Khi Lãnh Lăng Lăng đến, Tiếu Mặc đã sốt đến muốn hỏng cả đầu. Lăng Lăng hoảng hốt nhìn bằng hữu của nàng khuôn mặt đỏ rực, nằm co quắp vẫn liều mạng giữ lấy ngoại bào, trong lòng khẽ trầm xuống. Nàng cùng Tiếu Mặc lớn lên, đương nhiên biết được bóng ma trong tim y ở chỗ nào.
“Gọi Diệp Minh tới đây!” Lăng Lăng quay lại nhìn Chiêu Dương sau khi dẫn nàng vào vẫn một mực im lặng đứng đó. Nếu ko có hắn, chỉ sợ hôm nay nàng muốn xông vào cũng sẽ mất ko ít công sức đi.
Chiêu Dương trong mắt hiện lên một tia cười khổ, cũng có đau lòng. Ánh mắt nàng nhìn hắn, sớm đã ko còn si mê cuồng dại như trước đây, ánh mắt nàng lạnh nhạt, bình thản như nước mùa thu, từ khi vào phòng đều một mực hướng về nam nhân bị thương kia. Chiêu Dương quay lưng bước ra ngoài, tình cảnh này, hắn có chút ko muốn nhìn. Lăng Nhi của hắn, suy cho cùng cũng ko phải của hắn.
Chiêu Dương quay đi, lại ko nhìn thấy tiểu nữ trong phòng kéo lên một nụ cười khổ. Nàng cũng đã mười tám rồi, so ra cũng đã thành con gái lỡ thì, Tiểu Thanh nữ nhi nhà quản gia mười bảy, cũng đã trở thành mẫu thân. Hôm trước mẫu thân khuyên nàng buông xuống, tìm một nhà thích hợp gả đi, nàng vẫn im lặng ko nói. Đã ko phải người kia, là ai thì có gì quan trọng nữa.
“Ko phải đuổi ta đi sao? Hiện tại lại muốn tìm?” Diệp Minh tuy cứng miệng, nhưng vẫn là bước đến. Suốt nửa ngày, hắn chính là đứng ngồi ko yên, tiểu tử kia bị thương nhiều như vậy, cần trị thương ngay, nhưng mà hắn, cũng ko cách nào bỏ xuống mặt mũi mà xông vào lần nữa.
“Mang thuốc trị thương của ngươi tới.” Chiêu Dương ko khỏi thở dài, chính ngươi muốn quan tâm người ta, hiện tại đã cho ngươi bậc thang đi xuống, còn muốn ko thỏa mãn đi.
Diệp Minh trừng mắt nhìn Chiêu Dương, tiểu tử mặt lạnh này hôm nay dường như có điểm kỳ lạ nha.
Lăng Lăng tẩm ướt khăn, đem đặt lên trán Ân Tiếu Mặc, nàng cũng là u u mê mê bị gọi tới đây. Thực ra mấy tháng qua, Lăng Lăng vẫn một mực quanh quẩn ở gần nơi này, cho nên mới có thể đến nhanh như vậy. Vài ngày trước, nàng nghe nói Tiếu Mặc một mình cưỡi ngựa đến Minh Nguyệt sơn trang, sáng nay lại thấy pháo hiệu của y, liền gấp rút chạy đến. Sao lại thành cái bộ dạng này?
Tiếng bước chân dồn dập, Lăng Lăng vội kéo chăn che kín người Tiếu Mặc. Nàng từng nghe y nói, tên họ Diệp kia cái gì cũng ko nhớ. Mà Tiếu Mặc cũng một mực ko muốn nói ra, nàng cũng đành mặc kệ.
