Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 12: Bổn công tử tâm trạng không được tốt



Không ngừng lo lắng trong lòng, Mạch Trục Vân trốn ra khỏi Vương phủ, đứng ở một nơi không có bóng người, giương mắt nhìn dưới chân, không biết phải đi về đâu.

Từ sau khi sư phụ qua đời, nàng đã không có nhà để ở, xuống núi đã hơn một năm, cũng không có bạn bè...... Nửa năm trước quen biết được Bạch Lộng Ảnh, nhưng thậm chí bây giờ hắn muốn bắt nàng trở thành vật thí nghiệm thuốc; Trên giang hồ, cũng không còn chốn nào cho nàng yên thân. Vừa rồi, còn......

Sở Tùy Phong chắc không phải đã phát hiện ra bí mật của nàng rồi chứ......

Mạch Trục Vân trong lòng âm thầm mắng bản thân mình chạy trối chết như một con đà điểu, hắn không biết nàng là con gái thì sợ cái gì?

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, chuyện nàng là con gái bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho hắn phát hiện ra nếu không về sau cuộc sống của của một thần trộm như nàng sẽ đầy hỗn loạn.

Nghĩ đến việc cả ngày mình bị người khác đuổi cùng giết tận, nàng thật sự cảm thấy ủy khuất vô cùng, chu miệng, nức nở vài tiếng động mỏng manh có thể nghe được: Đều do cái tên chết tiệt Sở Tùy Phong kia, cái chủ ý khốn khiếp của hắn, vì mười vạn lượng kia có tên điên mới không muốn bắt trói nàng về nhận thưởng?

Sẽ không vì mười vạn lượng mà bắt trói nàng?

Trong đầu nhất thời xuất hiện một thanh niên tuấn tú với đôi mắt sắc nhọn tà mị như chim ưng mê hoặc lòng người.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, quệt đi nước mắt nơi khóe mi mình đi, chạy thẳng về phía bắc thành.

Không bao lâu, một tòa trang viên xuất hiện trước mắt, nàng trực tiếp trèo lên tường đi vào, vì con đường cũ này nàng quen như cơm bữa cho nên rất dễ dàng không bị đám thủ vệ canh phòng phát hiện, nhanh chóng chạy về phía tây nam.

Ở hướng Tây Nam xuất hiện một gian phòng được thiết kế một cách đẹp mắt tinh xảo vô cùng nổi bật, dưới sàn hỗn độn quần áo rơi rải rác khắp nơi, tấm rèm hồng nhạt trước giường lớn che đi cảnh xuân bên trong, hai bóng người dây dưa cùng nhau, tiếng người phụ nữ đâu đó rên rỉ không dứt bên tai.

Không bao lâu, người đàn ông đang dùng sức mạnh ra vào đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhiễm đầy tình dục nhìn chằm chằm lên nóc nhà.

“Trang chủ, người làm sao vậy?” Nữ tử vươn cánh tay trắng trẻo trần trụi ra bổ nhào ôm chặt lấy cổ người đàn ông, đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia chu ra làm vẻ oán trách, lại giống như làm nũng.

Người đàn ông cúi đầu cười, khàn khàn nói:“Không có việc gì! Chúng ta tiếp tục......” Lời còn chưa dứt đã khẩn cấp hôn lấy đôi môi của người phụ nữ.

Không bao lâu, âm thanh ái muội tràn ngập khắp cả phòng, ngày một rõ ràng, càng thêm dễ nghe.

Nhưng còn chưa hết một nén nhang thì cửa lớn bên ngoài truyền đến bước chân dồn dập, một lát sau, tiếng đập cửa lập tức phá tan bầu không khí ngập tình ái.

“Trang chủ...... Không hay rồi!” Quản sự trong sơn trang vội vàng thông báo.

Người đàn ông dường như có vẻ tức giận nhíu mày dừng mọi động tác, mê muội trong mắt dần dần tiêu biến, lửa nóng chạy thẳng lên đến não, quát:“Có chuyện gì?””Kho chứa kho báu...... Có người xông vào kho chứa kho báu......”

