“Hái hoa tặc” Ba chữ vừa phát ra khỏi miệng, sắc mặt Ca Thư Hàm Tuyết hoàn toàn trở nên trắng bệch, không một cắt máu.
“A......” Nàng sớm quên đi những lời uy hiếp mà Mạch Trục Vân nói ban nãy, hoảng sợ kêu to, chỉ là xuất phát từ bản năng muốn gọi người cầu cứu.
Mạch Trục Vân nhanh chóng che lấy miệng nàng, cảm nhận được cơn hoảng sợ tột độ của nàng, cả người nàng ta lạnh như băng không chút độ ấm, nàng có chút tiếc rẻ, dù sao, cô gái trong lòng mình cũng là một đại mỹ nữ a!
Nhưng nghĩ đến việc Ca Thư Hàm Tuyết có ý định gây khó dễ nàng, khiến Thư Ca phải phái người ám sát nàng, sự tiếc rẻ đó ngay lập tức tan biến, cô gái ngu ngốc dám bắt nạt kẻ yếu như cô. Đêm nay, nếu không dạy dỗ cô một phen, ta không phải là Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân híp mắt, ngón trỏ dừng nơi gò má, sau đó đến môi nàng ta, khẽ cúi đầu cười nói:“Công chúa đã quên bản công tử nói gì rồi sao? Hay là, công chúa cảm thấy nhiều người cùng nhau hành động mới thoải mái?”
Chỉ một trong mười phần câu hỏi của chính mình nói ra đủ khiến cho Mạch Trục Vân ghê tởm bản thân mình đến mức muốn đào lỗ chui xuống đó. Nhưng vì một câu của nàng có thể khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của Ca Thư Hàm Tuyết nay càng thêm trắng bệch thì cókinh tởm cái miệng của mình cỡ nào, nàng cũng không hối hận rút về.
“Nhiều người cùng nhau......” Ca Thư Hàm Tuyết khó khăn nuốt nước bọt, mặc dù đã được Mạch Trục Vân giải huyệt đạo nói, nhưng nàng cảm thấy yết hầu giống như bị cái gì đó ngăn chận, một câu nói không nên lời, ngẫm nghĩ đến những lời nói ban nãy......
Mạch Trục Vân âm thầm cười trộm, giờ thì đứng đắn hơn một chút, không cố ý làm mấy chuyện xấu, buông tay ra, cười nói:“Thế này mới ngoan!”
Ca Thư Hàm Tuyết cố gắng gọi hồn mình về, cơ thể vẫn còn run nhè nhẹ. Không biết có phải vì thiếu y phục hay vì tâm bên trong bắt đầu lạnh. Nàng cúi đầu run rẩy, hỏi:“Ngươi......rốt cuộc ngươi muốn...... muốn như thế nào?”
“Ha ha!” Mạch Trục Vân cười cười, trêu chọc:“Mỹ nhân, thành thật trả lời bản công tử mấy vấn đề, ngọc Thiên Long đang ở đâu?” Lần này nàng không động tay động chân với Ca Thư Hàm Tuyết.
Ca Thư Hàm Tuyết run lên bần bật, hai tròng mắt rưng rưng, quỳ gối trên giường, nhìn Mạch Trục Vân trả lời:“Bản cung.....bản cung không biết, hoàng...... hoàng huynh giữ nó, ta không biết huynh ấy giấu ở đâu......”
“Chuyện như vậy cũng dám gạt ta!” Mạch Trục Vân hừ một tiếng, tiếp tục hỏi:“Câu hỏi tiếp theo, vì sao phụ hoàng ngươi và hoàng huynh ngươi lại đồng ý cho ngươi gả đến Nam Ninh quốc?”
Dường như ý thức được câu hỏi mang tính chất nghiêm trọng, đầu tiên Ca Thư Hàm Tuyết phản xạ có điều kiện lắc đầu, tỏ ý không biết.
“Không nói? Giỏi lắm, xem ra bản công tử vẫn phải nên trừng phạt nàng một chút!” Nói xong, Mạch Trục Vân tà ác nhíu mày, điểm huyệt động, cởi bỏ vạt áo bên hông nàng đặt sang một bên.
