Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 14: Ngọc giả



Đột nhiên nàng nhớ đến chuyện đêm hôm trước, ngay lúc nàng chuẩn bị chạy trốn, cũng không rõ vì lý do gì, Sở Tùy Phong lại đưa thuốc giải cho nàng, nàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ lương tâm của hắn trỗi dậy?

Đáng tiếc hắn quá coi thường nàng, Mạch Trục Vân ta mới không thèm nhận những thứ”Bố thí” như vậy!

Trèo tường đi vào, không bị người phát hiện, nàng lập tức chạy đến Li Tâm Cư.

Nhưng vừa lúc đi ngang qua thư phòng, nàng ngạc nhiên phát hiện, Sở Tùy Phong còn đang ở bên trong.

Đèn đuốc sáng trưng, Tề Cẩn, Tề Ân thì không thấy đâu, đổi thành hai gương mặt xa lạ đứng gác thay.

Đã một giờ rồi, hắn còn chưa nghỉ ngơi?

Có điều, hắn không ở trong phòng ngủ, vậy chuyện này đối với Mạch Trục Vân mà nói, là một chuyện tốt, chỉ cần thuốc giải vẫn còn ở trong phòng, khả năng thành công mà nàng thực hiện vụ trộm này cũng rất cao.

Chỉ có điều Sở Tùy Phong vẫn đặt thứ đó ở nơi này không?

Tránh đi đám thị vệ tuần tra chạy thẳng vào Li Tâm cư, bên trong thủ vệ tăng lên không ít, xem ra Sở Tùy Phong đã đề phòng nàng. Nhiều người canh ác thế này đồng nghĩa với việc thuốc giải đó vẫn còn ở nơi này.

Mạch Trục Vân núp phía sau mặt khối tượng thạch lớn, cười cười, sau đó ném viên đá nhỏ ra xa gây tiếng động, đợi cho đến khi gần một nửa số thị vệ canh gác rời đi, nàng mới linh hoạt né tránh bay thẳng qua cửa sổ đi vào.

Ha, một chút đám người vô dụng đó mà cũng muốn dè chừng canh phòng nàng? Nàng âm thầm trào phúng.

Lúc này đây, nàng trực tiếp vòng quá tấm bình phong, đi đến trước giường, đánh lửa lên soi thẳng trên giường, quả nhiên, bên cạnh gối ngọc bạch của hắn có chai thuốc giải, còn có khối ngọc nữa.

Mạch Trục Vân cười đem hai thứ đó cất vào trong lòng, thổi tắt lửa đi, đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe một loạt tiếng bước chân rầm rập chạy tới.

“Mau lên, trong phòng vương gia có động tĩnh!”

Lời nói vừa dứt, ánh lửa lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Người đứng bao vây bên ngoài chật ních đến tắc cả cửa sổ phía trên, không xong rồi, người quá đông! Hay cho đám hộ vệ đã cảnh giác, nhanh như vậy đã phát hiện ra nàng?

Dẫn đầu đội binh đó không ai xa lạ mà chính là hai tên hộ vệ bên người Sở Tùy Phong -- Tề Ân cùng Tề Cần, Sở Tùy Phong cũng không có mặt ở đây, hơn nữa, mười hai tên ám vệ lúc trước cùng nàng giao đấu cũng không tới.

“Bắt sống, không được phép làm người bị thương!” Tề Ân phân phó nói.

Đương nhiên, đây là phụng theo mệnh lệnh của Sở Tùy Phong!

Chỉ là hắn không biết lý do vì sao vương gia lại nói “Không được động đến lông tóc”?

Tuy rằng lần trước Mạch Trục Vân chạy thoát ra khỏi thiên lao, vương gia cũng vào cung nhận tội, nhưng hoàng thượng căn bản không hề trách tội vương gia, chỉ hạ lệnh cho vương gia tiếp tục bắt người, lấy công chuộc tội!Vương gia dường như không hề để tâm đến việc này, nhưng vì sao lại đặc biệt quan tâm đến tên trộm vặt Mạch Trục Vân này cơ chứ?

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp, tra hết kiếm vào bao.

Thấy tình hình như vậy, Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng, quát:“ Giỏi lắm, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn khiến cho bản công tử bị thương?”

