Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 73-2: Là ai can đảm? (2)



Huyền Vương phủ

Sở Tích Hương sớm đã tâm loạn như ma. Nàng năm nay cũng đã mười tám rồi! Nữ nhân Mạc quốc ko giống như các quốc gia bên cạnh mười ba mười bốn đã bàn chuyện cưới hỏi, từ hoàng hậu lập quốc truyền lại, nữ tử Mạc quốc trước mười tám tuổi ko thể viên phòng. Vì thế Sở Tích Hương nàng tân tân khổ khổ chờ đợi, cũng đợi được đến ngày nàng  mười tám. Chỉ là, tại sao Phong ca ca còn chưa có về? Trưởng công chúa vẫn thường xuyên lại phủ khuyên bảo nàng ngoan ngoãn ở lại kinh thành chờ Phong ca ca trở lại, thực chất chính là giam lỏng nàng  ở kinh thành. Một năm kia Phong ca ca vì sao đến biên thành giữa ngày đông, nàng rõ hơn ai hết, nhưng lại ko cách nào giữ người lại. Không được! Nàng  ko thể ở nơi này chờ đợi! Nàng phải đến biên thành! Người bên kia gần đây ko có chỉ thị gì, nhưng ánh mắt gian ác của người nọ nhìn nàng  khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Nếu người đó thực sự xuống tay, nàng chỉ sợ ko được…

Rất nhanh Kỳ Phong nhận được thư từ kinh thành, Sở Tích Hương nhân lúc phủ Trưởng công chúa hỗn loạn đã rời kinh. Khi nhận được tin này, ách, tiểu nữ nhân đang nằm trong lòng hắn hung ác cắn một cái, lại ko nương tình đuổi hắn ra khỏi phòng, vị Vương gia nào đó thật ấm ức muốn chết. Kỳ Phong tâm ko cam lòng ko nguyện trở về quân doanh, trong lòng thầm oán trách cô cô hắn sao lại bất cẩn như vậy, để Hương Nhi trốn đi. Lần này thì hay rồi! Vũ Nhi liếc cũng ko thèm liếc hắn một cái, trực tiếp đem hắn đuổi đi. Con đường truy thê của hắn thật ko dễ dàng gì mà! 

Đã thật lâu rồi Vũ Quân chưa từng lo lắng như vậy. Hai năm cùng Mạc Kỳ Phong ngây ngốc ở nơi này, nàng cố tình xem nhẹ mọi động thái bên ngoài, cũng thử quên đi vướng bận của hắn nơi kinh thành kia. Hai năm, nàng toàn tâm toàn ý ở bên hắn, hưởng hết mọi sủng ái của hắn. Hai năm, nàng dùng tâm cảm nhận tâm của hắn, hạnh phúc sống cuộc sống của hai người. Nhưng có thể quên đi Sở Tích Hương, chính vì Mạc Kỳ Phong ko có tâm tư với Sở Tích Hương, mà nàng ta luôn ở kinh thành xa xôi kia, hiện nay người cũng đã muốn tìm đến, bảo nàng làm sao ko lo lắng cho được. Từ một năm kia, Sở Tích Hương vẫn luôn là tảng đá trong lòng nàng, nếu nàng ta đến nơi này, Mạc Kỳ Phong dù ko có loại tình cảm kia cũng ko thể bỏ mặc nàng ta, huống chi Sở Tích Hương vẫn là tà tâm ko chết!

