vậy.” Vị vương gia nào đó khuôn mặt vẫn ko chút biểu cảm, bàn tay vẫn giữ chặt lấy eo Vũ Quân.
“Nhưng…”
“Bổn vương muốn mượn cô một lát”
Vũ Quân cũng ko cãi cố, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Dù sao cũng ko còn bao lâu, cho nàng tham lam một chút thôi.
“Ta nghĩ hôm qua người đẩy ta xuống hồ là Thanh Nhàn.”
“Ừm…”
“Mặc dù người đẩy ta có hơi mạnh tay một chút, nhưng mà…”
“Xin lỗi!” Kỳ Phong ko đợi nàng nói hết câu, trầm giọng nói.
Vũ Quân cảm nhận được trái tim mình đang đập kịch liệt, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Giọng nói nam nhân vừa tỉnh dậy đầy từ tính, long diên hương thoang thoảng vờn quanh khiến ko khí có chút ám muội. Nàng cũng ko nghĩ tới, có một ngày Mạc Kỳ Phong sẽ nói xin lỗi với nàng.
“Lực đẩy ta xuống hồ là từ phía sau, nơi đó chỉ có Thanh Nhàn.” Vũ Quân áp chế rung động trong lòng, cố gắng cho mình ko lạc giọng.