Tuy rằng nàng trúng độc, công lực đã tiêu hao đi một chút, nhưng đối phó với một đám người này đương nhiên là dễ dàng như ngắt một bông hoa.

Nhấc chân lấy đà vọt vào giữa đám người bao vây, thị vệ xung quanh thấy vậy lập tức xông tới, nàng cầm lấy thân kiếm, giơ chân đá một cước vào người trước mặt, đoạt lấy trường kiếm chuyển hướng hung hăng quét qua bọn họ.

Một lúc sau, nhìn thấy đám vô dụng kia nằm la liệt trên sàn, khóe miệng Mạch Trục Vân khẽ cong lên, mắt lạnh quét về phía hai người Tề Ân và Tề Cần. Trong lòng có chút nghi hoặc: Lúc này, tại sao Sở Tùy Phong còn chưa ra tay?

Nàng biết, nếu như đích thân hắn ra tay, hoặc phái ra mười hai tên ám vệ kia, kết quả nàng nhận được đương nhiên lại thua...... Chẳng lẽ, hắn có chuyện quan trọng hơn, cố không hơn nàng?

Ngẫm nghĩ chưa được bao lâu, nàng liền cầm lấy trường kiếm, bay thẳng đến chỗ Tề Ân và Tề Cần đâm tới, kiếm pháp của nàng nhẹ nhàng và dứt khoát, mang theo một chút mềm mại, giống như múa kiếm, nhìn trông có vẻ như không phải dùng để giết người nhưng lại khiến đối phương không kịp phòng bị, chỉ một chiêu có thể khiến người mất mạng.

Tề Ân bay lên một vòng, trường kiếm rút ra, sáng sáng mờ nhạt chợt lóe, một đạo sắc bén kiếm khí phá phong mà đến, thế như chẻ tre.

Tề Cần bên kia cũng rút kiếm trợ giúp, song kiếm hợp bích, uy lực càng tăng thêm một bậc.

Mạch Trục Vân rút kiếm, cùng lúc ra chiêu, lộn ngược ra sau, tránh được đường kiếm của bọn họ, nhưng mà, nàng không muốn cùng đám người này dây dưa liền cao giọng nói:“Nhắn với Sở Tùy Phong, đồ đã nằm trong tay ta, hắn thua!”

Xoay người, bay thẳng lên nóc nhà chạy đi.

Tề Ân cùng Tề Cần đầu tiên tránh được đường kiếm của nàng, đang định đuổi theo, thì đột nhiên không thấy bóng dáng Mạch Trục Vân đâu.

Thật to gan, dám ngang nhiên gọi thẳng tên của vương gia bọn họ, đây chính là chuyện đại bất kính. Tên trộm kia tốt nhất là trốn ở một nơi nào đó cho kỹ nhất định đừng để cho bọn họ bắt được, nếu không dù không nhận được lệnh của vương gia bọn họ cũng sẽ ra tay trừng phạt Mạch Trục Vân.

Ở trong lòng bọn họ, vương gia chính một chiến thần, một tín ngưỡng, là nhẫn đạo tôn quý, bọn họ tuyệt không không thể chấp nhận được những kẻ bất tuân bất kính với ngài!

Hai người tức giận thu hồi kiếm, quát với đám người phía sau:“Đứng hết lên, đến hình phòng nhận tội!”

Nói xong, đi nhanh vòng qua bọn họ, hướng về phía thư phòng báo cáo tình hình với Sở Tùy Phong sau đó cũng giống với bọn họ, tự mình đi lĩnh tội!

Mạch Trục Vân ra khỏi Vương phủ một đoạn xa liền tùy ý tìm một gian khách trọ, ngồi thoải mái trong một gian phòng trống, thắp đèn lên, sau đó mới thoải mái lấy hai món đồ trong lòng mình ra.

Thuốc giải đã có trong tay đương nhiên bây giờ nàng không còn sợ gì nữa. Mạch Trục Vân tùy ý để nó một bên, hừ lạnh, Mạch Trục Vân nàng một khi đã muốn gì đó thì nhất định phải quang minh chính đại đoạt được, không phải để người khác đến bố thí! Nếu không thì cái danh để đời “ thần trộm” kia sao còn xứng với nàng?

