Ngay khi Sở Tùy Phong vừa phát ra bốn chữ “Xét nhà, diệt tộc” xong thì một giây sau, đám người xung quanh liền đồng loạt vang lên ủng hộ:“Vương gia anh minh!”
Đối với những việc làm trái với lương tâm, trái với phép nước mà hai cha con Hoa gia này gây ra thì dân chúng đã sớm không thể chịu đựng nổi. Nay Phong vương đã đích thân ra tay nghiêm trị bọn họ đương nhiên dân chúng bọn họ cảm kích còn không kịp, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hoa ngự sử sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mà Hoa Khải Lương vừa nghe được rõ mồn một lệnh của Phong vương thì hoảng sợ đến mức phun một ngụm máu tươi sau đó ngất xỉu tại chỗ.
Ca Thư Hàm Tuyết đưa mắt nhìn chằm chằm hai người một nam một nữ ôm nhau kia, theo như lời đồn đại về Phong vương của Nam Ninh quốc, nàng đã nghe qua nó từ nhiều năm trước, có một lòng si mê với hắn từ nhiều năm trước, trăm phương nghìn kế cầu xin phụ hoàng cho nàng cùng với Phong vương của Nam Ninh được làm đám hỏi, nay gặp được hắn, trong lòng nàng liền mang một loại vui sướng, một loại tình cảm không thể kềm chế được, cảm giác kinh sợ ban nãy đều đã tan biến, nàng bắt đầu trấn an bản thân đưa đôi mắt thâm tình nhìn người đàn ông trong mộng của mình.
Nhưng ngay khi nhìn thấy một đứa con gái nào đó bổ nhào vào lòng hắn, trên gương mặt diễm lệ của nàng xuất hiện một tia không cam lòng, hàm răng khẽ cắn chặt bờ môi đỏ mọng, tay dùng sức nắm chặt lấy vạt áo, dường như đối với cô gái trong lòng Phong vương kia, nàng hận lúc này ngay tại đây không thể treo cổ cô ta!
Thấy Sở Tùy Phong lên tiếng trừng phạt hai cha con Hoa ngự sử, nàng mạnh miệng hô:“Đợi đã!”
Ca Thư Nhược Ly không khỏi ngạc nhiên nhìn cô em gái mình, đương nhiên hắn không hoàn toàn rõ được tại sao hoàng muội của mình lại mở miệng.
Hắn nhẹ giọng trách cứ nói:“Tuyết Nhi, chuyện của Nam Ninh quốc, muội đừng nhúng tay vào!”
Ca Thư Hàm Tuyết cảm thấy ủy khuất vô cùng, đôi môi anh đào khẽ chu lên, trong mắt có chút mờ mịt, giải thích nói:“Hoàng huynh, Tuyết Nhi mới là người bị hại, vì sao Tuyết Nhi lại không thể đứng ra làm chủ mọi chuyện?”
Rõ ràng nàng là nạn nhân bị kinh hãi, vì sao người con gái trong lòng hắn không phải nàng mà lại là người con gái khác, hơn nữa, có thể người con gái này là đầu sỏ của vụ hỗn loạn a?
Mục đích đã đạt được, ngọc bội cũng đã tới tay mình, Mạch Trục Vân nhẹ nhàng đẩy Sở Tùy Phong ra, xoay người ngượng ngùng cười nhìn công chúa Phượng Ảnh, biết Ca Thư Hàm Tuyết có ý định nhắm vào mình, cho nên, Mạch Trục Vân khẽ nhếch môi cười sau lưng, nụ cười đó dường như không có ý tốt.
Một vị công chúa với thân phận cao quý, kiêu ngạo đầy mình, xinh đẹp cũng không ai bằng kia...... Tuy Ca Thư Hàm Tuyết cô có cả một tiền đồ đồ sộ ở phía sau chống đỡ nhưng chỉ cần xui xẻo động phải chỗ không vui của bổn cô nương Mạch Trục Vân đây thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.
Mạch Trục Vân khẽ híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Bổn cô nương ta không quan tâm đến chuyện cô là công chúa hay là ăn mày, muốn đánh nhau với bổn cô nương thì công chúa như cô phải trả giá một chút rồi!Khóe mắt đảo nhanh qua Sở Tùy Phong, hắn cũng không có biểu hiện gì, vẫn là gương mặt lạnh lùng nhìn Tề Ân cùng Tề Cần.