Kỳ Phong đại vương gia ở quân doanh bảy ngày ko rời đi khiến cho các tướng hạ cấp khóc ko ra nước mắt. Hai năm qua Vương gia luôn trú tại trong thành, hành tung bất định, bọn họ cũng từng lớn gan dò xét, kết quả bị người nào đó chỉnh cho đến nơi đến chốn, từ đó ko còn dám hỏi đến nữa. Vương gia ở trong thành có khi cả tháng ko trở lại quân doanh, mọi việc đều giao cho Chiêu tướng quân Chiêu Dương ra mặt xử lý, dù có trở về cũng ko quá ba ngày liền đi. Lần này Vương gia ở lại quân doanh lâu như vậy, đại hỏa phun khắp nơi, đại chấn quân đội, trên dưới nhất thời thay đổi diện mạo. Ai nói Vương gia trở nên ôn hòa hơn? Ai nói Vương gia đã thay đổi, ko còn hăng hái chiến đấu? Mau chạy ra đây cho lão tử vả chết hắn!

Kỳ Phong vừa dùng khinh công rời khỏi doanh trướng  của mình, bóng dáng vừa khuất, lập tức năm sáu cái đầu ló ra từ hai trướng bên cạnh.

“Lão Khâu, ngươi nói lần này Vương gia sẽ đi bao lâu?”

“Có trời mới biết! Nhưng là lâu một chút mới tốt…”

“Hàn tướng quân, nói nhỏ một chút, nhỡ Vương gia quay lại…”

“Các ngươi ở nơi này làm gì?” Giọng nói nghiêm nghị ở phía sau truyền đến khí cả đám người cứng đờ, khuôn mặt méo mó.

“Vương gia đi chưa?”Giọng nói đó lần nữa vang lên…

“Phì…” Hàn tướng quân bật cười thành tiếng, bàn tay vừa lớn vừa dày nắm thành quyền ko chút lưu tình đấm vào ngực người vừa nói.

“Mẹ nó lão Ly, ngươi cũng đừng suốt ngày bày ra bộ mặt thối đó dọa đám trẻ. Thật khó nhìn!” Nói xong lại ha ha cười lớn thật thô lỗ.

Ly tướng quân ko dấu vết khinh bỉ liếc lão thất phu kia một cái, thật sự quá thô lỗ mà. Tại lão ta mà đám quan văn yếu nhược kia ở trong triều khắp nơi khinh thường bọn họ đấy!

“Này uy lão chết tiệt ngươi nhìn ta kiểu gì vậy hả?” Hàn tướng quân phẫn nộ gào lớn, lão già kia sao cứ ngày ngày khinh thường ông thế chứ?

Đám người ban nãy đứng trong doanh trướng đã ko tiếng động rời khỏi. Hai vị này này cãi nhau, tiểu nhân vật như họ tốt nhất né xa một chút, tránh cho tai bay vạ gió.

Kỳ Phong vừa đến tiểu viện, liền cảm thấy ko khí có chút ko đúng, này…sẽ ko xảy ra chuyện gì chứ? Vội xông vào phòng, lại chỉ thấy một bàn thức ăn đang toả hương ngan ngát. Cái này…

Đúng lúc đó, rèm trúc khẽ động, thiếu nữ từ bên trong bước ra. Một thân sa y tử sắc theo bước chân của nàng khẽ động, tóc đen buông thả càng thêm phần mị hoặc. Nam nhân nào đó nhất thời…hồn phách lên mây.

“Vũ…Vũ Nhi?”

“Mau…mau về ăn cơm.”

“Nàng…” Vũ Nhi từ ngày hắn quen biết chính là luôn một thân bạch sắc, thanh thuần lạnh lẽo, Kỳ Phong thế nhưng lần đầu biết đến, mặc lên thứ y phục hoa lệ này, phần ma mị của nữ nhân trong nàng mới chịu hiện ra.

“…” Kỳ Phong ninh mi nhìn tiểu nữ nhân đang xấu hổ ko dám nhìn hắn kia, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, mỹ nhân như ngọc, hắn lại chỉ nhìn ko thể ăn, nàng là muốn hắn nghẹn chết?

“Còn nhìn cái gì! Mau ăn cơm!” Ai đó ngại ngùng hóa quẫn.