Diệp Minh tiến vào phòng, lại nhìn thấy Ân Tiếu Mặc khuôn mặt đang đỏ bừng vì sốt, ko khỏi giật mình. Hắn đúng là bị ngựa đá đến hỏng đầu rồi. Người bị thương nếu ko nhanh chữa trị, cơ thể sẽ phản ứng mà sốt lên, hắn như thế nào bỏ mặc người bị thương ko lo như vậy? Tiểu tử kia tuy ngang ngạnh khó chịu một chút, nhưng sao hắn lại quên mất y đang bị thương khắp người như vậy chứ? Diệp Minh thật muốn lấy đá đập vào đầu chính mình, hắn thật quá hồ đồ rồi. Hôm nay, nếu là người khác, hắn sẽ ko…
“Là do Vũ Nhi làm.”
Diệp Minh đang thả hồn tận đâu bị một câu này kéo về, Chiêu Dương cũng là bị câu nói này của Lăng Lăng dọa cho giật mình.
“Để thuốc lại, các ngươi ra ngoài.”
Diệp Minh lần nữa trợn mắt nghe chính mình bị đuổi khỏi phòng. Nơi này có người bị thương, mà hắn là thầy thuốc, thầy thuốc đó có được ko?
“Ngươi ko nhìn thấy hắn đang bị thương sao?”
“Lăng Nhi, để Diệp Minh chữa trị đi, nếu ko thương thế của Ân Tiếu Mặc sẽ càng nghiêm trọng.”
“Ta tự có thể lo liệu, phiền các người ra ngoài, cũng đừng vào làm phiền.”
“Lăng Nhi, Diệp Minh là thầy thuốc.”
“Luôn là ta trị thương cho Tiếu Mặc, sớm đã quen thuộc.”
Diệp Minh cũng ko cãi cố, đưa mắt lén nhìn Chiêu Dương, chỉ thấy huynh đệ của hắn trong mắt hiện lên một tia đau thương, cùng tuyệt vọng. Chiêu Dương cười khổ một tiếng, cũng khó trách nàng bình thản như vậy, thì ra tâm từ lâu đã ko còn đặt trên người hắn. Bước thấp bước cao, cũng ko chào một tiếng, bóng lưng cô tịch xiêu vẹo rời đi. Diệp Minh đau lòng hắn, ném lại cho Lăng Lăng một cái nhìn xem thường rồi cũng phất tay áo rời đi. Một nữ tử thản nhiên đòi ở lại cởi y phục một nam nhân khác, suy cho cùng, ko đáng để huynh đệ của hắn thương tâm!
Lăng Lăng cởi ra trung y của Tiếu Mặc, ko khỏi thở dài. Đang yên đang lành, ngươi quấn vải quanh ngực làm gì? Nhìn xem ngực cũng đã bị ép đển đỏ bừng. Đau lòng lau miệng vết thương trên người Tiếu Mặc, nhẹ nhàng xức thuốc, nhưng trong tâm lại đang nổi sóng. Chiêu ẩn sát chiêu, Băng Linh kiếm pháp, Vũ Nhi vì cớ gì xuống tay tàn nhẫn như vậy? Nàng đã cho người đi thăm dò tin tức, nhưng đã qua nửa ngày, vẫn chưa có báo về, thật khiến cho người ta lo lắng.
Bên ngoài doanh trướng, ko khí bỗng dưng trở nên trầm trọng đến lạ thường. Quân Tây Viện bất ngờ tập kích, cũng may đại quân luôn cảnh giác, nên nhanh chóng chủ động nghênh chiến. Tiếng la hét, tiếng bước chân rầm rập khiến cho ko khí càng thêm áp lực. Gần đây, cứ vài ngày quân địch lại tập kích một lần, vô cùng có trật tự, chuẩn bị kỹ lưỡng mà đến. Tuy ko tổn thất nhiều, lại khiến cho tinh thần quân sĩ Mạc quốc ngày càng rệu rã.
“Vương gia, cứ tiếp tục thế này, chỉ e…”
“Ko bằng chúng ta một lần đánh tới, đem quân Tây Viện tiêu diệt toàn bộ.”