Người đàn ông bất mãn quát:“Biết rồi, để hắn trộm đi, về sau loại chuyện nhảm nhí như thế này đừng đến làm phiền ta!”

Người đến là ai, hắn sao lại không biết?

Dám ở trong Lạc Thủy sơn trang của hắn làm càn, trừ người kia ra thì còn ai dám có lá gan lớn vào đây?

Có vô số cơ quan bên trong kho chứa kho báu của hắn, còn kẻ nào có năng lực hóa giải hết chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn nữa, hộ vệ báo lại, đương nhiên đến bây giờ bọn họ vẫn chưa bắt được người, như vậy, người này rõ ràng không ai xa lạ mà chính là đệ nhất thần trộm Mạch Trục Vân.

Có điều hắn cũng không thèm quan tâm, Mạch Trục Vân chỉ trộm đồ để làm trò tiêu khiển, chỉ qua vài ngày hắn sẽ đem đồ đã trộm đặt về lại vị trí cũ!

Ngoài cửa tên quản sự vẫn đứng đó không đi, tay không ngừng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán mình, biết đã làm phiền đến “ việc: của trang chủ nhưng đây là chuyện quan trọng, là chuyện trọng đại hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ a.

“Trang chủ......”

Lại bị làm phiền, người đàn ông kia không giấu được lửa giận nơi đáy mắt mình, tức giận đẫy mỹ nhân trên người mình, lui ra khỏi giường, cả giận nói:“Còn có chuyện gì?” Mặc qua loa áo choàng bên ngoài, lười biếng đi xem mỹ nhân trên giường mình.

“Mạch Trục Vân không phải trộm, mà là đập......” Hắn bày ra vẻ mặt đau lòng đến đứt từng khúc ruột.

Phải nói rằng, mỗi lần đem về một món bảo vật nào, trang chủ đều cẩn thận cất món đồ đó, mỗi món đồ đều vô giá, người xem như bảo vật của mình thế nhưng lại bị người khác đập phá.

Tuy rằng đã cắt ngang chuyện tốt của trang chủ, sẽ khiến cho trang chủ tức giận. Nhưng nếu như không bẩm báo cho người biết chuyện này, chỉ sợ không chỉ là tức giận mà còn nổi trận lôi đình thịt hết tất cả bọn họ.

Quả nhiên, vừa nghe được một chữ “ đập” phát ra từ miệng quản sự,cửa phòng lập tức mở ra nhanh như tia chớp, một thân áo bào kim hoàng sáng bóng đứng trước mặt quản sự.

Trang chủ tức giận!

“Mạch! Trục! Vân!”

Người ở bên ngoài kho chứa bảo vật nghe được âm thanh ầm trời của chính trang chủ mình đang từ từ truyền đến, liền sợ hãi lập tức giải tán.

Hắn đi vào bên trong kho chứa bảo vật, toàn bộ cơ quan đều bị phá giải, hắn đi thẳng một đường tiến vào, nhìn thấy hàng loạt mũi tên độc nằm la liệt dưới sàn, xung quanh cửa mật thất đều bị mở hết ra, hắn càng lúc càng tức giận, đôi mắt đpẹ kia trừng thật to, dường như có thể nhìn thấy được ánh lửa chập chờn nơi đáy mắt hắn.

Đối với con quái thú đang trong tình trạng gầm thét điên cuồng kia, Mạch Trục Vân dường như không hề để tâm đến, nhàn nhã ngồi trên cái thùng vàng lớn, hai chân nhẹ nhàng lắc lư, tiếp tục chơi đùa chiếc hộp trong tay mình.

Tay nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một viên dạ minh châu, tinh xảo mà sáng chói nằm chệm chệ trong hộp.

