Ở cửa đại điện, tên tiểu thái giám mặc một thân áo màu xanh lam cung kính nói.
Âm thanh đầy nịnh nọt truyền đến vang lên cả đại đường, khiến cho người nào đó ngồi trên long kỷ cùng với vài vị ngồi xung quanh khẽ ngẩng đầu.
Khóe miệng Sở Lâm Uyên mang ý cười, rũ mắt xuống nhìn ngoài cửa đại điện, đồng thời cũng lên tiếng nói với Ca Thư Nhược Ly:“Thái tử yên tâm, đám cưới lần này, Phượng Ảnh quốc và Nam Ninh quốc nhất định sẽ chung sống hoà bình.”
Sở Tùy Phong đúng lúc vừa bước chân vào đại điện chợt nghe được một câu này, bước chân lập tức khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thong dong trước kia, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ca Thư Nhược Ly cũng đồng thời quay đầu, trùng hợp nhìn thấy hành động kỳ lạ của Sở Tùy Phong, môi hắn cong lên ý cười nhạt. Hắn đứng dậy, chắp hai tay đặt trước ngực, dựa theo lễ nghi cao nhất ở Phượng Ảnh quốc mà hành lễ về phía Sở Lâm Uyên tạ lễ:“Đa tạ hoàng thượng đã thành toàn!”
Sở Tùy Phong lững thững đi vào, đợi đến khi Ca Thư Nhược Ly hành lễ xong mới lành lùng thản nhiên buông một câu:“Tham kiến hoàng thượng!”
“Miễn lễ, ngồi đi!” Thấy đệ đệ mình khoác một thân áo choàng màu trắng thuần khiết, Sở Lâm Uyên có chút nhíu mi, nhưng vẫn không nói gì, sai người ban ngồi.
Sở Tùy Phong đi qua ngồi đối diện Ca Thư Nhược Ly.
Đôi mắt âm trầm che giấu một vẻ sâu xa khiến người ta không thể nào đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì. Con ngươi sâu thẳm, u tối mà lạnh lẽo thâm sâu khó lường hơn.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thừa tướng đại nhân bị bệnh, không thể tiến cung, xin hoàng thượng thứ tội!” Một tiểu công công từ gian ngoài chạy chậm tiến vào, quỳ nói.
Sở Lâm Uyên lập tức nhíu mày nhưng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nâng tay nói:“Trẫm biết rồi, nói lại với thừa tướng, nếu bị bệnh thì cứ ở trong phủ nghỉ dưỡng vài ngày, việc triều chính đã có Phong vương phụ trách, không cần lo lắng! Còn nữa, mấy hôm nữa trẫm sẽ tự mình ghé qua thăm!”
“Vâng, thưa hoàng thượng!” Tiểu công công lĩnh chỉ lui ra.
Sắc mặt Ca Thư Nhược Ly có chút biến hóa, làm như giật mình hỏi:“Cách đây không lâu Nhược Ly mới gặp Tư Lăng thừa tướng, lúc đó sắc mặt của ông ta trông rất tốt, sao bây giờ lại đột nhiên ngã bệnh?”
“Thái tử đã gặp thừa tướng sao? Khi nào?” Sở Lâm Uyên thắc mắc lên tiếng hỏi.
“À, chính là lần tiến cung vài hôm trước. Thật ra Nhược Ly không chỉ gặp qua Thừa tướng mà còn gặp cả Phong vương nữa!” Nói xong, hắn quét đôi mắt âm sâu của mình nhìn về phía đối diện, thấy người trước mặt vẫn giữ dáng vẻ bình thản coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Lâm Uyên cũng nhìn đi qua, tò mò hỏi:“Vậy thái tử đã gặp cả Phong và Thừa tường ở đâu?”
“Hoàng thượng, Nhược Ly mới đến đây nghe người ta nói, Triều Nguyệt lâu chính là đệ nhất tửu lâu của kinh thành Nam Ninh, cảnh sắc phong vị đều tuyệt hảo, trùng hợp Tuyết Nhi đang bệnh, khẩu vị không tốt, Nhược Ly nghĩ muốn qua đó nhìn thử xem có tìm được món ăn phù hợp với khẩu vị Tuyết Nhi không. Nào ngờ lại được gặp vương gia đang cải trang đi tuần cùng với thừa tướng đang mang binh đi tuần tra......”Hắn ha ha cười, liếc mắt về phía Sở Tùy Phong. Lại phát hiện, người nọ vẫn không lấy một chút phản ứng, dường như hắn không hề để tâm đến câu chuyện hắn kể vừa rồi.
