Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 18: Đại náo dưỡng tâm điện



Nhưng một tên tiểu thái giám bên cạnh Sở Lâm Uyên bắt đầu nhận ra trong phòng có chút khác thường, hắn cảm giác được còn một hơi thở mỏng manh nào đó trong đại điện này, hơn nữa hắn có thể cảm giác được một luồng khí lạnh đầy chết chóc, mắt mang theo hận ý, căm tức hướng về phía hoàng thượng.

“Hộ giá, người đâu, có thích khách, mau hộ giá!” Tiểu thái giám kia kinh hoảng hô lên chạy tới đứng trước người Sở Lâm Uyên bảo vệ. Ồ tư thế kia, giống có vẻ như sợ Mạch Trục Vân nàng sẽ đột nhiên ra tay, ám sát hoàng đế của bọn họ a. Thật giỏi cho một tên nô tài trung thành!

Bên người có động tĩnh, cũng khiến cho Sở Lâm Uyên lập tức phản ứng lại, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của người nào đó tràn đầy tức giận, hắn cũng kinh hoảng một lúc mới định thần lại, thì ra là có thích khách trà trộn vào cung?

Nâng tay lên, con ngươi lóe sáng, lấy cây bút ngọc của mình ném về phía Mạch Trục Vân.

Truyền nội lực vào thân bút, cây bút ngay lập tức trở thành một thứ vũ khí sắc bén, có thể xuyên thẳng qua cổ họng của nạn nhân. Mạch Trục Vân khóe miệng cong lên, không thèm né tránh, chỉ nâng đù mình đảo qua, cây bút lông đột nhiên chuyển hướng bay ngược lại về phía Sở Lâm Uyên.

Sở Lâm Uyên đột ngột biến sắc, xanh mặt, hắn có thể cảm nhận được lực bay sát thương của bút quá hiểm, hắn không thể ngăn cản được, liền vung tay tung một chưởng đẩy mấy tên hộ vệ ra phía trước tránh một đòn này, nghe xẹt một tiếng sắc bén trong gió, cả bàn làm việc của hắn đều nổ tanh bành, đột nhiên một bóng đen nào đó thừa dịp bay ra ngoài.

Thì ra còn có một tên nữa!

Sở Lâm Uyên hét lớn một tiếng:“Bắt thích khách!”

Đến cửa đại điện cấm vệ quân như ong vỡ tổ vọt vào, rút kiếm trong tay ra, chỉ thẳng vào Mạch Trục Vân cùng cái tên áo đen kia.

Tên đó mặc một bộ dạ hành màu đen với cái khăn đen che hết nửa khuôn mặt, chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt âm trầm nhìn Mạch Trục Vân, bởi vì nàng vừa mới tiết lộ chỗ ẩn nấp của hắn.

“Hừ, thích khách? Nếu Mạch Trục Vân ta là thích khách như ngươi nói thì chỉ sợ ngôi vị hoàng đế của ngươi sớm có người khác lên thay rồi.” Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng, phòng vệ trong hoàng cung không gì có thể cản nổi bước chân của nàng?

Nghe vậy, mọi người có chút biến sắc, ngay cả trên mặt của Sở Lâm Uyên cũng hiện lên một tia sợ hãi.

Mạch Trục Vân?

Tên áo đen kia đứng một bên nhìn nghiêng về phía Mạch Trục Vân, trong mắt âm trầm tan đi không ít, hơn nữa lại còn ẩn ẩn chút ý cười tán thưởng.

Sở Lâm Uyên lạnh lùng lên tiếng hỏi:“Ngươi chính là Mạch Trục Vân? Người đâu, bắt lấy hắn!”

Ở trong đầu mọi người, ba chữ “Mạch Trục Vân” đã sớm trở thành một cái kho quỹ bạc khổng lồ, nghe được ba chữ đó, chút sợ hãi trong lòng như tan theo mây khói, lập tức xông về phía trước, bắt người đã rồi nói sau.

Mạch Trục Vân nghiêng người nhìn đám cấm vệ quân đang đi thẳng về phía cửa, hai đôi mắt phượng kia liền nhíu lại, đáy mắt lệ khí dâng trào, đêm nay nàng không còn cách nào khác phải đại náo hoàng cung một chuyến rồi!Qua mấy chục chiêu đòn chí mạng, nàng lấy đà dùng khinh công bay lên, sau đó đẩy ngược thân mình trực tiếp bay đến chỗ của Sở Lâm Uyên.