“Nương tử, vi phu ko muốn ăn cơm!” Kỳ Phong ko đứng đắn từ phía sau ôm lấy nàng, khẽ dụi mặt sau gáy nàng, gian xảo thổi khí bên cổ nàng.

“Vi phu muốn ăn thịt.” (Oa oa ta lại đỏ mặt rồi!)

Kỳ Phong chính là ko kìm được lòng mà nói ra thôi, phản ứng của nữ nhân nhà hắn, hai năm qua hắn ăn khổ đủ rồi. Chính là vạn vạn lần ko ngờ tới thiếu nữ thế nhưng xoay người ôm lấy hắn, khuôn mặt đỏ bừng lúng túng giấu trong ngực hắn. Kỳ Phong trầm thấp cười một tiếng, kết quả người kia quẫn quá đem đầu đập vào ngực hắn.

Vũ Quân hận chết mình rồi! Làm sao lại làm ra loại sự tình này cơ chứ! Vài ngày trước trăn trở thật lâu cũng ko trấn an nổi bản thân, một chút kích động liền viết thư hỏi Lăng Nhược Thiên, dù sao nhiều người suy nghĩ cũng hơn một mình nàng bế tắc. Hơn nữa Nhược Thiên dường như hiểu biết rất nhiều về chuyện tình cảm nam nữ, nhưng giờ phút này, Vũ Quân thật tức giận, sao lại nghe lời tỷ ấy mà làm bậy chứ! Ngẩn ngơ suy nghĩ một chút, tai chợt đau nhói một cái. Nam nhân kia thế nhưng cắn nàng!

“Nàng ko tập trung.” Kỳ Phong hai tay giam chặt tiểu nữ nhân trong lồng ngực mình, trong mắt thấp thoáng đốm lửa. Vũ Quân xấu hổ cúi đầu, đã không còn là tiểu thiếu nữ ngây thơ, lửa kia đại biểu cho điều gì nàng đương nhiên hiểu rõ.

Thoáng chốc bị ôm trở về giường, Vũ Quân hoài niệm nhìn thức ăn trên bàn, thật đáng thương đầu bếp của Nhất Hương lâu bị nàng bắt nhốt từ trưa để nấu ăn. Cả người bị đè nặng, Vũ Quân nhất thời thu hồi tầm mắt, ánh mắt chạm đến gương mặt nam nhân phóng lớn trước mặt.

“Chàng…chàng…”

“Là nàng châm hỏa, sẽ ko giữa đường bỏ chạy chứ?” Kỳ Phong ninh mi cười gian xảo, hắn biết Hương Nhi đến nàng sẽ ko thoải mái, nhưng là, phản ứng của nàng nằm ngoài dự đoán của hắn.

Vũ Quân mím môi nhìn người đang  nhìn nàng giễu cợt kia. Hắn khích tướng, nàng biết! Nàng ko muốn hắn cũng sẽ ko ép nàng, nàng thừa biết! 

Nhưng là…

“Roẹt!” 

Kỳ Phong nhìn thiếu nữ hai gò má đỏ ửng, ác ý cười một tiếng.

“Nương tử nhẹ tay a! Ngày mai vi phu lấy gì mặc đây?” 

“Chàng im miệng!” Vũ Quân thẹn quá hóa giận, dùng môi khóa lại cái miệng hư hỏng kia, ai ngờ vừa chạm môi liền bị hắn quấn quýt. 

Thoáng một cái, đổi khách thành chủ, Vũ Quân mê mang, bị hôn đến thần trí mơ màng. Bàn tay hư hỏng kia cũng ở trên cơ thể nàng làm càn ngao du, Vũ Quân cảm thấy cả người đều nóng lên, dục hỏa thiêu đốt từng mảnh thần trí. Trong tâm khảm nàng, con ngựa mất cương bứt tan xiềng xích, phá ra ngoài.

Kỳ Phong lần nữa bị đè trên giương, hai mắt mê mang nhìn thiếu nữ. 