Sở Tùy Phong vẫn giữ thái độ trầm ổn như nước không nói gì, bởi vì hắn biết, chuyện này, sớm hay muộn cũng rơi vào tai Sở Lâm Uyên, cho nên hắn có mở miệng giải thích cũng vô dụng, hơn nữa....
Chính vì hắn biết, Ca Thư Nhược Ly sẽ không đem chuyện liên quan đến Mạch Trục Vân nói ra bởi vì hắn ta mới đến Nam Ninh, lại có khả năng nắm bắt thông tin, hành tung của Mạch Trục Vân, nói ra, cũng sẽ khiến cho phận làm thiên tử của Nam Ninh có chút bất an.
Cho nên, ngay từ đầu hắn không lo Ca Thư Nhược Ly sẽ nói ra những lời bất lợi đối với hắn, nhiều lắm thì cũng muốn mượn việc này để thử xem phản ứng của hắn, cộng thêm việc có thể khiến cho Sở Lâm Uyên chú ý đến câu chuyện phát sinh đằng sau ở Triều Nguyệt lâu.
“Thì ra là tình cờ! Thôi, bắt đầu nói chính sự đi!” Sở Lâm Uyên cũng không hề để tâm đến chuyện này, dù sao, trong lời nói của Ca Thư Nhược Ly không hề có bất cứ thông tin đáng giá để thăm dò manh mối cả.
Đại điện lại khôi phục về trạng thái im lặng.
Ca Thư Nhược Ly cong khóe môi lộ lên ý cười nhàn nhạt, lẳng lặng nghe Sở Lâm Uyên lên tiếng.
Sở Tùy Phong vẫn mang đôi mắt trầm ổn bất động, nếu sự tình đã định như vậy thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Phong,“ Sở Lâm Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, làm ra vẻ thật sự có lỗi, lại không quá rõ ràng, nói tiếp:“Bệnh tình của công chúa Phượng Ảnh đệ cũng đã rõ, sức khỏe công chúa loại không tốt, ngay cả Bạch Lộng Ảnh cũng không đảm bảo tính mạng của nàng tại Nam Ninh quốc, cho nên...... Cho nên hôn sự của đệ và công chúa coi như hủy, đệ có ý kiến gì không?”
Trên mặt Sở Lâm Uyên xuất hiện một tia tiếc hận.
Sở Tùy Phong đương nhiên sẽ không dễ dàng bị hắn dùng thái độ giả dối này mà mắc lừa, vẫn giữ nguyên ngữ khí thản nhiên, đạm mạc không mang theo một tia cảm xúc”Toàn bộ giao cho hoàng huynh làm chủ!”
Giống như lúc trước, khi phụng mệnh chấp nhận đám cưới cả khi từ hôn, không có chút biểu tình gì.
Sở Lâm Uyên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm,“Được, quyết định như vậy! Công chúa không thể gả đến Nam Ninh quốc, là Nam Ninh quốc của trẫm không có phúc khí......”
Ca Thư Nhược Ly chậm rãi cầm ly rượu ngọc bạch lên, cười nhẹ, nói:“Phải là Tuyết Nhi không có phúc khí mới đúng, một người tuấn tú phong độ như Phong vương mà nàng lại bỏ lỡ.”
“Ha ha,“ Sở Lâm Uyên nhìn vị đệ đệ vẫn bình thản không lên tiếng, tiếp nhận đề tài, cười nói:“Có điều, Phượng Ảnh quốc vẫn có thế làm đám hỏi, duy trì mối quan hệ hữu hảo với Nam Ninh quốc.”
“Một lần nữa Nhược Ly cảm tạ hoàng thượng đã thành toàn!” Nói xong, giơ tay nâng ly rượu lên, thuận thế hướng về phía Sở Tùy Phong kính từ phía xa.
“Thái tử khách khí!” Sở Lâm Uyên cũng nâng ly.
Sở Tùy Phong trước sau không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc ly rượu lên ngửa đầu nhấp một ngụm.Sở Lâm Uyên buông ly rượu, nhìn xuống phía dưới, nói:“Phong, thái tử có thành ý muốn làm đám cưới với Nam Ninh quốc, đệ thấy ý kiến này thế nào?”