Cơ mà vẫn chưa đủ thỏa mãn, nàng xoay người mở chiếc hòm nàng vừa ngồi lên, là một chiếc hòm chứa đầy những viên dạ minh châu kích thước đều ngang với một quả trứng gà, trong suốt mà lấp lánh, phẳng phiu không tỳ vết.Nàng không chút để ý cầm lấy một viên, thản nhiên ném thẳng về phía một chồng mảnh sứ vỡ bên cạnh, một biển mảnh sứ vỡ đó là tác phẩm được hợp thành với nhiều món bình sứ cổ hắn thu thập được từ các quốc gia khác, còn mấy chiếc lư hương thời xa xưa, ngà voi trăm năm tuổi nứt thành từng mảnh nhỏ, còn có vài món đồ xa xỉ của hắn...

“Rầm” Một tiếng, một viên dạ minh châu đã trở thành một thành viên trong đống đồ vỡ đó.

Sau đó lại cầm thêm một viên nữa, đang định ném đi thì nghe được một đạo âm thanh tràn đầy sát khí sau lưng nàng:“Mạch Trục Vân!”

Mạch Trục Vân tay run lên, lệch sang một góc, dạ minh châu đập thẳng vào trong người sau đó rơi xuống sàn vỡ choang.

Và cảnh tượng kinh hoảng đập trước mắt Nam Truy Nguyệt được mô tả như thế này: Từng mảnh vỡ xinh đẹp bóng loáng của dạ minh châu rơi vãi khắp sàn, giống như cánh hoa đào lấp lánh, từng cánh hoa phân tán xen lẫn với những mảnh vỡ sứ của bình cổ.

Lửa giận nơi mắt hắn phun ra cháy hừng hực, và cái người nhàn nhạ trước mắt kia cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn.

Mạch Trục Vân bày ra bộ mặt cảm thấy có lỗi, giơ ngang hai tay, vai nhếch lên, vô hại cười nói:“Ồ huynh gọi ta a? Ngại quá, trượt tay!”

Nhìn bộ dáng vô tội như mình không phải là người gây họa của của nàng, Nam Truy Nguyệt cả giận quát:“Mạch Trục Vân, hôm nay ngươi đổi gió đến đây đập phá bảo vật của ta?”

Tay chân không ngừng vung lên, phẫn nộ đến cực điểm tụ khí đánh một chưởng về phía Mạch Trục Vân.

Một chưởng của hắn mang theo mười phần nội lực. Mạch Trục Vân trên mặt vẫn không chút bối rối, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nhích người sang một bên nói:“Hôm nay tâm trạng của bản công tử không được tốt, muốn kiếm chút việc để giải khuây!”

Nói xong, thân hình chợt lóe, đứng cách xa hắn vài bước thì đột nhiên lại nghe “Phanh” một tiếng.

Bởi vì nàng đột nhiên tránh đi, cho nên hắn không thấy vị trí mà hắn đánh ra một chưởng lại là tác phẩm đập phá đầy nghệ thuật của nàng, không kịp chống đỡ, Nam Truy Nguyệt bị những mảnh vỡ xung quanh ập thẳng về phía mình.

Chết tiệt, vẫn bị người tính kế, Nam Truy Nguyệt trên mặt co rút đau đớn, có chút thở hổn hển, cắn răng, xiết chặt tay, nhìn tên thần trộm vô lương tâm trước mặt.

“Tâm trạng không được tốt? Mạch Trục Vân, ta thấy ngươi đang ngứa da muốn ăn đập!”

Mẹ kiếp, phá hư “ chuyện tốt” của hắn, bây giờ lại còn đập nát hết báu vật của hắn, giờ lại còn dám tính kế với hắn...... này còn chưa tính đến chuyện hắn ta dám đứng trước mặt hắn dõng dạc xưng với hắn ba chữ “Bản công tử”?

Một tên trộm vạn người phải đề phòng kia dựa vào cái gì mà được xếp ngang hàng với bọn hắn, cùng với chiến thần Sở Tùy Phong, thần y Bạch Lộng Ảnh, và cả uy danh lẫy lừng của hắn?

