Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 70: Mạc kỳ phong là ai? (1)



Thiếu nữ lúng túng đỡ nam tử nằm xuống, trong mắt hiện lên túng quẫn chưa từng có. 

“Lâm Nhi, chúng ta mau trở về.” 

Chưa bao giờ thiếu nữ cảm thấy chán ghét giọng nói kia đến vậy. Tại sao ko nói cho rõ ràng? Nàng và nam nhân này chắc chắn có quan hệ gì đó, nếu ko, tại sao nhìn hắn bị thương, tim nàng lại đau như vậy? Dường như con thú trong tim đang mạnh mẽ muốn thoát ra ngoài, lại bị xiền xích nào đó trói chặt lại. Thiếu nữ ôm đầu ngã trên nền đất, cảm giác thống khổ đau thương lan đến từng ngóc ngách trên cơ thể. 

“Lâm Nhi!” 

Độc Cô Tà chạy đến, ngoài ý muốn lại bị đánh trở lại. Trời tối đen, gió núi gào thét như muốn dọa chết người, nhuyễn tiên vung lên, huyết hoa đầy trời. Đám nhân sĩ giang hồ luôn đứng xem kịch đã có người biến sắc mặt. Hồng y như lửa, Tử Vũ tiên như chớp đánh Độc Cô Tà lui về vài bước.

“Hồng y ảnh?” Đã có người kinh hoảng hô lên.

Nữ tử kia im lặng ko nói, bước đến điểm huyệt cầm máu cho Mạc Kỳ Phong, lại nhìn tân nương đang ôm đầu đau đớn vẫn ko rời khỏi nam nhân kia nửa bước.

“Ngươi thật khiến người ta chán ghét.”

Vừa dứt lời, nhuyễn tiên lại vung lên. Lãnh Lăng Lăng lạnh lùng hờ hững, nhưng luôn khiến Lãnh gia nhị lão lo lắng ko thôi. Chính vì nàng rất liều mạng. Một khi nhận định làm gì, chắc chắc sẽ bất chấp tất cả mà làm đến cùng. Như hiện tại chẳng hạn. Biết rõ chính mình ko phải đối thủ của Độc Cô Tà, biết rõ cần làm hiện tại là đưa Vũ Nhi cùng Mạc Kỳ Phong rời đi, lại ko cách nào ngăn chặn lửa giận của mình, một đường đánh tới Độc Cô Tà.

Nhân sĩ giang hồ nhìn hồng y kia cười lạnh, nữ nhân ngông cuồng, hoàn  toàn ko phải đối thủ của Độc Cô Tà. Hôm nay sẽ ở nơi này diệt đi một cái Hồng Y Ảnh, miễn cho sau này ăn ngủ ko yên. Ko ai nhìn thấy ở nơi kia, thiếu nữ đã thôi ôm đầu đau đớn, khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên, đáy mắt hiện lên sát ý. 

Lăng Lăng tuy chủ động công kích, nhưng hiện tại cũng vì chống lại công kích của Độc Cô Tà mà chật vật. Đáy mắt Độc Cô Tà nhiễm một tầng sát ý, chỉ cần hắn giết chết nữ nhân này, giết chết Mạc Kỳ Phong, từ nay về sau, Lâm Nhi sẽ ko còn vấn vương gì quá khứ, sẽ toàn tâm toàn ý cùng hắn bạc đầu răng long. Nghĩ vậy, chiêu thức ra càng tàn nhẫn, ko chiêu nào ko muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Một cái bóng vụt qua, Độc Cô Tà như con diều đứt dây ngã xuống  đất trước ánh mắt kinh hoàng của đám người giang hồ. Giá y đỏ rực, có phần chói mắt hơn so với hồng y của Lãnh Lăng Lăng, gió núi thổi tà áo bay phần phật, nữ tử đứng đó, nụ cười nhàn nhạt, ở khóe môi nàng còn vương máu đỏ.

“Lâm Nhi?”

Độc Cô Tà chật vật đứng dậy, lại nhìn thấy nụ cười trên môi nàng, tâm chợt trầm xuống. Những ngày qua, hắn luôn mong mỏi nụ cười của giai nhân, nhưng giờ phút này, nhìn thấy nàng cười, hắn càng thấy tâm mình lạnh buốt. Kia là nụ cười luôn  thường trực trên khóe môi của Lạc Nhạn lâu chủ Lâm Tiêu! Nàng như thế nào lại…?

“Độc Cô công tử!” Giọng thiếu nữ thanh thúy vang lên, nhẹ nhàng lại mang theo sát ý dày đặc. Nàng  vốn muốn đem hắn trở thành bằng hữu, kẻ kia lại dám động tay chân trên người nàng! Ánh mắt khẽ lướt qua tử y nam tử đang bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn đến Lãnh Lăng Lăng đã toàn thân chật vật, hàn ý trong đáy mắt nhiều thêm mấy phần.