Cơ mà có một điều kỳ lạ, Sở Tùy Phong từ đầu đến cuối đều không thèm liếc qua đệ nhất mỹ nhân công chúa Phượng Ảnh quốc hay còn có một xưng hô khác là “Vị hôn thê” của Phong vương, Ca Thư Hàm Tuyết kia. Mạch Trục Vân cảm thấy vì lý gì hắn lại để lộ bản chất đồng tình của mình trước mặt bao người như thế.
Với vóc dáng cùng gương mặt xinh đẹp này của Ca Thư Hàm Tuyết thì cũng miễn cưỡng được đứng ngang hàng với đệ nhất mỹ nhân ở Nam Ninh quốc -- Tư Lăng Uyển Tâm. Nhưng hắn lại khinh thường không thèm liếc nhìn người ta dù chỉ một lần?
Và thế là nàng liền hướng tầm mắt của mình nhìn vóc dáng của hai vị thuộc hạ thân cận của Sở Tùy Phong kia, trông cũng không tệ lắm, và ngay lập tức loại suy nghĩ xấu xa đột nhiên nổi lên: Sở Tùy Phong thực sự thích đàn ông nha! Hì hì, còn có một mối quan hệ không rõ ràng với thuộc hạ của mình......
Tề Ân cùng Tề Cần đương nhiên nào biết được hai người bọn họ vừa trở thành đối tượng trong câu chuyện ghê tởm mà Mạch Trục Vân dựng lên. Có điều, so với một câu một chữ của cái cô công chúa Ca Thư Hàm Tuyết kia thì đương nhiên trọng lượng lời nói của vương gia bọn hắn phân phó nặng hơn rồi, liền lập tức vẫy tay lệnh cho đám thị vệ phía sau lôi hai cha con Hoa ngự sử xuống.
Hoa ngự sử sắc mặt tái mét, hô to kêu oan:“Phong vương bị yêu nữ mê hoặc, xử lý sự việc không có đạo lý, bản quan muốn tìm hoàng thượng......”
Tốt xấu gì thì hắn cũng là trọng thần trong triều đình, cho dù có tội, cũng không đến mức lôi xuống xét nhà, diệt tộc, đây là một tội danh lớn a! Huống chi, nếu như đứng trước mặt hoàng thượng lúc này, hắn có thể biện hộ cho mình vài câu......
Nhưng hắn nào biết được rằng một lời hắn vừa nói ra đã khiến cho cái chết của hắn nhanh hơn dự tính.
Yêu nữ? Mê hoặc?
Khóe miệng Sở Tùy Phong cong lên ý cười lạnh như băng, hắn lên tiếng vừa trầm thấp dễ nghe nhưng khí lạnh tỏa ra bốn phía:“Giết!”
Hắn nâng khuôn mặt tuấn mỹ dị thường lên, bạc môi nói ra một chữ vô cùng tàn khốc. Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo giống như vọng đến tận đáy sâu của địa ngục, xuyên thấu lòng người, đông cứng linh hồn, khiến cho người khác không khỏi rợn người!
“Ngài.....” Sắc mặt Hoa ngự sử càng lúc càng tái nhợt, không biết phải nói gì mới phải, nhưng còn chưa kịp lên tiếng phản kháng thì bên người đột nhiên chớp lóe một tia sáng, thanh kiếm từ đâu chém xuống cổ hắn, một chút cũng không có cảm giác......
Máu văng tung tóe hai bên, đầu một nơi cổ một ngả, toàn thân hắn giãy dụa dữ dội, máu trên người hắn dính đầy đất tro bụi...... Trên đường phố lúc này mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào mũi, nhiều người chứng kiến một màn bạo lực này không nhịn nổi liền khó chịu nôn mửa. Đồng thời bọn họ còn biết thêm một mặt tác phong của vị Phong vương vốn được người đời truyền miệng là lãnh khốc vô tình!
Sở Tùy Phong bước đến trước mặt Ca Thư Nhược Ly, mặt không chút thay đổi, nói:“Khởi hành, mời!”
Một câu, vừa ngạo nghễ, vừa uy lực, hơn nữa ánh mắt của hắn vẫn không hề lướt qua công chúa Phượng Ảnh.Ca Thư Nhược Ly khẽ cười, đang định xoay người lên ngựa thì lại bị một cánh tay ngọc thon dài giữ chặt, hắn khẽ nâng mi nhìn nàng, còn chưa từ bỏ sao?