“Có thể!” Ngữ khí không mặn cũng không nhạt như trước.
“Ừm, trẫm cũng đã nhìn thấy vị cô nương kia thông qua bức họa, quả thực thái tử và cô gái đó rất hợp nhau, trai tài gái sắc, đúng là một cặp trời sinh......” Hắn tươi cười nhìn Ca Thư Nhược Ly nói xong, nhưng lại không phát hiện, Sở Tùy Phong vừa nghe được mấy chữ “Trai tài gái sắc, một cặp trời sinh” thì hai bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
“Có một vấn đề nhỏ đó là thân thế của cô nương này, thái tử cũng không rõ...... Nhưng cho dù có như thế nào, trẫm cũng sẽ sắc phong nàng làm quận chúa, gả đến Phượng Ảnh quốc làm phi.” Một đặc ân lớn đến mức đó, chắc chắn sẽ không có bất cứ cô gái nào nỡ từ chối.
“Phong, nhiệm vụ của đệ chính là bằng mọi cách tìm ra vị cô nương đó, trậm cũng lấy thân phận huynh trưởng của mình, hộ tống Phượng Ảnh quận chúa đi trước, thế nào?”
Tuy là hỏi miệng, nhưng lại cho người khác có cơ hội được lựa chọn.
“Không biết vị cô nương này, là ai?” Sở Tùy Phong không hề trả lời vấn đề của hắn, chỉ đặt ra một câu hỏi bằng phương thức ngang ngược kiểu “Biết rõ rồi mà còn cố hỏi” để lảng tránh vấn đề này.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Ca Thư Nhược Ly, không có ý nói toạc ra.
Ca Thư Nhược Ly nhợt nhạt cười, phong độ gật đầu, không còn mang bộ dáng bất mãn cùng khó chịu như lúc ở quán rượu.
“Nàng ấy, vương gia cũng biết! Chính là cô nương tình cờ đụng độ trên đường hôm đó!”
Dứt lời, quay đầu nhìn thân ảnh vàng chói ngồi trên long kỷ, cung kính nói:“Hoàng thượng, Nhược Ly chỉ gặp vị cô nương đó đúng một lần, ngay cả tên của nàng cũng chưa một ai biết đến...... Có điều, hình như Phong vương có mối quan hệ thân thiết với nàng thì phải? Ngày ấy nàng còn phải nhọc công Phong vương ra mặt bảo vệ mới giúp cho nàng không bị người khác ức hiếp...... Nhược Ly tin rằng, Phong vương nhất định sẽ vô cùng nguyện ý ra tay giúp đỡ.”
“Ồ? Thật không? Một cô gái có thể khiến cho Thái tử chỉ một lần gặp gỡ đã nhất kiến chung tình, trẫm cũng vô cùng tò mò muốn tận mắt nhìn !” Hắn cười đáp.
“Nếu Phong......”
Nhưng mà hắn còn chưa kịp dứt lời thì Sở Tùy Phong đã lên tiếng trực tiếp cắt ngang.
“Thái tử hiểu lầm, bổn vương và nàng, không quen!”
Khi vừa dứt hai chữ cuối cùng, bàn tay trên ly bạch ngọc được điêu khắc tinh tế mạnh mẽ nắm chặt, khớp xương rõ ràng hiện ra gân xanh, trắng đến mức không có huyết sắc.
“Không quen” tâm hắn thoáng co rút đau đớn, Mạch Trục Vân, nếu nàng mở miệng nói với bổn vương rằng có một chút tâm ý với bổn vương, có lẽ, chuyện này sẽ không đến mức phiền phức như bây giờ.
Sắc mặt Sở Lâm Uyên đột biến, hắn không ngờ rằng Sở Tùy Phong lại có thái độ ngoảnh mặt làm ngơ, không cho Thái tử Phượng Ảnh quốc một chút mặt mũi.Khóe miệng Ca Thư Nhược Ly vẫn giữ ý cười như trước, mở miệng đáp:“Ồ! Có thật không vậy!? Thế mà vương gia thậm chí còn pháo thuộc hạ của mình hộ tống nàng về nhà, có lẽ cũng quen biết nàng chứ.”
“Không biết!”