Đắc ý cầm lấy miếng ngọc bội lưu ly kia, tinh tế quan sát đánh giá dưới ngọn đèn.

Chậc, ngọc tốt!

Cảm giác lạnh lẽo dần dần truyền đến tay, khóe miệng Mạch Trục Vân dần dần cong lên, nhìn thấy một thân rồng bay được tạc trong suốt kia, nàng có cảm nhận như nghe được tiếng gầm ẩn trong miếng ngọc.

Là loại cảm giác này! Uy lực của rồng!

Nhưng đột nhiên mày chợt cong lên, nhìn phía trên miếng ngọc bội, có một chút chất bột đen, dùng sức lau đi nhưng có nỗ lực thế nào cũng không sạch.

Chất bột đen này không phải chỉ đơn thuần dính bên ngoài ngọc, mà là tạp chất bên trong ngọc!

Hừ! Thì ra hắn gạt nàng?

Mạch Trục Vân tức giận, đập bàn đứng lên, đem thuốc giải cùng khối ngọc kia nhét vào trong tay áo, nổi giận đùng đùng ra khỏi khách trọ.

Sở Tùy Phong, thân là một chiến thần của Nam Ninh chiến thần, lại đi làm những chuyện như vậy!

Không giống như ngày thường cẩn thận lén lút đột nhập vào phủ, Mạch Trục Vân liền một đường xông thẳng vào thấy người là đánh.

“Cút ngay cho ta, nếu không, đêm nay Mạch Trục Vân ta sẽ giết hết toàn bộ người ở đây, ngay tại Phong vương phủ này!”

Mắt lạnh trừng thẳng vào đám thị vệ đứng chặn đường kia, nàng gầm lên.

Thấy nàng một đường đường lên giọng hâm dọa phá tan Vương phủ, đám thị vệ này cũng có chút sợ hãi, Mạch Trục Vân đi tới bao nhiêu bước bọn hắn cũng lùi về sau bấy nhiêu bước, binh khí trong tay vẫn lăm lăm chĩa vào người nàng. Từng đứng trên chiến trường đãm máu bao nhiêu năm, đối với lời cảnh cáo của Mạch Trục Vân, bọn họ nào dễ dàng bị dọa đến ngu người như vậy.

“Bắt lấy!” Tên dẫn đầu đám thị vệ tức giận lên tiếng, Phong vương phủ sao có thể để cho một tên trộm vặt nhỏ này đến giương oai múa võ.

Mạch Trục Vân đang trong tình trạng nổi nóng, thấy có người tình nguyện tiến lên chịu chết, như vậy, đừng trách nàng xuống tay ngoan độc!

Nhìn đám thị vệ dần dần xúm lại kia, nàng liền ra tay trước chế ngự địch, giơ chân đảo qua, đầy mạnh mẽ. Cho nên kết quả của một cước đó đã khiến cho một đám người anh dũng đang trong tư thế bổ nhào vào thì bất ngờ mồm miệng phun ra một ngụm máu to.

Mắt lạnh nhìn về phía bọn họ, lập tức vướt mặt bọn họ đi lên, thẳng đến thư phòng của Sở Tùy Phong.

Càng gần thư phòng, người đến cản trở nàng càng ít, Mạch Trục Vân cũng không để tâm, người mang theo tức giận cùng phẫn hận, một tay cẩm kiếm, tay kia nắm chặt thành quyền hùng hổ tiến vào thư phòng.

Nàng thật sự muốn nhìn rõ xem, Sở Tùy Phong hắn còn có thể trầm mặc như vậy đến khi nào?

Trong thư phòng vẫn còn le lói ánh đèn, không ai canh giữ ở cửa.

Rốt cuộc, ngươi đang diễn xiếc gì thế?

Mạch Trục Vân khóe mắt trầm xuống, đảo quanh bốn phía, cũng không có phát hiện có bất cứ mai phục gì

“Sở Tùy Phong, ngươi làm như vậy là có ý gì?” Một cước đá văng cửa thư phòng, Mạch Trục Vân đứng trước cửa, tức giận rống lên chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.