Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 64



Đương nhiệm võ lâm minh chủ họ Độc Cô tên một chữ Tà, hắn là vào năm mười bảy tuổi bước chân vào giang hồ, ko gia thế ko thực lực, lăn lộn khắp nơi đã ăn ko ít khổ. Thế nhân nói hắn vô sư vô đạo, hắn ko phản bác, nhưng là họ nói sai! Ân sư của hắn chính là mẫu thân của hắn, người ở thời điểm hắn mười ba tuổi đã đổ bệnh ngã xuống. Hắn vốn có căn cốt võ học, liền theo những ghi chép mẫu thân để lại mà luyện tập, luyện nên một thân võ học hôm nay. Hắn ở giang hồ lăn lộn mấy năm qua, đã gặp ko ít dạng người, cũng đã thấy ko ít tình huống ngươi chết ta sống thê thảm. Nhưng một màn báo thù này của Lạc Nhạn lâu kia, quả thật khiến người ta kinh tâm động phách.

Độc Cô Tà là vào một ngày cuối thu nhận được thiếp mời, đến Xuân Vụ sơn tham gia cái gì mà khai trương Lạc Nhạn Lâu gì đó. Hắn vốn ko có để tâm, cũng ko định đi, lại vạn vạn ko ngờ chính mình thế nhưng trúng độc! Lâu chủ kia còn rất hảo tâm mà gửi thư nhắc hắn trên bái thiếp có tẩm độc dược. Nhưng chính là hắn mời đến bao nhiêu đại phu cũng ko chẩn ra độc gì! Duyên kỳ ngộ gặp được Diệp lão, người kia lại bắt mạch hồi lâu, nghiền ngẫm một lát rồi nói hắn tốt nhất nên đến Xuân Vụ sơn. Này…là cái lý lẽ gì?

Độc Cô Tà ngày mười bảy tuổi tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ nóng vội, ko màng phụ thân từ mặt mà lăn vào giang hồ chắc chắn sẽ xông đến Xuân Vụ sơn tìm cái Lạc Nhạn Lâu chủ kia mà liều mạng. Độc Cô Tà của hai mươi hai tuổi đã nếm qua bao nhiêu khổ ải, nhìn qua bao nhiêu cái dạng người sẽ ko bồng bột tìm người ta liều chết. Hắn rất tò mò, rốt cuộc là loại người gì, có thể khiến Diệp lão lắc đầu thở dài. Rốt cuộc là có mục đích gì, lại dùng loại phương pháp này ép hắn đến?

Khi đó Tiếu Mặc đã phát ngốc nhìn nữ tử kia như biến thành người khác. Mười năm liền nội công bị phong bế, cũng ko có luyện kiếm, như thế nào xuống tay ngoan tuyệt (ngoan độc + tuyệt tình) như vậy? Các chủ Ám các, Đường chủ Đường môn, còn có võ lâm minh chủ, ba cái người cứ như vậy ngây ngốc nhìn một thân bạch y từ từ nhuốm đỏ. Hơn năm mươi cái nhân sĩ giang hồ, có người của Ám các, có người của Đường môn, cũng có những người sớm đã quy ẩn giang hồ, bị đánh đến toàn thân huyết nhục mơ hồ, trên người dường như ko còn chỗ nào lành lặn, lại ko thể chết đi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Sau cùng, vẫn là Các chủ Ám các đau lòng môn hộ của mình, lớn tiếng thị uy.

“Lạc Nhạn lâu Lâm Tiêu!”

“Ngươi…ngươi là người Lâm gia?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của đám người đang sống ko bằng chết kia hiện lên bàng hoàng, còn có kinh sợ. Khó trách vừa rồi cảm thấy kiếm pháp kia có điểm quen thuộc, khó trách nữ tử này hẹn họ đến Xuân Vụ sơn, khó trách…khó trách…

“Thì ra các người còn nhớ đến Lâm gia từng tồn tại.” Nữ tử giọng nói lạnh buốt, ánh mắt nhàn nhạt khinh thường nhìn đến, mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt càng  thêm lạnh lẽo.

“Còn nhớ rõ ko Lâm gia bị hủy trong tay các ngươi như thế nào?”

Những người này gần có kẻ từng là thúc thúc, bá bá của nàng, từng xoa đầu nàng, cười với nàng thật hiền, Vũ Quân cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng ko hiểu rốt cuộc thứ gì có thể khiến họ trầm mê, sẵn sàng đem quê hương nửa đời lớn lên mà phá hủy?