Khóe miệng Sở Lâm Uyên dần dần run rẩy, phải ôm trán giảng hòa:“Không quen cũng được, nếu đã biết nhà nàng ở đâu thì tốt rồi, ngày mai trẫm sẽ tuyên chỉ triệu nàng vào cung......”
“Không biết!”
Và cái chữ “ không biết “ thứ ba đã thành công châm ngòi lửa cho Sở Lâm Uyên.
“Vương gia thật sự không biết sao? Nếu như trước mắt Hoàng thượng dám mở miệng nói dối nửa lời, tội khi quân ắt không thể thoát đâu!” Ca Thư Nhược Ly nói bóng nói gió uy hiếp.
“Khi quân?” Sở Tùy Phong hừ lạnh một tiếng,“Nếu Hoàng huynh không tin, truyền Tề Ân, Tề Cần đến hỏi!”
“Tề Ân, Tề Cần?” Sở Lâm Uyên trầm ngâm một lát, vì muốn giữ mặt mũi cho Ca Thư Nhược Ly, vẫn phải cắn răng phân phó người truyền hai người bọn họ vào.
“Đợi đã!” Nhưng một thứ âm thanh lạnh lùng từ đâu vang lên cả điện.
Sở Lâm Uyên có chút hí mắt, nhìn người đàn ông mặt bộ áo bào màu trắng ngồi bên dưới.
Sở Tùy Phong thản nhiên lên tiếng, không nhanh không chậm mở miệng:“Đối chất!”
“Vương gia quả là một người thận trọng như trần, nếu vương gia đã tự mình yêu cầu vậy thì, hoàng thượng, Nhược Ly đồng ý dùng biện pháp này để chứng minh sự trong sạch của vương gia!” Ca Thư Nhược Ly cũng khẽ híp mắt, trong con ngươi đen láy đó ẩn chửa một tia kính trọng lẫn kiêng kị.
“Tuyên Tề Ân vào yết kiến!” Một âm thanh to rõ ràng lại vang lên.
Không bao lâu, Tề Ân chậm rãi cung kính bước vào.
“Mạt tướng tham khiến hoàng thượng!” Tề Ân tiến vào điện, cung kính quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ! Tướng quân cũng vất vả rồi, mấy năm nay vẫn luôn sát cánh cùng Phong chịu bao gian khổ chinh chiến bên ngoài, bảo vệ Nam Ninh!” Làm đương kim thiên tử, hắn đương nhiên quen biết hai tên thuộc hạ của Sở Tùy Phong, cũng biết nhiều chiến công hiển hách mà bọn họ lập được.
“Tạ hoàng thượng!” Tề Ân đứng dậy, đứng nép qua một bên hơi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vị thiên tử trước mắt: “ Đó là việc mà mạt tướng nên làm, mạt tướng không dám kể công!”
Điển hình của kẻ đang giấu đầu hở đuôi!
Nhưng Sở Lâm Uyên cũng chú ý tới việc cúi đầu của Tề Ân, hắn cũng không nói gì thêm, lập tức mở miệng hỏi:“Tướng quân nhìn xem, có nhận ra cô gái trên bức họa này giống ai không?”
Lời vừa dứt thì có một vị tiểu thái giám, đem bức họa từ trên bàn, đưa tới trước mặt hắn.
Tề Ân giương mắt, gương mặt của cô gái quen thuộc dần hiện ra trước mắt, khuôn mặt này đâu ai xa lạ, là bà chằn lửa, là sao chổi của đời hắn. Hắn không khống chế được run rẩy nổi cả da gà. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bị một cô gái đánh cho tơi bời hoa lá mà không thể ra tay đánh trả.”Bẩm hoàng thượng, có biết!”
Sở Lâm Uyên hài lòng gật đầu, vung tay lên ý bảo tiểu công công mang bức họa lui xuống, sau đó hỏi tiếp:“Trẫm nghe nói khanh từng hộ tống vị cô nương này về nhà, nếu vậy hẳn khanh còn nhớ rõ nàng là tiểu thư nhà ai, ở đâu chứ?”
“Bẩm hoàng thượng, không biết!” Có lẽ là do ở bên cạnh Sở Tùy Phong lâu năm cho nên trong lời nói của hắn mang đậm tính dứt khoát, mạnh mẽ, ngắn gọn nhưng đủ ý.