Nhìn một màn máu me trước mắt, sắc mặt Ca Thư Hàm Tuyết tái nhợt hẳn đi nhưng vẫn cố chấp kiên trì. Nếu như Phong vương có thể giết người khác, vậy chẳng phải cũng nên nghiêm trị người con gái kia sao?
“Vương gia, vì sao không truy cứu tội của nàng ta?” Nâng đôi tay run rẩy của mình lên chỉ thẳng vào Mạch Trục Vân đang đứng đó không xa.
Trong giọng nói đó, sự lạnh lùng mang tính cảnh cáo xuyên thẳng qua màng nhĩ nàng khiến cho cả người Ca Thư Hàm Tuyết không khỏi lạnh run. Nàng vẫn cố quật cường ngẩng đầu, nhìn Ca Thư Nhược Ly, nói:“Hoàng huynh ta cũng thấy rõ ràng chính nàng ta đã ném người xuống!”
Sau đó, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén, hung hăng vu oan Mạch Trục Vân.
Khóe miệng Mạch Trục Vân cong lên một ý cười đầy gượng ép, chậm rãi đi đến đứng phía sau lưng Sở Tùy Phong, mượn tấm lưng đầy rắn chắc vững chãi che đi sát khí nơi mắt mình. Thấy hắn không có bài xích nàng, nên được nước làm tới, nắm lấy ống tay áo bào hắn, nghiêng một bên nhìn gương mặt tái xanh của Ca Thư Hàm Tuyết.
“Vương gia, dân nữ rõ ràng vô tội! Thật sự dân nữ không biết vị công tử kia là ai, càng không biết người đó vốn không thèm quan tâm một cô gái xinh đẹp với một bộ y phục lộng lẫy trong đoàn rước đó là công chúa cho nên bản tính háo sắc muốn trêu hoa ghẹo nguyệt liền bộc phát...... Cho nên, việc này không có liên quan đến dân nữ!”
Nàng cố ý dùng vài từ ngữ nhằm biểu thị ý nghĩ xấu xa với mục đích thầm bêu xấu Ca Thư Hàm Tuyết. Nói xong mấy câu đó nàng còn cả gan nắm lấy góc tay áo của Sở Tùy Phong lau đi nước mũi, nước mắt chực trào ra. Làm xong mọi động tác, nàng còn vụng trộm đưa mắt nhìn nàng ta, lè lưỡi tỏ vẻ đắc ý.
Có điều ngay lập tức nàng nhận ra một tầm mắt sắc bén đang nhìn về phía nàng liền lập tức giả bộ ủy khuất, oan uổng.
Ca Thư Nhược Ly có chút tức giận nhìn nàng, Tuyết Nhi là hoàng muội của hắn. Làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người mà dám sỉ nhục muội ấy?
Sở Tùy Phong cố ý phối hợp với Mạch Trục Vân, lưng đứng thẳng lên giống như một ngọn núi vững chắc mà trầm ổn, giúp nàng có thể tránh được ánh mắt đầy sát khí của Ca Thư Nhược Ly.
Tuy biết rõ toàn bộ rắc rối này nàng là đầu sỏ, nhưng hắn lại không chút mâu thuẫn do dự ra mặt bảo vệ nàng, dung túng cho nàng. Hắn ngược lại hy vọng cô gái sau lưng hắn sẽ giống như một con chim nhỏ tìm một mái ấm, tìm một chỗ dựa để nép vào, để ỷ lại vào hắn. Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Loại cảm giác này, ngay cả bản thân hắn cũng không trả lời được.
Thấy tình cảnh như vậy, Ca Thư Hàm Tuyết tức giận đến nghẹn lời, bộ ngực phập phồng thở dốc, chỉ vào mặt Mạch Trục Vân, quát:“Ngươi.....ngươi thật to gan, dám...... Dám bêu xấu bản cung!”
Mạch Trục Vân khinh thường nói thầm:Công chúa ngươi giỏi lắm,ngay đến cả hoàng đế của Nam Ninh quốc ta còn dám khiêu khích, huống chi ngươi chỉ là một kẻ xa lạ mới đặt chân lên đất Nam Ninh!Ngay sau đó nàng cố ý tò mò hỏi:“À? Thì ra công chúa có tật giật mình nha, nói ra chỉ sợ mất lòng nhưng sự thật đúng là bên ngoài mặt hoa da phấn, bên trong thì như trái táo thối rữa......”