“Sau chuyện này rõ ràng có quỷ, Hàn tướng quân ko thể manh động.”
Trong doanh trướng, ngươi một câu, ta một câu, lại thủy chung ko tìm được đối sách. Kỳ Phong thực cũng phiền não, mấy ngày qua, quân Tây Viện luôn chủ động tấn công, lại thua trận trở về, ăn cũng ko ít khổ, tại sao lại như con hổ lao vào vách đá, ko chịu dừng lại?
“Binh sĩ đem chia thành nhiều đội, một ngàn người một đội, thay phiên nhau ứng chiến. Nếu kẻ nào nhụt chí chán chường, lập tức đuổi khỏi quân doanh, đày vào quân nô.”
Mấy vị tướng quân đang tranh cãi say sưa nhất loạt ngây ngốc nhìn chủ tướng của họ. Cái gì gọi là thay nhau ứng chiến? Chẳng phải là tự xé nhỏ quân đội của mình ra sao?
Tiếng trống vang lên giòn giã, binh lính Mạc quốc nhanh chóng chạy về bãi tập rộng lớn. Hơn hai vạn quân, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu hiên ngang tập trung nghe hiệu lệnh.
“Các ngươi có tình nguyện bảo vệ huynh đệ của mình ko?” Huyền Vương đại tướng quân hỏi một câu ko đầu ko cuối khiến binh lính nhất loạt ngơ ngác.
“Vương gia, chuyện này..” Một vị lão tướng khó xử xen lời.
“Hôm nay Bổn vương ở đây, muốn cùng các huynh đệ nói rõ tất cả khúc mắc, sau đó đồng lòng đồng sức chiến đấu, đem quân Tây Viện ngông cuồng kia dẫm ở dưới chân!”
“Dẫm dưới chân!”
“Dẫm chúng dưới chân!”
Một câu “Dẫm ở dưới chân” ko nghi ngờ gì khiến cho binh lính Mạc quốc sục sôi hăng hái, mấy ngày qua bọn họ bị phiền đến ngủ cũng ko yên, thật sự uất nghẹn lắm rồi!
“Ai muốn về nhà, muốn rời đi, lập tức bước ra, ta tuyệt ko ngăn cản!”
Bên dưới nhất thời im lặng, bọn họ cũng là con người, ở nhà cũng có phụ mẫu, thê nhi đang chờ, nếu như ở nơi này chết đi thì sao? Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có do dự cùng ko quả quyết.
“Vương gia, chuyện này…”
“Nếu để họ vướng bận tâm tư mà ở lại, có đánh cũng ko thắng nổi, chỉ chết thêm nhiều người hơn.”
Kỳ Phong nhìn xa xăm, sau trận này, trở lại kinh thành, hắn nhất định quật ngã hoàng hậu, sau đó…ko có sau đó nữa.
Phía bên dưới, hai vạn binh lính ko biết từ lúc nào đã dần dần tách ra, một đám người sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị và một đám người vẫn đang nhìn nhau do dự.
“Nực cười một Mạc quốc, thì ra cũng chỉ có những hạng người này.” Giọng nói lạnh lẽo nhưng từng chữ bén nhọn khiến Mạc quân đồng loạt giương kiếm.
“Các ngươi trở về đi, về với phụ mẫu thê nhi các ngươi, sau đó cũng họ tắm máu kinh thành!”
Bóng dáng hồng y từ xa đi tới khiến nhiều người ko khỏi rung động. Nữ nhân này, giọng nói này, khiến cho người ta cảm thấy, ngươi nhìn nàng xấu xa một chút cũng là tội lỗi.
“Ngươi là ai? Tại sao xông vào quân doanh?”Vài vị tướng quân đồng loạt xông lên, giờ phút này lòng quân đang dao động, ko thể để nữ nhân này ở đây kích động.