Trên người Ca Thư Hàm Tuyết chỉ còn lại một chiếc yếm in hình uyên ương hí thủy màu lục. Vì bị Mạch Trục Vân đùa giỡn cho nên làn da trắng tuyết của nàng chuyển sang đỏ ửng, lại một phần do bị kinh hách cho nên phấn hồng trung lại lộ ra một ít tử hắc, là lãnh dấu hiệu.Nhưng Mạch Trục Vân hoàn toàn không thèm quan tâm đến, đáy mắt nàng ánh lên sự đùa bỡn, giả vờ cởi dây áo lót nơi cổ nàng, cố ý lướt xuống bả vai, sau đó cúi đầu xuống hà hơi.
Nhưng đang lúc muốn động tay thì cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, đôi mắt khẽ động, là Thư Ca! Hắn đến đây!
Mẹ ơi! Thật may vì ngươi đã đến nếu không ta không biết bước tiếp theo một đứa dị ứng với mấy trò sờ mó phải xử lý món ăn dở dang này thế nào.
Không bao lâu, tiếng bước chân dừng lại ở cửa, Ca Thư Nhược Ly khẩn trương đập cửa:“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Mai Hương, Lan Nhã, mở cửa!”
Mạch Trục Vân an vị ngồi bên cạnh nàng, dùng ánh mắt tràn ngập uy hiếp ý bảo nàng đáp lời.
Đương nhiên, nàng cũng không giải huyệt động cho Ca Thư Hàm Tuyết, càng không giúp nàng ta mặc y phục vào.
“Tuyết Nhi, có phải tiếng hét vừa rồi là của muội không? Xảy ra chuyện gì? Tại sao đám thị vệ ở cửa lại ngủ rạp thế này? Muội gọi nha hoàn ra mở cửa cho huynh.” Ca Thư Nhược Ly tiếp tục hỏi.
Ca Thư Hàm Tuyết cẩn thận liếc Mạch Trục Vân, nhưng nàng không dám hé răng kể rõ tình cảnh bất lợi của mình với hoàng huynh, dù sao, nàng đang lõa thể, nếu khiến hoàng huynh khẩn trương lo lắng, huynh ấy sẽ không ngần ngại xông vào đây, điều đó không những không có lợi cho Mạch Trục Vân mà nàng cũng gặp rắc rối lớn!
Mạch Trục Vân cười cười, không có động tác gì, nàng biết, Ca Thư Hàm Tuyết chắc chắn sẽ vì danh dự của mình, cô ta có thể giải quyết êm xuôi chuyện này.
“Hoàng...... Hoàng huynh, Tuyết Nhi không sao, đang chuẩn bị đi ngủ thì mấy tên nô tài chết bầm ngoài kia không chịu nghe lời muội, muội không kiềm được giận dữ điểm huyệt ngủ bọn họ. Hoàng huynh, Tuyết Nhi mệt rồi, hoàng huynh về trước đi, sáng mai Tuyết Nhi gặp hoàng huynh sau!”
Vì để không khiến cho hoàng huynh nghi ngờ, nàng cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi bên trong, làm bộ thoải mái nói.
Ca Thư Nhược Ly vừa nghe em gái mình đáp lại, cảm thấy không có gì khác thường mới lập tức đề nghị:“Vậy Tuyết Nhi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, hoàng huynh sẽ bố trí hộ vệ khác cho muội!”
“Vâng!” Nàng lên tiếng đáp ứng theo bản năng thì đột nhiên cảm giác một luồng khí lạnh truyền đến, tức khắc sửa lời:“Không...... Không cần đâu, hoàng huynh! Mấy tên cẩu nô tài chỉ biết quấy rầy Tuyết Nhi nghỉ ngơi, Tuyết Nhi không cần!”
“Tuyết Nhi, không được nói như vậy!” Ca Thư Nhược Ly hờn giận trách cứ.
Mạch Trục Vân nghe xong lắc đầu, ánh mắt ý bảo Ca Thư Hàm Tuyết bảo hắn ta rời khỏi đây, nói cách khác......
“Hoàng huynh, Tuyết Nhi mệt rồi!” Nói xong, ngữ điệu mang theo tiếng khóc.
“Muội......” Nghe âm thanh điêu ngoa tùy hứng của em gái mình, Ca Thư Nhược Ly nhất thời cũng không biết phải làm sao, sợ nàng lại hành động như lúc trước, dồn hắn vào đường cùng đành phải thỏa hiệp nhượng bộ,“Được rồi! Ngày mai hoàng huynh sẽ đến thăm muội!”