Bông tuyết đầu tiên của mùa đông nhẹ nhàng rơi xuống, Vũ Quân cười nhạt, thời tiết năm nay thật muốn khắc nghiệt quá rồi. Lại nhìn đến một đám người đang lăn lộn nằm kia, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Xuân Vụ sơn năm xưa bị hủy đi, Ân gia đại ca chết đi, hơn một trăm người của sơn trại táng thân nơi biển lửa, từng cái từng cái như hiện lên trước mắt Vũ Quân.

“Ngày hôm nay, ở nơi này, liền dùng mạng các ngươi hiến tế vong linh của họ, tế linh hồn mẫu thân ta trên trời.”

Này một tiếng “mẫu thân”, lại khiến người ta ngơ ngác. Xuân Vụ sơn năm xưa chuyện Lâm Khanh Khanh mang thai bị ám hại đã khuấy lên một hồi náo động. Vài cái tổ chức sát thủ im hơi lặng tiếng  mà biến mất, Lâm Khanh Khanh cũng từ có đó ma danh (danh tiếng xấu), tất cả đều vì đứa nhỏ chưa kịp chào đời kia. Như thế nào hôm nay lại nhảy ra một cái nữ tử gọi nàng là mẫu thân?

“Vị cô nương kia, ngươi xinh đẹp như vậy, cần gì phải xuống tay tuyệt tình?”

Độc Cô Tà nhìn từng người từng người bị nữ nhân kia hành tước đi tính mạng, vẫn là có chút ko đành lòng. Hắn ko thấy được khuôn mặt của nàng, nhưng thần thái bậc kia, hẳn ko thể tầm thường. Một cô nương như vậy, để cho thù hận cắn nuốt, thật ko đáng đi.

“Ồ, Độc Cô thiếu hiệp, thật thất lễ, phiền các ngươi đến đây hôm nay, chính là muốn cho các ngươi chứng kiến cảnh này, ta ko xuống tay, các ngươi lấy cái gì ngoạn?”

Nữ tử bạch y nhuốm máu, khẽ cong khóe môi, như thiên chân vô tà, lại như thiên sứ sa đọa. Máu tươi thấm vào tuyết trắng, vạt áo nhuộm hồng nhẹ bay trong gió, khung cảnh dường như ma mị đến dị thường.

Độc Cô Tà ngẩn ngơ nhìn nữ tử đứng kia, trái tim dường như nhảy lên một cái! Điên rồi! Hắn thế nhưng nhìn ma nữ đang giết người kia mà lạc phách! Nhưng ánh mắt vẫn ko tự chủ mà dán trên người nàng. Khóe môi Độc Cô Tà khẽ cong lên, nữ nhân này, hắn muốn nàng! Độc Cô Tà hắn chính là từ khi sinh ra cũng chưa từng cảm thấy hứng thú với nữ nhân nào như vậy, hiện tại có duyên kỳ ngộ, nhất định nắm chắc trong tay.

Vậy là, sau khi Lạc Nhạn Lâu oanh oanh liệt liệt xuất hiện, bị người ta xem như ôn thần rắn rết, từ trên trời lại dội xuống một tin tức, võ lâm nhân sĩ, nhất thời đều tưởng mình nghe lầm rồi. Võ lâm minh chủ Độc Cô Tà muốn hướng Lạc Nhạn Lâu chủ Lâm Tiêu cầu thân! Này…là cái loại sự tình gì? Độc Cô Tà kia điên rồi sao? Hắn hướng Lạc Nhạn lâu cầu thân, nói trắng ra ko phải đối đầu cùng giang hồ đồng đạo sao? Tuổi trẻ ngông cuồng, khó trách ko biết trời cao đất dày. Tiểu tử ngông cuồng, cứ ngỡ mình ngồi được lên cái ghế võ lâm minh chủ thì rất giỏi sao? Chỉ e người trong thiên hạ, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn rồi! Vì một nữ nhân máu lạnh vô tình mà hành động ngu ngốc như vậy, ko khỏi khiến người ta nhếch mép cười chê.

Lại cố tình tiểu tử nông nổi kia ko màng miệng lưỡi thế gian, ở khắp nơi hỏi thăm tin tức của Lạc Nhạn lâu chủ. Tiếu Mặc vẫn là bày ra vẻ mặt vui mừng khi người gặp họa. Vũ Nhi a Vũ Nhi, đào hoa của ngươi cứ như vậy mà đến rồi. Một chút tư tâm, Tiếu Mặc chính là mong nam nhân Độc Cô Tà này có thể khiến Vũ Nhi quên đi cái tên Mạc Kỳ Phong khốn kiếp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.