Một câu “Bên ngoài mặt hoa da phấn, bên trong thì như trái táo thối rữa” dùng để hình dùng cho những người có bản chất xấu xa nhưng khéo lừa bịp bằng cái vỏ hào nhoáng, xinh đẹp sao? Tề Ân, Tề Cần trên đầu một mảng đen thui, xấu hổ nhìn vị vương gia của họ không chút phản ứng đứng kia.
Thực sự hôm nay Vương gia rất khác thường, ngài lại có thể đứng ra dung túng, bảo vệ cho một cô thôn nữa không quen không biết, việc cô ta đang dùng những từ mang ý xúc phạm rõ rành rành ngay cả một tên không hiểu biết về văn hóa cũng biết rõ hàm ý của nó, ấy vậy mà...
Mạch Trục Vân đúng là cố ý bẻ cong lời nói cố ý mắng cô ta, nàng đưa đôi mắt đầy khiêu khích nhìn Ca Thư Hàm Tuyết cười âm trầm. Mạch Trục Vân nhìn thấy ánh mắt vô cùng sắc bén của nàng, ánh mắt đó dường như muốn giết nàng để giải tỏa cơn phẫn hận trong lòng, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, nàng cảm thấy thoải mái lạ thường. Hừ, luận về việc đấu võ mồm với bản công tử, cô còn non nớt lắm!
“Ngươi..ngươi...ngươi......” Ca Thư Hàm Tuyết tức giận đến mức không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung cô ta, một tay chỉ vào mặt Mạch Trục Vân, cả người run rẩy nói. Thực tức chết đi được. Nếu không phải Ca Thư Nhược Ly mạnh mẽ kéo nàng lại, chỉ sợ rằng nàng sẽ ngay tại chỗ này bất chấp hình tượng giết người mất.
Là một vị công chúa cao cao tại thượng từ nhỏ được sống trong nhung lụa, được mọi người yêu thương nâng niu trong lòng bàn, sao có thể chịu bị đả kích như hôm nay?
Lúc này, không thèm quan tâm đến cái gì mà hình tượng “Thiên nữ”, phong thái công chúa cái quần què gì nàng không màng, trong đầu nàng chỉ có một ý định duy nhất phải giết bằng được ả tiện nhân đang chiếm lấy “Vị hôn phu” của mình kia.
“Hoàng huynh!” Ca Thư Hàm Tuyết dậm chân, bỏ tay Ca Thư Nhược Ly, môi cắn chặt, ngực kịch liệt cao thấp phập phồng, bước nhanh đến trước mặt Sở Tùy Phong, xoắn tay áo chuẩn bị tư thế, bộ dáng muốn đánh người đến nơi.
Mạch Trục Vân nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của nàng, đuôi mắt liền mang cười, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: Nếu cô dám đánh ta, ta dám đảm bảo với cô sẽ ở trước mặt mọi người đây phế một cánh tay của cô!
Đôi mắt của Sở Tùy Phong vốn tràn đầy lửa giận chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước. Thân mình hắn cứng rắn như vị thần,so với bình thường càng thêm sắc bén bức người, giống như một Vị Đế vương trên trời phẫn nộ giáng xuống trần. Có hắn ở đây, ai dám đả thương nàng?
Cảm thấy một luồng khí lạnh bao quanh người Sở Tùy Phong, Ca Thư Hàm Tuyết đưa đôi mắt có chút mong chờ nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhưng sự chờ mong trong mắt đó dần dần biến thành sự thất vọng, rồi tuyệt vọng, cuối cùng trở thành thống hận, trên mặt nhu tình không còn, trừng đôi mắt đầy âm lệ nhìn Mạch Trục Vân: Nếu không phải vì ả tiện nhân này thì chàng ấy sẽ không nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng như thế?Đúng, tất cả đều do cô ta! Hôm nay, nàng nhất định phải giáo huấn cô ta, cho cô ta mất mặt trước mọi người đây.
Ca Thư Hàm Tuyết bị chọc tức nghiến răng nghiến lợi, bất chấp hình tượng, cổ tay chuyển động, cánh tay thon dài vươn ra đáp thẳng vào mặt Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân vẫn thản nhiên đứng yên, không có ý định né tránh, ngược lại còn ngẩng cao đầu mặt nghiêm lại, khóe miệng cong lên, chờ đợi cánh tay đó đánh về phía mình.