“Hả? Sao có thể như vậy?” Sở Lâm Uyên có chút hờn giận, lập tức quét mắt nhìn hắn, muốn tìm thấy dấu hiệu dối trá trong ánh mắt của hắn. Nhưng mà, cho dù hắn có mở banh mắt mình thì Tề Ân vẫn cúi đầu, bởi vậy hắn nhìn nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn lúc này.
“Tề Ân tướng quân, vì sao lại cúi đầu?”
Tề Ân không chút hoang mang trả lời:“Bẩm hoàng thượng, mạt tướng có tội, sợ dọa hoàng thượng và Phượng Ảnh thái tử, cho nên mới không dám ngẩng đầu!”
“Ý khanh là gì?”
Hắn chậm rãi quỳ xuống, nói:“Hoàng thượng, mạt tướng phụ sự phó thác của vương gia, thẹn với thánh ân của hoàng thượng! Vương gia dặn dò mạt tướng đưa vị cô nương này trở về nhà, nhưng......”
“Vị cô nương kia dường như không muốn về nhà, ngay từ đầu, nàng ấy nói quanh co này nọ, không hề nói thật cho mạt tướng nơi ở của nàng, sau đó lừa mạt tướng và Tề Cần đến một chốn không người ngoại thành, cuối cùng, đánh mạt tướng thương tích đầy người sau đó bỏ chạy...... Cho nên, mạt tướng không thể hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao cho....” Hắn thành thật khai rõ mọi chuyện xảy ra hôm ấy.
“Cái gì? Cô nương đó đánh thương?” Vẻ mặt Sở Lâm Uyên không giấu được sự hoài nghi: “Ngẩng đầu lên trẫm xem nào!”
Tề Ân chậm rãi ngẩng đầu, vết thương lồi lõm bầm tím xanh đỏ dần hiện ra trước mắt Sở Lâm Uyên, trên mặt ứ đọng phù nề trông rất kinh người.
Lúc này Ca Thư Nhược Ly mới quan sát rõ ràng gương mặt của Tề Ân, cố gắng ẩn nhẫn ý cười. Nghĩ đến cái tính tình của cô nàng Mạch Trục Vân - “Lấy oán trả ơn” kia thì làm ra loại chuyện như vậy cũng rất bình thường!
Chẳng qua, lúc ở Ngự Hoa viên hắn không có chú ý đến gương mặt của Tề Ân có những vết thương đó. Lúc ấy, người nọ cũng luôn giữ tư thế cúi đầu......
Khóe miệng Sở Lâm Uyên khẽ run rẩy, nếu thật sự là bị người đánh, có thể thấy được đối phương xuống tay ngoan độc đến mức nào!
Có thật thủ phạm chính là cô gái trong bức họa mà Tề Ân nói không? Sao hắn lại cảm thấy, cô gái trên bức họa trông rất dịu dàng với vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều, có thấy cái chỗ nào hung hăng dữ tợn đến mức đánh đại tướng quân của hắn u thành cái đầu heo kia a!
Hắn có chút đồng tình nhìn về phía Ca Thư Nhược Ly, cô nương với tính cách như vậy...gặp một lần đã nhất kiến chung tình được sao? Tuy rằng, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng......Ca Thư Nhược Ly dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, đạm mạc cười, nói:“Đã yêu thì không phân biệt tốt xấu, chỉ cần đôi bên hướng về nhau là được! Đa tạ hoàng thượng thành toàn!”
Dứt lời, hắn phóng đôi mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Sở Tùy Phong.
Vị vương giá áo trắng ấy vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm như lúc ban đầu, thậm chí từ đầu tới cuối cũng không thèm giương mắt liếc qua thuộc hạ của chính mình một lần. Nhưng bọn họ nào có thấy hai bàn tay của hắn gân xanh đã bạo lên đến mức kinh người.
Sở Lâm Uyên gật đầu, phân phó nói:“Lui ra đi, truyền Tề Cần!”
“Mạt tướng cáo lui!” Tề Ân cung kính hành lễ, lui xuống.
Tề Cần tiến vào, Sở Lâm Uyên tiếp tục truy vấn câu hỏi như trước.
Nhưng đáo án mà hắn nhận từ Tề Cần không khác gì mấy so với câu trả lời của Tề Ân: Có quen biết, nhưng thân phận, gia thế của nàng hoàn toàn mù tịt, hơn nữa, đánh người bầm dập rồi co giò bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Ca Thư Nhược Ly nhìn Tề Cần đứng một bên, sau đó lại quét mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng không có động tĩnh gì ngồi đối diện, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể tìm ra được mâu thuẫn đó nằm ở đâu.