Ngoài cửa tiếng bước chân dần xa, nhưng Mạch Trục Vân vẫn không ngừng cảnh giác, một tay che miệng Ca Thư Hàm Tuyết, không để cho cô ta nói chuyện.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến âm thanh cọ sát của y phục, đáy mắt Ca Thư Hàm Tuyết ánh lên tia mỉm cười, quả nhiên là huynh ấy nhận ra.
Nàng trừng mắt nhìn Ca Thư Hàm Tuyết, ý bảo nàng xử lý khéo hai cô nha hoàn kia, sau đó, buông tay ra.
Ca Thư Hàm Tuyết cũng hiểu được, bây giờ hoàng huynh cũng không giúp gì được nàng liền buồn bực lên tiếng:“Lan nhã, chuẩn bị thêm chăn cho bản cung!”
Sau đó giọng nói biến đổi, bắt chước âm thanh của Lan Nhã “Vâng, thưa công chúa!”
Quả nhiên, không bao lâu, người bên ngoài mới đích thực rời đi, khắp nơi lâm vào một mảng yên tĩnh.
Mạch Trục Vân thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đi rồi.
Đưa mắt mắt hơi đánh giá nhìn Ca Thư Hàm Tuyết, nhưng cũng không có biểu hiện rõ ràng.
Cả người Ca Thư Hàm Tuyết run lên một trận, vội vã lắc đầu,“Ta...... Ta không có...... Không phải ta!”
Tay Mạch Trục Vân không có ý định dừng, tiếp tục vờn quanh cổ nàng sau đó lập tức động đến cái yếm nơ thắt bướm sau lưng.
Ca Thư Hàm Tuyết run lên dữ dội, nàng biết, Mạch Trục Vân không có nói chơi với mình, hàm cứng lại, từng câu từng chữ nói không rõ ràng:“Ta nói...... Cầu xin ngươi......Đừng...... Ta nói......”
Mạch Trục Vân thoải mái ngồi xuống, cười nói:“Xem ra công chúa thích bị người khác đối xử với mình như vậy a, bản công tử cho ngươi cơ hội cuối cùng! Nếu dám gạt ta, việc tiếp theo sau đó bản công tử sẽ trực tiếp điểm huyệt nói của ngươi, lúc đó đừng hòng gào thét cầu xin ta dừng tay!”
Nói xong, tay phải nâng lên, uy hiếp nàng.
Ca Thư Hàm Tuyết thấy thế, lùi ra sau, cam đoan nói:“Ta..... Ta không dám...... Ta.... Ta nói!”
“Vậy có tốt hơn không, lại đây!” Nói xong, Mạch Trục Vân kéo nàng về phía mình.
Bộ dạng của Ca Thư Hàm Tuyết chẳng khác gì con đà điểu rụt cổ gật đầu nói”Phụ...... Phụ hoàng......”
Thấy ánh mắt sắc nhọn của Mạch Trục Vân, tay có khuynh hướng bổ về phía nàng làm càn, nàng lập tức nhanh miệng nói lưu loát:“Phụ hoàng muốn ta gả cho Phong vương, sau đó sẽ cướp lấy quân đội mạnh nhất Nam Ninh mà chàng ấy đang nắm giữ, hay nói cách khác khiến cho hắn trở thành một con rối vô tình chết tâm với Nam Ninh sau đó quay sang giúp đỡ Phượng Ảnh quốc giành quyền cai trị!”
Nói xong, hít vào một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh không để cảm giác hoảng sợ chi phối.
Mạch Trục Vân gật gật đầu, khóe môi cong lên, khen ngợi nói:“Tốt lắm! Còn gì khác không?”
“Không!” Nàng thốt ra, hơn nữa còn thành thật lắc đầu.
Ca Thư Hàm Tuyết trước là gật đầu sau lại lắc đầu:“Thật sự không có, không có mà! Tà công tử, ta không dám lừa ngươi.....”
“Được! Bản công tử tin ngươi lần này!” Rồi sau đó cười khanh khách, nói:“Ai, tiểu mỹ nhân à, cơ thể của nàng bị ta nhìn thấy hết rồi, hay là, nàng gả cho ta đi? Thế nào? Dù sao, Phong vương cũng không thích nàng!”
P/s: sao ai cũng muốn giành quân đội của đại ca nhà chúng ta thế nhỉ?