Nam Truy Nguyệt hắn cư nhiên lại cùng với một tên tiểu tặc không đáng xưng danh này đứng ngang hàng quả thực là một sự sỉ nhục không đáng có.Không hề để ý đến hình tượng rống lên một tiếng xong, lửa giận trong người Nam Truy Nguyệt hóa thành động lực, đánh úp về phía Mạch Trục Vân. Đêm nay, hắn nhất định phải bắt lấy tên này, giải tỏa cơn thịnh nộ trong người mình.

“Nam Truy Nguyệt, ta thấy thì so với tâm trạng không vui của ta thì của ngươi còn tệ hơn a, có muốn ta đập thêm vài món nữa không? Ta không ngại nha!” Mạch Trục Vân vẻ mặt quan tâm hỏi ý kiến, chạy như bay thoát khỏi móng vuốt của Truy Nguyệt ở phía sau.

Không ngại là đương nhiên, tất cả những món đồ này có phải là của hắn đâu a.

“Ngươi đi chết đi!” Nam Truy Nguyệt hét lớn một tiếng, dùng hết tốc lực đuổi bắt.

Mạch Trục Vân phe phẩy đầu, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, tiếp tục nói:“Ngươi xác định muốn giao đấu với ta ở trong này?” Nàng chạy nhanh hơn hắn, cố gắng giữ với hắn một khoảng cách xa.

Cũng may bên trong mật thất này có không gian rộng rãi, có thể giúp nàng tiếp tục trò mèo vờn chuột cùng với hắn.

Một lúc sau, mắt thấy hắn vẫn không thể đuổi kịp được mình, càng không thể động được đến một cọng tóc của nàng. Mọi oan uổng, uất ức do Sở Tùy Phong gây ra cho nàng cũng vơi đi được phần nào.

Mạch Trục Vân cố ý châm ngòi lửa giận của Nam Truy Nguyệt lên, giả vờ mệt mỏi, tốc độ hơi chậm, đứng nhẹ nhàng trên một chiếc bình hoa cổ cao hơn một cái đầu người. Cố tình dùng sức, bình hoa cổ được tạc một cách tỉ mỉ, tinh xảo kia không chịu nổi áp lực, nháy mắt bị nàng đạp đổ ngã vỡ choang xuống đất.

“Ai nha, ngại quá, ta hơi mệt nên đứng không vững!”

Trong nháy mắt, mặt của Nam Truy Nguyệt liền đỏ ửng lên giống như lợn bị chọc tiết, hắn ta cố ý trước mặt hắn, vờn hắn, trêu đùa hắn, hủy hoại hết toàn bộ bảo vật trân quý của hắn...... Hoàn toàn bị tên phá hoại chết tiệt này chọc giận, một vị công tử vốn nổi tiếng kiêu ngạo, phong độ ngời ngời hai mắt đỏ đậm lên, sát khí không ngừng bủa vây xung quanh.

“Mạch Trục Vân, ta phải giết ngươi!”

“Nam Truy Nguyệt, khuyên ngươi một câu: Thế giới vốn tươi đẹp, cứ mãi bày ra bộ mặt nhăn nheo khó coi thế kia, da sẽ bị lão hóa, mỹ nhân sẽ không cần ngươi nữa, không tốt, không tốt!” Mạch Trục Vân kiên nhẫn lên tiếng khuyên giải an ủi, đứng một bên đắc ý rung đùi. Và không khiến cho nàng phải thất vọng vì phải vất vả làm trò, một tiếng hét to nữa lại vang lên:“Mạch Trục Vân, ta giết ngươi!”

......

Con người một khi đã lâm vào cơn thịnh nộ thì khó thoát khỏi việc luôn tìm mọi cách làm những chuyện điên rồ.

Nam Truy Nguyệt gầm lên giận dữ, đám ám vệ của hắn đợi bên ngoài mật thất nghe được âm thanh như lợn bị chọc tiết liền lập tức chạy vào chặn Mạch Trục Vân.

Nhìn thấy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi giết mình, nàng thở dài một hơi:“Nam Truy Nguyệt, tốt nhất là ngươi nên sớm đổi nhóm ám vệ này đi, đánh đấm không xong thế kia bản công tử không có hứng thú a!”