“Ân” “A” Cả hai người một thoáng vì dục vọng mà kêu ra tiếng. 

Kỳ Phong ngây ngốc nhìn nữ nhân đang cưỡi trên người mình, từng tầng 

ấm áp bao bọc khiến hắn muốn phát bạo. Hắn …hắn bị người ta cường!

Vũ Quân vì kích động mà làm liều, giờ phút này cảm nhận được dục vọng nam nhân ở trong cơ thể mình ngược lại tỉnh táo không ít. Này…không có đau đớn như lần trước, nhưng là vẫn trướng như vậy, cả người nàng như bị rút hết sức lực. Hai mắt lén nhìn nam nhân bị mình đẩy ngã, lại thấy hắn cười như không cười nhìn nàng. Nụ cười của hắn sao lại cho nàng cảm giác khủng bố như vậy? Nam nhân ác ý động thân một cái, nàng liền vô lực nằm trên ngực hắn. Nam nhân đại bạo, Vũ Quân trong lòng khóc thảm thiết bị đè trên giường, đây là nàng tự bê đá đập vào chân mình!

Đêm nay, hẳn là sẽ không yên tĩnh.

Vũ Quân mở mắt, đập vào mắt nàng là lồng ngực trần trụi của nam nhân nào đó. Khẽ động liền cảm nhận được vòng tay hắn xiết chặt hông nàng. 

Vũ Quân cảm nhận được tia nắng đang  nhảy  nhót bên ngoài mành trướng. Cầm thú này! Đêm qua hắn dày vò nàng  đến gần sáng, nàng  khóc cầu hắn vô dụng. Đồ mặt dày này thế nhưng lấy lý do hắn nhịn hai năm sắp nghẹn rồi, hiện tại bắt nàng  hảo hảo bồi thường. Thật may nàng luyện võ, thân thể khỏe mạnh lên không ít, chỉ bằng Vân tứ tiểu thư năm nào, còn không phải sẽ bị hắn làm đến ngất đi!

“Tỉnh?” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến Vũ Quân đỏ mặt, nghĩ đến chính mình đêm qua hoang đường.

“Chưa tỉnh.” Vũ Quân cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi, trực tiếp kéo chăn che kín mặt.

Kỳ Phong nhìn người nào đó như con đà điểu rúc vào trong cát, dứt khoát cười lớn, một tay ôm lấy nàng kéo vào lòng. Vũ Quân cắn môi oán hận, rõ ràng người vận động là hắn, tại sao người mệt lại là nàng? Nhìn nam nhân thần thanh  khí sảng, nàng hung ác túm tay hắn ngoạm một cái, đổi lại một ngụm hít khí của người kia.

“Nàng chưa ăn no sao?”

Đáp lại Kỳ Phong là con đà điểu nọ càng chui càng sâu vào trong chăn. Hắn nhịn cười ôm nàng kéo ra, sợ nàng đem chính mình chết ngạt.

“Vũ Nhi, nàng bất an sao?”

Vũ Quân trầm mặc không nói, ánh mắt không có trọng tâm đặt tại lồng ngực nam nhân. Nàng cùng hắn danh bất chính ngôn bất thuận, đương nhiên là bất an đâu. Bọn họ lâu như vậy vẫn không để tiếng gió thoát ra ngoài, người ta chỉ biết Huyền Vương thường xuyên bỏ mặc quân sự chạy vào trong thành dăm bữa nửa tháng, nhưng ai cũng không biết vì sao hắn ngụ tại trong thành. Người tinh ý có thể đoán được Huyền Vương gia cùng Lâu chủ Lạc Nhạn Lâu Lâm Tiêu kia có gian tình, nhưng ai cũng không thể liên hệ đến là Huyền Vương phi sớm đã không còn trên đời kia. Hiện tại Sở Tích Hương “hữu danh hữu phận” kia đến rồi, cho dù Kỳ Phong đã chính miệng đảm bảo nhưng nội tâm của nàng thủy chung không an ổn.