“Hộ giá...... Người đâu, hộ giá!”Mấy vị tiểu thái giám bên người Sở Lâm Uyên rống to lên như bệnh nhân tâm thần, sắc mặt trắng bệch, tay hơi run rẫy nhưng vững vàng che chở cho hoàng thượng lui về một góc an toàn.

Mạch Trục Vân cũng không có ý định động chạm đến long thể chết tiệt của tên này, cũng không có ý định giết Sở Lâm Uyên, mục đích của nàng chỉ là muốn giáo huấn hắn một phen, cho hắn biết sự lợi hại của nàng của nàng.

Một tay đánh lạc về phía bên cạnh bàn làm việc, bỗng nàng cảm giác được phía sau có sát khí đánh úp về phía mình liền cong lưng ngửa ra sau, hai chân trong tư thế đứng tấm, sau đó duỗi chân đạp ngã chiếc bàn kia.

“Rầm” Một tiếng, bàn làm việc ngã rạp xuống, toàn bộ tấu chương, con dấu cùng với sáp nến toàn bộ đều rơi xuống đất.

Khăn trải bàn màu vàng in hình rồng phượng uốn lượn trên không kia đúng lúc rơi xuống,...... khăn trải bàn bắt được ngọn lửa từ sáp nến lập tức bùng cháy, cùng với mớ tấu chương hổn độn, liền lan ra nhanh chóng.

Mạch Trục Vân ở không trung xoay tròn một cái, xuất chưởng, đẩy lui bốn tên cao thủ đang tiến về phía mình sau đó gọn gàng đáp xuống đất, ánh lửa hừng hực bùng lên chiếu thẳng vào gương mặt thanh tú của nàng, dường như lóng lánh mà đầy chết chóc.

Mấy tên cao thủ đó cũng có chút sợ hãi, binh khí đều đã nhấc lên, nhưng không dám tiến lại.

Tên áo đen thì đứng ở một góc sáng sủa thưởng thức kịch đang đến hồi cao trào kia, bởi vì Mạch Trục Vân gây sức ép quá lớn cho nên trong lúc hỗn loạn này không ai chú ý tới hắn.

Mà Sở Lâm Uyên mặt mày tái xanh hẳn đi, hai tay đưa ra phía sau trông bộ dáng thì bình tĩnh thản nhiên nhưng bên dưới long bào kia bàn tay của hắn đã nắm chặt thành quyền, gân xanh đều đã nổi lên, hận không thể tự tay chính mình xé xác cái tên đang giương oai tác quái kia thành ngàn mảnh nhỏ.

Đăng cơ được năm năm, từ đó đến nay, chưa có kẻ nào dám ở trước mặt hắn làm càn, uy hiếp tính mạng của hắn!

“Điều động hơn năm trăm hộ vệ đến đây!” Hắn hét lớn một tiếng, chấn động cả toàn bộ đại điện.

Mạch Trục Vân ôm lấy màng tai hơi đau xót của mình, biết hắn đã tức giận đến cực điểm, trong lòng mới cảm thấy thoải mái, chỉ có điều lửa khói bốc lên nóng hừng hực phía sau lưng mình, thấy toàn bộ đại điện như lâm vào tình cảnh hỗn loạn, không muốn cùng bọn họ dây dưa liền nhanh chóng tìm đường thoát thân.

Nhưng cái vị áo đen đang xem cuộc vui ở trong góc khuất kia cũng nhìn thấu được tâm tư của Mạch Trục Vân, liền rút thanh kiếm ngang hông mình, nhảy ra đâm thẳng về phía Mạch Trục Vân.

Vừa mới thoát khỏi đám thị vệ, đảo mắt một cái lại đến màn trình diễn của tên áo đen, Mạch Trục Vân có chút nhếch mày, bắt lấy đuôi kiếm, phản kích đòn của người kia.

Kiếm pháp của tên áo đen này không quá phiêu dật, vừa nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế linh hoạt, hoàn toàn không giống với kiếm pháp của Sở Tùy Phong, vừa bá đạo, tràn đầy khí phách, chiêu thức của hắn biến hóa liên tục như nước chảy mây trôi, tùy theo sự thay đổi của đối thủ mà điều chỉnh lại chiêu thức của mình, lấy sự tấn công làm phòng thủ khiến cho sức lực của Mạch Trục Vân yếu đi, ép nàng phải lộ ra sơ hở.