Nhưng không may cánh tay Ca Thư Hàm Tuyết còn chưa kịp vòng qua người Sở Tùy Phong thì cả người nàng liền bị một lực nào đó đánh ập tới, nội lực đầy mạnh mẽ mà chuẩn xác đẩy nàng lui về phía sau, y phục, tóc tai trở nên lộn xộn, sau đó, hai lực chưởng lớn hướng lên hai bên cổ nàng khiến cho hai má không khỏi đau nhức, cảm thấy không xong liền lui lại vài bước, sau đó được một lực đạo ôn hòa tiếp được.
Ca Thư Hàm Tuyết vẻ mặt co rút đau đớn nhìn Sở Tùy Phong, nàng không thể tưởng tượng được, chàng ấy lại có thể ra tay mạnh như thế với mình, nếu như không có hoàng huynh nàng hỗ trợ phía sau, nàng chắc chắn sẽ bị chàng ấy đánh trọng thương.
Nhưng cho dù có trọng thương đi chăng nữa, thì cũng không đớn đau gì bằng trái tim nàng lúc này.
Lời đồn về người đàn ông lãnh khốc vô tình Phong vương này, hôm nay quả thực nàng đã được tận mắt chứng kiến!
Nhưng điều khiến nàng khiếp sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Sau khi Sở Tùy Phong phất tay áo đẩy nàng lùi ra sau thì hắn thản nhiên nhẹ nhàng vỗ ống tay áo, hơn nữa, còn khẽ nhíu mày biểu thị ý hắn không hề muốn làm thế, giống kiểu không tình nguyện, chẳng phải hắn đang muốn nói rõ ràng với nàng rằng hắn ngại bẩn tay sao?!
Nhưng nàng nhớ chính xác rằng ả tiện nhân kia không những dùng ống tay áo của chàng lau đi nước mắt mà còn chùi nước mũi, ngay lúc đó một cái nhíu mày hắn cũng không.
Nghĩ vậy sắc mặt Ca Thư Hàm Tuyết càng lúc càng khó coi, mặt mày trắng bệch không một cắt máu. Bên trong ống tay áo đỏ thẫm tay kia đã nắm chặt thành quyền, móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức nhưng nàng không quan tâm điều đó.
Mạch Trục Vân làm ra vẻ như bị bộ dáng như sư tử cái của Ca Thư Hàm Tuyết dọa cho sợ hãi, cả người vờ run lên, chủ động áp sát vào người Sở Tùy Phong, núp sau lưng hắn giọng nói chiêm chiếp vang lên:“Vương gia, người ta rất sợ đó nha!”
Biết nàng cố tình kích thích Ca Thư Hàm Tuyết, Sở Tùy Phong cũng có chút tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn qua Ca Thư Nhược Ly.
Ca Thư Nhược Ly cũng đưa đôi mắt đầy khó hiểu thăm dò nhìn Sở Tùy Phong. Trong lúc đó, bốn mắt nhìn nhau, bốn phía lâm vào trầm tĩnh.
Sở Tùy Phong khẽ nheo mắt, hắn vẫn luôn là người tâm tư vô cùng kín đáo. Ánh mắt hắn càng trở nên thâm thuý khó lường.
Ánh mắt Ca Thư Nhược Ly thì nhu hòa, lại mang theo một sự áp bức của một bậc vương giả.
Một lát sau hai người đồng thời đưa mắt rời đi nơi khác.
Ca Thư Nhược Ly nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hỗn độn của Ca Thư Hàm Tuyết, kéo nàng đứng một bên, tiến lên từng bước, với một tư thế phong độ lên tiếng xin lỗi thay hoàng muội mình:“Cô nương, thứ cho bản tính từ nhỏ vốn đã kiêu căng ngạo mạn của muội muội nên nhất thời xúc động, mong rằng cô nương có thể bỏ qua.”
Theo lời xin lỗi đó, hắn nhân cơ hội đánh giá Mạch Trục Vân, trên gương mặt nhỏ nhắn vừa lộ vẻ kinh hách mà có chút sợ hãi kia, không hiểu sao trong lòng hắn có một cảm giác quen thuộc đánh úp tới: Vị cô nương này trông rất quen mắt!