Không những thông đồng rất ăn ý mà tính tình của Mạch Trục Vân thế nào, bọn họ nói ra đều không sai.
Sở Lâm Uyên đại khái cũng tin những lời bọn họ nói, chỉ là việc đưa ra quyết định có chút khó khăn.
Đám hỏi lần này so với lần trước không hề giống nhau, có thể nói là trăm lợi mà không một hại. Tùy tiện đưa một cô gái tầm thường gả đến Phượng Ảnh quốc, lúc đó có thể mượn sức mạnh của Phượng Ảnh phục vụ cho mưu đồ sau này của hắn. Chỉ có điều bây giờ hắn phải làm thế nào mới ổn đây, cô gái này bọn họ hoàn toàn không biết gì, nếu như có thể nói ra một cái tên thì còn dễ dàng tra ra, đằng này tên tuổi gia thế cái gì cũng không biết, làm thế nào có thể tìm người?
“Hoàng thượng, nếu ngay cả vương gia cũng không biết tung tích của nàng, vậy chỉ có thể nói Nhược Ly với nàng không có duyên! Sức khỏe Tuyết Nhi không được tốt, mấy ngày nữa phải trở về nước. Nếu như đám hỏi không thành, bệnh của Tuyết Nhi nặng thêm, cộng với việc vẫn chưa bắt được thủ phạm trộm ngọc Thiên Long, chỉ sợ phụ hoàng của ta......Nhưng hoàng thượng yên tâm, Nhược Ly sẽ tận lực khuyên nhủ phụ hoàng!”
Ca Thư Nhược Ly đứng lên, từng câu từng chữ nói rất có “Phong độ”.
Chẳng qua, truyền đến tai của bọn họ đều là những lời uy hiếp.
Hắn có ý ép Sở Lâm Uyên tạo thêm áp lực cho Sở Tùy Phong!
Sở Lâm Uyên có chút nâng mi, hiển nhiên cũng vô cùng bất mãn, nhưng không có thể biểu hiện rõ ràng, dù sao, bây giờ hắn đang ở thế hòa hoãn cầu lực lượng của Phượng Ảnh quốc. Lần trước Sở Tùy Phong chỉ khẳng định nếu gây chiến thì chỉ nắm ba phần thắng, điều này khiến hắn không thể yên lòng.
“Thái tử yên tâm, trẫm sẽ mau chóng thành toàn yêu cầu của Thái tử. Mấy ngày sau, trẫm sẽ vì thái tử và công chúa chuẩn bị thịnh yến, chi bằng thái tử kiên nhẫn ở lại vài hôm chờ đợi?”Nói xong, lại ra lệnh cho Sở Tùy Phong:“Phong, vậy vất vả cho đệ rồi, dốc toàn lực truy bắt Mạch Trục Vân, về phần tung tích của cô gái kia, trẫm sẽ phái mật thám đi điều tra tìm kiếm.”
“Thần đệ sẽ hết sức!”
“Như vậy đi, Nhược Ly ở dịch quán hy vọng nhận được tin tức tốt đẹp từ hoàng thượng và vương gia!” Nói xong, Ca Thư Nhược Ly từng bước rời khỏi đại điện, vừa đi vừa nói:“Hoàng thượng, bệnh tình Tuyết Nhi vẫn chưa ổn định, xin thứ cho Nhược Ly không thực hiện đầy đủ cấp bậc lễ nghi, Nhược Ly cáo từ trước.”
“Thái tử nào có tội gì a? Xin cứ tự nhiên! Nếu thái tử cần gì giúp, xin hãy phái người thông báo một tiếng, trẫm nhất định sẽ không chối từ!”
“Đa tạ hoàng thượng!”
Ca Thư Nhược Ly nở một nụ cười xã giao với Sở Tùy Phong rồi sau đó chậm rãi rời khỏi đại điện. Chẳng qua, ý cười của hắn đến tột cùng là có bao nhiêu ý tốt, có bao nhiêu thăm dò.
Sở Tùy Phong, bản cung thật sự muốn xem xem, ngươi sẽ bảo vệ nàng thế nào?