“Lâm Nhi…” Độc Cô Tà hai mắt mở lớn, rốt cuộc vẫn ko cách nào che giấu hoảng hốt trong đáy mắt. Rõ ràng hắn ko có giải thuật, Lâm Nhi làm sao…làm sao…?

“Tiếu Nhi một thân đầy máu, Huyền Vương  một vết thương chí mạng, tội lỗi này, 

Lâm Tiêu sẽ gánh chịu, coi như tạ ơn Độc Cô công tử đã chăm sóc ta thời gian qua. Một chưởng vừa rồi, coi như ta vì Hồng  Y Ảnh trút giận. Độc Cô công tử, ta sau này, ko mong nhìn thấy ngươi nữa!”

Thiếu nữ tuy tức giận, nhưng trong lòng nặng trĩu, nàng từng xem hắn là bằng hữu.

“Lâm Nhi, tha thứ cho ta! Cho ta một cơ hội nữa! Cầu nàng!”

Vũ Quân lạnh nhạt nhìn nam tử trước mặt. Một đấng nam nhi đội trời đạp đất, một kẻ có vốn liếng để cuồng ngạo, cần gì hèn mọn như vậy? Vì yêu sao? Tình yêu này của hắn, nàng thật sự nhận ko nổi đâu.

“Độc Cô công tử, người cần gì cố chấp như vậy.”

“Lâm Nhi, ta thực sự yêu nàng. Xin nàng, cho ta một cơ hội thôi!”

“Yêu?” Vũ Quân cười thành tiếng, ánh mắt tràn ra châm chọc, nhưng nhiều hơn là thương hại.

“Độc Cô công tử, người có biết, một đao kia đâm vào người hắn, là mười lưỡi đao đâm vào tim ta hay ko? Độc Cô Tà, ngươi căn bản ko hiểu được tình yêu!”

“Lâm Nhi…”

“Tình yêu của Độc Cô công tử, thứ cho Lâm mỗ gánh ko nổi.”

Độc Cô Tà đau lòng nhìn dung nhan diễm lệ của nữ tử đáng lẽ đã trở thành thê tử của hắn. Yêu mị như vậy, liễm diễm như vậy, căn bản ko phải nàng. Trang điểm tân nương của Miêu tộc quá rực rỡ, quá chói mắt, khiến hắn nhìn đến tâm cũng nhói buốt. Lâm Tiêu lạnh nhạt thờ ơ, tưởng vô tình lại quá si tình. Nàng đêm nay như đóa mẫu đơn rực rỡ vì hắn mà nở, lại khiến hắn quên mất nàng vốn là tuyết liên, mẫu đơn tuy đẹp vẫn ko sánh được thanh lãnh của nàng.

“Ta có gì thua kém hắn?” 

Độc Cô Tà suy sụp nhìn hai bóng báng màu đỏ và màu tím như quyện vào nhau, ly khai nơi này. Hồng Y Ảnh còn nán lại, nhìn hắn bằng đôi mắt thương cảm. Hắn, thực đáng thương như vậy sao? Mạc Kỳ Phong có gì hơn hắn? Tại sao hết người này đến người khác vì Mạc Kỳ Phong  mà bỏ qua hắn?

Đêm tân hôn, Minh Nguyệt sơn trang, thiên hạ đệ nhất trang nhuốm máu tươi. Hầu như quan khách tham gia đều bị Độc Cô Tà giết chết, một vài người may mắn trốn thoát cũng là chật vật đến ko nhận ra. Giang hồ lại dậy sóng, từng môn phái kéo nhau đến Minh Nguyệt sơn trang đòi lại công bằng, lại chỉ thấy thiên hạ đệ nhất trang xơ xác tiêu điều, đừng nói là người, con chó con gà cũng ko thấy. Độc Cô Tà từ đó, biến mất khỏi võ lâm.

Những chuyện này Vũ Quân ko biết, cũng ko quan tâm, hiện tại trong mắt nàng chỉ có nam nhân suy yếu nằm trên giường. Có những khi hơi thở của hắn mong manh khiến nàng thực sự sợ hãi. Hắn sẽ ko có chuyện gì phải ko? Lưỡi đao kia của nàng chỉ còn một chút sẽ trực tiếp đâm vào tim Mạc Kỳ Phong. Hắn đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Hắn sẽ ko chết, tuyệt đối ko. Hắn kiêu ngạo như vậy, làm sao chịu để bản thân chết một cách ngớ ngẩn như vậy. Đại nghiệp của hắn còn chưa hoàn thành, hắn cũng chưa cưới nữ nhân hắn yêu vào cửa, làm sao có thể chịu chết như vậy!