“Đồ ngốc này! Nàng không tin ta sao?”

“Ta…” Vũ Quân lần nữa cam chịu im lặng.

“Ta không đáng cho nàng tin cậy sao?” Kỳ Phong thực sự cảm thấy tức giận, hai năm hai người ngày ngày quấn quýt cũng không khiến nàng yên tâm, bảo hắn phải làm sao bây giờ? Ngẫm lại chính là do hắn đi! Năm đó hắn đối với nàng có  bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu quá đáng, nàng không cách nào tin tưởng chính là quả báo của hắn.

“Không cần nghĩ lung tung!” Vũ Quân nhìn Kỳ Phong một mực nhăn mày đã chìm vào thế giới suy nghĩ khác, lại càng nghĩ càng nhăn mày, đành bò khỏi chăn, vươn tay vuốt nhẹ mi tâm hắn.

“Nàng ta dù sao cũng cùng chàng  thanh mai trúc mã, kiên trì đến bây giờ, không phải vì muốn gả cho chàng sao? Ta sợ…”

“Nàng một chút cũng không tin tưởng ta.”

“Ta…”

Người này đang giận, Vũ Quân có trì độn thế nào cũng  cảm nhận được. Không phải không tin tưởng, nhưng tại sao vẫn bất an?

“Phong, ta sai rồi.” Hai cánh tay trắng ngần bò ra khỏi chăn, vươn lên ôm cổ nam nhân, cả người thiếu nữ cũng vì vậy mà kề sát thân thể hắn. 

“Vì là chàng nên ta càng để ý, càng lo được lo mất. Không cần giận ta.”

Lửa giận trong lòng Kỳ Phong vô thanh vô thức tiêu thất, tâm cũng mềm nhũn xuống, tiểu nữ này khiến hắn không cách nào giận nổi. Ôm chặt lấy nàng, giữ nàng trong lồng ngực, hắn giận không được, vì chính hắn cũng luôn lo được lo mất không thôi. 

“Tin tưởng ta, chúng ta cùng tin tưởng, có được không?” Vũ Quân nghe ra trong lời nói có chua xót, bất lực khiến nàng đau lòng  không thôi. Nàng sai rồi! Nàng vì sợ tổn thương mà không toàn tâm toàn ý tin tưởng, ai biết vì thế mà khiến nam nhân nàng yêu thương tâm. Hắn đau lòng, nàng có thể thoải mái sao?

“Xin lỗi chàng.” Vũ Quân ngả đầu trong lồng ngực ấm áp của nam nhân, trong lòng ngập tràn áy náy.

Kỳ Phong cắn nhẹ cần cổ trắng nõn của ai đó, hắn và nàng đi một vòng lớn, cuối cùng có thể ở bên nhau lại không vui vẻ. Nhưng một vòng lớn như vậy, hắn hiện tại không cách nào buông tay nàng, cho dù không vui vẻ, cũng nhất định giữ nàng bên mình!

Sở Tích Hương qua hai tháng, cuối cùng đã đến được biên quan. Nàng vốn nghĩ im lặng trốn đi, không nghĩ tới người kia thế nhưng đã biết trước, còn chặn đường giao nhiệm vụ. Biên quan nắng và gió, đầy cát vàng bay. Nơi này có gì đáng cho Phong ca ca lưu luyến hai năm qua nhất định không chịu hồi kinh?

“Sở cô nương, mời nghỉ ngơi trước.”

“Chiêu Dương ca ca, Phong  ca ca đâu?”

“Vương gia vào thành  có công việc, hôm nay sẽ không trở lại.”

“Vậy ta vào thành tìm huynh ấy.”

“Vương gia bận việc công, Sở cô nương không cần gây phiền hà như vậy. Tốt nhất cứ ở đây chờ Vương gia trở lại.”