“Ly tướng quân, nàng là khách của ta.”Chiêu Dương nhanh chóng đứng trước mặt nữ nhân, hắn ko sợ những người kia đụng được đến nàng, chỉ sợ nàng nổi giận vung roi.
“Lăng Nhi, sao muội lại đến đây? Ân huynh tỉnh chưa?” Nói đến đây, âm thanh của Chiêu Dương ko khỏi có chút ảm đạm.
“Quân Tây Viện đóng tại biên giới có năm vạn quân, hiện tại từ phía bắc đang đến thêm ba vạn nữa. Các ngươi trở về kinh thành với thê nhi các ngươi, bọn họ ở đây dùng mạng sống để chống chọi bảo vệ cuộc sống yên bình của các ngươi. Các ngươi lâm trận bỏ chạy, có thấy xấu hổ ko?” Lăng Lăng cũng ko trả lời Chiêu Dương, cao giọng nói.
“Huyền Vương của các ngươi tài giỏi, tướng quân của các ngươi dũng mãnh, lấy bọn họ vài người, ném vào tám vạn quân địch, các ngươi có lòng tin ko? Biên ải thất thủ, quân Tây Viện tràn về kinh thành, tan cửa nát nhà, đến lúc đó đừng ngửa mặt trách ông trời bất công!”
Bên dưới, ánh mắt binh sĩ Mạc quốc từ chần chừ chuyển sang sợ hãi rồi dần kiên định. Ban đầu là sợ hãi, quân Tây Viện thế nhưng điều động lực lượng lớn như vậy? Chính là muốn một lần liều chết sao? Mạc quân ở biên ải này chỉ có hai vạn, vậy mà bọn họ còn hèn nhát muốn về nhà? Nhìn sang đám huynh đệ sớm đã đứng về một phía kia, trong lòng ko khỏi xấu hổ. Biên ải thất thủ, phụ mẫu, thê nhi của họ ở kinh thành có thể được bình an sao? Hiện tại bọn họ nhát gan muốn trở về, đến lúc đó ko phải ko còn mặt mũi nhìn lão nhân gia hay sao?
“Xin Tướng quân trừng phạt!” Nhất loạt hàng trăm người quỳ xuống, bọn họ ban nãy hèn nhát như vậy, khẳng định đã khiến Vương gia thất vọng vô cùng.
Kỳ Phong nhìn hồng y nữ tử, lại nhìn quân sĩ của mình đang cúi mặt ko dám ngẩng đầu, ko khỏi có chút cảm kích. Lòng quân ko yên, thà ít còn hơn nhiều. Tin tình báo kia, hắn đã sớm nhận được, vốn lần này muốn chọn những người còn lại, thực hiện huấn luyện đặc biệt, triển khai đánh úp, ko ngờ…
“Hai vạn quân tiếp viện kia, Lạc Nhạn lâu sẽ thay ngươi xử lý.”
Lăng Lăng lạnh nhạt liếc qua nam nhân mà Vũ Nhi của nàng yêu thương, trong lòng là một mảnh bi ai. Vốn nghĩ Vũ Nhi sẽ hạnh phúc hơn nàng, ko ngờ là sai rồi. Lại nhìn nam nhân mà nàng từ nhỏ đã quen nhìn bóng lưng, ko khỏi xót xa cho chính mình. Hai người các nàng, đúng như Nhược tỷ nói, là kiểu nữ nhân sẽ cả đời đau khổ vì tình.
“Nàng vì ngươi, tốn ko ít tâm tư.”
Khuôn mặt cương nghị của Kỳ Phong thoáng chốc cứng đờ, “nàng” là ai, hắn đương nhiên hiểu rõ, trong lòng lại chua chát.
“Ngày cưới của nàng, ta sẽ mừng lễ vật thật hậu!”
“
Con mẹ nó hậu cái đầu ngươi!” Âm thanh thô tục chói tai khiến cho ko ít người cau mày nhìn sang.