Đang định tiến lên để xem cho rõ mặt, Mạch Trục Vân cùng Sở Tùy Phong đồng thời liền có động tác, một thì trốn phía sau, một thì thẳng lưng tiến lên che chở, ngăn cách nàng cùng với Ca Thư Nhược Ly.
Mạch Trục Vân ghé sát bên hông Sở Tùy Phong, nhỏ giọng giải thích nói:“Ta cũng có ý tốt thôi, à, ta có quen với một vị thần y, y thuật hắn rất cao minh, lần trước đám chó mèo nhà ta sinh bệnh, đều nhờ vào một tay hắn......”
Sở Tùy Phong vội lên tiếng đánh gãy lời nói của nàng, phân phó Tề Ân, Tề Cần:“Mang nàng trở về!”
Nàng mà nói thêm một lời nào, chỉ sợ hai nước xảy ra chiến tranh mất!
Tuy rằng hắn không muốn làm đám hỏi với Phượng Ảnh quốc, có điều giữ cho hai nước hòa bình, đối với Nam Ninh quốc mà nói cũng là một chuyện tốt. Dù sao tình hình quân doanh nơi biên ải đang rất khó khăn, Nam An Hòa cùng vương triều Đại Dục hai bên giằng co cũng đã lâu. Dù cho Phượng Ảnh quốc có ủng hộ một trong hai nước này thì hoàn toàn có khả năng thay đổi đại cục của nước đó.
Nếu như trước đó Ca Thư Nhược Ly đã cố tình nhượng bộ, nếu bọn họ cứ tiếp tục khó dễ cho hắn thì quá thất lễ.
Phượng Ảnh công chúa bị một cô nương đầu đường xó chợ ở Nam Ninh quốc vũ nhục, cho dù hắn có ra mặt bảo vệ Mạch Trục Vân thì cũng nên để lại cho cô công chúa này một chút mặt mũi.
Và đương nhiên Ca Thư Nhược Ly cũng nghe được những lời nói thầm của Mạch Trục Vân, sắc mặt hơi trầm, lại nghe được những lời mà Sở Tùy Phong đánh gãy kia sắc mặt mới hòa hoãn đi một chút, mím môi không nói, trở về bên cạnh Ca Thư Hàm Tuyết, giữ chặt bộ dạng kích động của nàng lại.
“Nhớ tìm cái tên đại phu đó xem bệnh cho cô nương này đi, cô ta hình như rất sợ hãi!” Ca Thư Hàm Tuyết chịu đựng tức giận nói.
Mạch Trục Vân lúc sắp rời đi còn có chút đắc ý nhìn lướt qua hai vị huynh muội sắc mặt đang rất âm trầm kia.
Hừ, Thư Ca, thứ lỗi với ngươi vì lần này đã nhân nhượng với ngươi! Coi như tạm bỏ qua cho ngươi. Có điều bản công tử thề với ngươi nhất định hai chúng ta còn gặp lại, và đương nhiên lần gặp sau này bản công tử sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.
Nếu không phải vì nàng sợ người khác phát hiện ra thân phận mình là con gái, sợ Sở Tùy Phong biết được ngọc bội của hắn bị trộm, hoài nghi nàng thì nàng mới không dễ dàng khinh địch buông bỏ như vậy đâu.
Nhưng Tề Ân dường như sống màng sống chết, tử tế buông một câu:“Thuộc hạ sẽ mang nàng đến tìm đại phu đó......”
Nhìn thấy tình huống đang trong thế giằng co, hắn thấy tình thế cấp bách, mới đồng ý với ý kiến của Ca Thư Hàm Tuyết.
Nghe rõ ràng từng câu từng chữ của Ca Thư Hàm Tuyết, trong lòng Mạch Trục Vân có chút không cam lòng, mà một câu này của Tề Ân như đổ thêm dầu vào lửa, lập tức, nàng nghiêng mặt nhìn cái tên thuộc hạ Tề Cần đáng ghét kia, ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng đã tính toàn toàn bộ kế hoạch trả thù.
Còn Ca Thư Hàm Tuyết nữa, cô cũng chờ đó cho ta! Bản công tử sẽ nhanh chóng tìm cô thanh toán món nợ này!
P/s: Dung túng, quá dung túng...cô nàng này lỳ đến mức chỉ có kẻ cường đại như Phong ca mới nuôi nổi thôi