Từng đường kiếm sắc bén vung lên lóe sáng toàn đại điện, tên áo đen cùng với Mạch Trục Vân cũng không có bị thương, bọn họ chỉ ra tay chặn đường kiếm về phía mình để tự vệ bản thân.

Nhưng đao kiếm vô tình, người xung quanh cũng không tránh khỏi việc chính mình bị liên lụy, nhiều người tránh không kịp, nặng thì chết tại chỗ, nhẹ thì chỉ gãy vài ba cái xương.

“Phanh!”

Uy lực của kiếm vung lên đánh vỡ cả cây cột được làm bằng đá cẩm thạch, cả đại điện vang lên phát ra một tiếng trầm đục, cây cột cao chừng nửa tấc, rộng tầm một thước liền từ từ nứt ra.

Đám thị vệ chứng kiến cảnh này đều sợ hãi lui về phía sau mấy bước, không dám tiếp tục tham chiến nếu như không muốn mình trở thành vật hy sinh.

Đại điện trở thành một mảnh hỗn loạn, lửa vẫn không ngừng lan rộng, kiếm khí của hai người không chỉ đơn giản chỉ phá hư cây cột đó, mà gần như là phá hủy toàn bộ cấu trúc của đại điện, vách tường, sàn nhà đều bị hủy đi.

Trên mặt sàn, vết máu chảy lênh láng vẫn chưa kịp khô thì đã bị lửa nhanh chóng bén đến bốc khói ngùn ngụt, hỗn hợp vải dệt của y phục, đồ gỗ nằm rải rác, mùi tanh, mùi hôi thối của tro người bốc lên khiến cho người trong cuộc không khỏi nghẹn họng, nghẹt thở.

Toàn bộ đại điện được bao phủ bởi một chướng khí mù mịt mà dày đặc!

Sắc mặt Sở Lâm Uyên càng lúc càng u ám nhìn hai tên thích khách đang đứng trước đại điện kia, rồi sau đó, tầm mắt hắn dần dần chuyển sang đặt toàn bộ lên người tên áo đen.

Hắn có thể nhìn ra được tên áo đen kia võ công rất cao, nếu so sánh với Mạch Trục Vân thì trình độ tên này hơn một bậc.

Mạch Trục Vân vung tay đưa trường kiếm ra trước, xoay người lui về phía sau vài bước, tạo một khoảng cách xa với tên áo đen kia, thở hổn hển, quát:“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Không phải bạn, cũng không phải thù!” Tên áo đen kia khẽ nhíu mày, trên môi mang theo ý cười trả lời.

“Mạch Trục Vân, ngươi có đồng bọn?” Đôi mắt Sở Lâm Uyên trầm xuống, quát với cấm vệ quân:“Bắt hai tên thích khách này cho trẫm!”

Tên áo đen kia đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Mạch Trục Vân, bên trong đó dường như còn có tia cười nhạo nàng dám xen vào việc của người khác. Nhưng rất nhanh liền thay đổi ánh mắt, không muốn dây dưa cùng nàng liền tự tìm đường thoát thân, lao thẳng ra ngoài đại điện.

Mạch Trục Vân con ngươi co rụt lại, tên kia đã chạy, nàng cũng nên trốn khỏi nơi này.

Nhưng trước khi rời khỏi nàng lên tiếng dùng giọng nói có chút uy hiếp của mình vang lên khắp cả đại điện, dư âm còn văng vẳng bên tai.

“Vua của một nước, nên quang minh lỗi lạc, vì vạn dân làm gương!”

Sở Lâm Uyên thấy hai tên thích khách kia biến mất ngay ở cửa địa điện, lại nghe được mấy câu của Mạch Trục Vân, tuy rằng không hiểu hắn nói thế là ám chỉ cái gì, nhưng vẫn chọc giận hắn như cũ. Thân là vua của một nước, đứng trên vạn người, sao có thể để một tên trộm láo toét kia lên mặt dạy đời hắn?

Tức giận quát:“Truyền ý chỉ của trẫm, toàn lực bao vây tiêu diệt hai tên nghịch tặc này, giết không cần hỏi! Nhanh chóng truyền Phong vương cùng với thừa tướng vào cung gấp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.