Nói xong, lấy tay che miệng, ngáp một cái rõ to.Vẫn là chiêu này, chán chết đi được.

Nam Truy Nguyệt không để ý đến dáng vẻ cười nhạo của nàng, tay vung lên, vài người nhận được tín hiệu liền bổ nhào lên vị thần trộm đang tỏ ra chán chường đứng ngáp kia.

Đám phế vật này phải dạy dỗ một bài học sâu sắc mới bằng lòng chấp nhận sự thật.

Mạch Trục Vân nhào lên đột nhiên không cẩn thận “Phanh“...... Suýt chút nữa bị một đám mảnh sứ kia làm trượt ngã, nhanh chóng lắc người tránh khỏi đám người đang tiến đến vây quanh kia.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Nam Truy Nguyệt cũng bình tĩnh trở lại đưa mắt nhìn kho chứa bảo bối của mình biến thành một đám phế thải kia, trong lòng liền đắng cay đau đớn.

“Mạch Trục Vân, ngươi rốt cuộc muốn gì?” Cố nén cơn tức giận gằn giọng hỏi.

Mạch Trục Vân nhìn vẻ mặt thỏa hiệp đầy mệt mỏi kia của hắn liền nhíu mày bật ngược lại trách hắn:“Sớm hỏi câu này có phải tốt hơn không? Bản công tử đã nói với ngươi hôm nay tâm trạng không tốt, vốn muốn rủ anh đi uống rượu cùng, ấy vậy mà......”

Nói xong, còn bày thêm vẻ mặt đau lòng.

Vàng bạc, ngọc thạch, trân châu, dạ minh châu phủ kín toàn bộ mật thất, Phủ Nam Ninh quả nhiên đủ rộng để chất chứa hết a!

Nam Truy Nguyệt khóe miệng co rút đến cực đại: rủ tôi uống rượu? Tôi thấy cậu đến đây để kiểm tra thì đúng hơn!

Ánh mắt kia dần dần ôn hòa, trong lòng tức giận dần dần bình ổn, âm trầm nhìn nàng, không có ý tốt lớn tiếng hỏi:“Ngươi không sợ ta sẽ chuốc say ngươi rồi ném vào thiên lao nhận tiền thưởng sao?”

Mạch Trục Vân khép hờ mắt, trông có vẻ như đang ngủ, chắc nịch khẳng định:“Đương nhiên sẽ sợ nếu như người đang đứng trước mặt ta đây không phải là người ngoài, theo như hiểu biết của ta về con người ngươi thì, ngươi chính là người duy nhất không có cái loại suy nghĩ đó! Đường đường là cánh tay vàng của Nam Ninh phủ, còn thiếu tiền đến mức ra tay làm chuyện này sao?”

“Vậy thì ném ngươi cho Bạch Lộng Ảnh, nghe nói hắn muốn bắt ngươi về làm thuốc để thí nghiệm, đúng không?” Hắn đắc ý lên giọng.

Đến đây Mạch Trục Vân đột nhiên hưng trí, hai mắt bỗng nhiên mở ra, liếm liếm môi, yêu mị cười: “Vậy ngươi cũng nên biết chuyện này, Sở Tùy Phong bắt được ta, cũng hạ độc ta rồi. Và sau tối hôm đó, tiệm thuốc của Bạch Lộng Ảnh lập tức bị người khác đến san bằng.....ai nha, ngươi có muốn nếm thử hậu quả của việc đó không?!”

Dừng một chút, ánh mắt híp lại, hơi âm hiểm nói tiếp:“Theo như ta quan sát thì trong Lạc Thủy sơn trang này có đến năm kho chứa bảo vật thì phải? Chậc, để ta nhớ xem, đáy hồ Tịnh Nguyệt có một cái này......bên thành núi giả phía Đông có một cái này......”

Vừa nói, vừa giơ từng ngón tay ra cẩn thận liệt kê.

P/s: Quậy...nữ chính quá nghịch ngợm....cơ mà Bổn cung thích...ahahahah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.