Chiêu Dương sắp xếp một doanh trướng ấm áp, nói xong ko lưu tình rời đi, bỏ lại Sở Tích Hương với ngọn lửa giữa gió cát. Nàng cắn môi, áp chế tức giận trong lòng. Đây là Phong ca ca đang thể hiện không hài lòng? Phong ca ca ko vui vì nàng trốn Trưởng công chúa đến đây? Nhưng tại sao Phong ca ca lại ko trở về?

Kỳ Phong sớm đã nhận được tin Sở Tích Hương đã đến, trong lòng ko biết làm sao để xử lý. Vũ Nhi vẫn ngày ngày luyện kiếm vẽ tranh, hoàn toàn không hỏi đến, nhưng hắn thừa biết trong lòng nàng không vui. Mà hắn lại không dám trêu chọc tiểu tổ tông này. Sở Tích Hương bên kia, hiện tại vẫn chưa đến lúc hạ màn, hắn không muốn quá tuyệt tình. Dù gì cũng là hắn nhìn nàng lớn lên, năm xưa mẹ nàng cũng vì hắn chịu một tiễn mất mạng, cho dù không có tình thì vẫn còn nghĩa.

“Phong ca ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi.”

“Muội đường xa tới đây, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Kỳ Phong một đường đi vào quân trướng.

“Phong ca ca…” Bước chân bị chững lại, bàn tay thiếu nữ từ phía sau xiết chặt eo hổ, Sở Tích Hương vùi mặt vào lưng Kỳ Phong, hắn có thể cảm nhận được dòng nước mắt âm ấm đang thấm qua áo.

“Hương Nhi…”

“Hương Nhi rất nhớ huynh.” Giọng nói thiếu nữ nghẹn ngào.

“Muội lớn rồi, không nên phóng khoáng như vậy.” Kỳ Phong đẩy nhẹ tay thiếu nữ, đi thẳng về thư án, sau lưng là thiếu nữ hai mắt đỏ hoe.

“Phong ca ca…?”

“Muội ko nên đến đây.”

“Huynh ghét bỏ muội rồi.” Thiếu nữ òa khóc, nước mắt như trân châu ào ào rơi xuống.

“Nghỉ ngơi cho tốt. Ta sẽ cho người đưa muội hồi kinh.”

“Vậy còn huynh?” Thiếu nữ thảng thốt, nàng trải qua bao nhiêu khó khăn mới tới được nơi này, không lý nào cứ như vậy bị đuổi về.

“Quân Tây Viện có động tĩnh, nếu thực xảy ra chiến tranh, muội ở đây càng nguy hiểm.”

“Muội không sợ!”

“Hương Nhi, nghe lời!” Kỳ Phong không giận mà nghiêm, khí thế ra lệnh không cho phép từ chối.

“Sau lễ mừng thọ Thái hậu Cảnh quốc, ta sẽ trở về kinh thành.”

Sở Tích Hương tức giận vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Nàng không cam lòng! Tại sao Phong ca ca lại thay đổi? Trước kia dù không  thích cũng chưa bao giờ từ chối nàng, tại sao hiện tại lại thành như vậy? Vân Vũ Quân? Đúng! Tất cả là tại Vân Vũ Quân! Nếu không phải nàng ta xen ngang, làm sao Phong ca ca lại thay lòng đổi dạ! Nếu không phải nàng ta, Phong ca ca nhất định không đến biên thành này rồi chần chừ không chịu hồi kinh! Nàng ta chính là ngọn nguồn tai họa! Vân Vũ Quân kia chết không hết tội! Hừ, nàng ta chọn chết đi, khiến Phong ca ca nội tâm không vui, nhớ nhung nàng ta một đời. Nữ nhân giả dối ngày ngày bày ra bộ dạng không tranh với đời, thì ra cũng thâm hiểm như vậy. Hừ! Vân gia! Nữ nhân Vân gia không một ai tốt đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.