Lăng Lăng mang thức ăn vào, nhìn đến nữ tử kia lại thở dài lui ra. Ba ngày ko ăn ko ngủ, cho dù ngươi có nội công thâm hậu hơn nữa, chỉ e cũng đã muốn ngã gục. Vũ Nhi từ Minh Nguyệt sơn trang một đường đưa Mạc Kỳ Phong về Lạc Nhạn Lâu, từ đó luôn một mực ở trong căn phòng này, ko ăn cũng ko ngủ, ko khóc cũng ko cười, cả ngày ngẩn người nhìn nam nhân đang hôn mê trên giường kia. 

“Vũ Nhi, nghe lời Ân bá, con nghỉ ngơi một chút đi. Con cứ như vậy, đến khi Vương gia tỉnh lại, con lại ngã xuống thì biết làm sao.”

Ân lão gia đau lòng nhìn thiếu nữ khuôn mặt đã tái nhợt, giá y màu đỏ chói mắt càng khiến nàng yếu ớt hơn. Ông từng nghĩ nữ nhi này của Khanh Khanh ko giống như mẫu thân của nàng si tình như vậy, xem ra ông đã sai rồi. Tình yêu của Vũ Nhi, so với Khanh Nhi lại càng thêm mãnh liệt.

“Ân gia gia, hắn  sẽ tỉnh lại đúng ko?” Đôi mắt như dại đi của Vũ Quân dần có tiêu cự, giọng nói run run.

“Nhất định! Ngài ấy kiêu ngạo như vậy, làm sao mà chết được chứ.”

Ân lão gia trong lòng thở dài, nữ nhân si tình, tại sao lại đau khổ như vậy. Mạc Kỳ Phong kia, vết thương gần tim, cầm cự được ba ngày đã coi là may mắn, còn tỉnh lại? Chỉ e…

Vũ Quân cười ngây ngốc, hắn sẽ ko sao đâu, thù mẫu thân hắn còn chưa có trả, làm sao mà chịu chết được.

“Vũ Nhi, con ăn một chút đi, được ko?” Ân lão gia ở một bên khóe mắt cũng đã ướt, nha đầu này, càng kiên cường, càng khiến cho người ta thương tâm.

“Con ko đói. Con ko sao đâu, người mau về nghỉ ngơi đi.”

Vũ Quân cười rộ lên như đóa hoa nở đẹp nhất, nhưng đáy mắt ko che giấu được sợ hãi. 

“Vũ Nhi…Vũ Nhi…” Ân lão gia hoảng hốt.

“Lăng Nhi, mau đến đây!”

Lăng Lăng bước vào phòng, chỉ nhìn thấy Ân lão gia đang đỡ lấy nữ tử kia. Nàng chạy đến đỡ lấy thiếu nữ, lạnh giá trong đáy mắt cũng nhu hòa đi.

“Ân gia gia, Vũ Nhi bị sao vậy?”

“Nha đầu này đột nhiên ngất đi. Con trông chừng nó, ta đi gọi đại phu.”

Lăng Lăng đau đầu nhìn nữ tử dù đã ngất đi vẫn ko chịu buông tay Mạc Kỳ Phong kia, đành thở dài gọi người kê thêm một chiếc giường. Nàng biết Vũ Nhi tỉnh lại, nếu ko thấy Mạc Kỳ Phong, sẽ chạy đến đây, chỉ bằng dứt khoát an bài họ chung một phòng.

“Cổ lão đầu, tiểu thư sao rồi?”

Cổ lão là đại phu trong Lạc Nhạn Lâu, cũng là người Xuân Vụ sơn năm đó. Những năm qua bọn họ ẩn dật, sống an nhàn vô ưu, sớm đã ko màng thế sự. Lần này tiểu thư trở về, lại dựng lên một cái Lạc Nhạn lâu, ông thực sự ko hài lòng. Thế nhưng nhìn thấy tiểu nữ yếu ớt xanh xao như vậy, tâm cũng nặng trĩu.

“Tiểu thư cưỡng chế giải vu thuật, lại ko nghỉ ngơi cho tốt cho nên mới ngất đi. Chỉ cần tĩnh dưỡng ít ngày sẽ ko sao.” Theo lời nói của Cổ lão, tảng đá trong lòng Ân lão gia mới buông xuống.

“Cưỡng chế giải vu thuật?” Lăng Lăng lại nghe ra có điểm ko bình thường.

“Để giải vu thuật, chỉ có thể dùng máu của người hạ thuật. Tiểu thư ko biết từ đâu có được máu, nhưng ko phải máu của người hạ thuật, chỉ là người có cùng huyết thống, miễn cưỡng giải được chú thuật, chính mình cũng bị tổn thương ko ít.”

Máu của người cùng huyết thống? Lăng Lăng lâm vào trầm tư, làm cách nào cũng ko thể lý giải.

“Còn người kia…” Ân lão khó xử nhìn Mạc Kỳ Phong vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, ông hiểu rõ, nếu nam nhân này chết đi, Vũ nha đầu kia chỉ sợ có tỉnh lại, cũng là sống ko bằng chết.

“Vết thương nặng như vậy, sống được đến nay xem như hắn có bản lĩnh. Còn về sau, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.