Ca Thư Nhược Ly vừa rời đi, Sở Lâm Uyên tức giận thở hổn hển, hai tay đặt bên thành long kỷ mạnh mẽ nắm chặt thành quyền.
Uy hiếp?
Hắn là vua của một nước, sao có thể rơi vào tình huống như vậy: Bị một tên thái tử của nước khác uy hiếp, mà hắn còn phải nhượng bộ ăn nói khép nép nhận xin lỗi về mình?
......
Nhân lúc trời tối Mạch Trục Vân lẻn vào quốc khố trong cung.
Không thể không thừa nhận, hộ vệ ở hoàng cung thật sự còn kém xa so với Phong vương phủ, nàng lăn đi lộn vào, trên đường không gây bất kỳ động tĩnh cũng như hoài nghi cho người khác.
Nhưng, bận rộn hơn nửa đêm, thẳng đến mặt trời lấp ló dưới chân núi từ từ ngoi lên, nhìn lướt qua một đống hòm gương đựng bảo vật sáng chói, hai mắt mang theo một tia trống rỗng, não nề đi ra.
Đêm đó Thư Ca đột nhập vào hoàng cung nhất định là đến giấu đồ. Nhưng ngọc Thiên Long rốt cuộc bị hắn giấu ở đâu?
Mạch Trục Vân suy tính trong lòng: Dưỡng Tâm điện bị bọn họ đốt cháy thiêu trụi không ra cái hình dáng gì, nhất định Sở Lâm Uyên đã kiểm tra qua, nếu như cất giấu ở chỗ đó, có lẽ đã bị người khác phát hiện từ lâu.
Nhưng quốc khố đã bị nàng lục tung khắp nơi, các loại cơ quan, mật thất, đều đã moi hết nhưng cũng không có.
Hoàng cung lớn như vậy, hắn giấu đồ ở đâu? Tối hôm đó, hắn còn đi đến chỗ nào khác nữa sao?
Nghĩ mãi cho đến hết một ngày nữa lại trôi qua.
Buổi tối, Mạch Trục Vân thân mặc bộ đồng phục thái giám vừa đi vừa nghĩ, thỉnh thoảng gãi đầu, chút để ý chỗ rẽ phía trước có vài tiếng bước chân dồn dập lại gần.
“Mau......”
Một chữ “Mau” bật thốt lên, Mạch Trục Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy có người đến liền phản xạ rất nhanh lắc mình tránh ra,......
“Rầm......” Một thứ âm thanh là lạ vang lên.
Vài cung nữ mang đèn lồng đứng bên cạnh hốt hoảng kêu lên:“Đại nhân......”
Kế tiếp, đó là một thứ âm thanh leng keng va chạm của các loại bình sứ.
“Không được để vỡ một lọ nào, đây chính là thuốc để cứu mạng Phượng Ảnh công chúa đó.” Âm thanh đầy lo lắng của người nào đó vang lên.
Hắn cố gắng nhặt tất cả các lọ thuốc lên, vội vàng phân phó mọi người cẩn thận ôm hòm thuốc trong tay, đây không chỉ là hòm thuốc cứu mạng công chúa mà cũng là thứ bảo vệ tính mạng của bọn họ!
Mạch Trục Vân đứng một bên, nhìn thấy tên cầm hòm thuốc bị nàng gạt chân run rẩy đứng dậy, nhớ lại những gì hắn vừa nói.
Theo cách xưng hô của đám nô tỳ xung quanh thì có vẻ như hắn là ngự y trong cung. Chỉ là hắn vừa nói cái gì? “ Thuốc cứu mạng Phượng Ảnh công chúa?”
Hai mắt Mạch Trục Vân sáng lên, xoay người bước đi, hướng về phía kho chứa dược.
Thư Ca, ngươi giỏi lắm, thì ra dám giấu cái đó ở một nơi như thế.
Nhưng tên ngự y kia cũng không buồn đếm xỉa đến Mạch Trục Vân đang đứng gần đó, vội vàng đứng lên, vỗ vỗ lớp bụi trên người chạy theo cung nữ đến Dịch quán.
Mạch Trục Vân nhớ lại đêm hôm đó nàng bị thương, Ca Thư Nhược Ly cũng mang theo thuốc từ trong hoàng cung đưa cho nàng dùng, cho nên, hắn đã từng đi qua kho thuốc. Nếu vậy thì rất có khả năng hắn giấu ngọc Thiên Long ở đó.
Dù sao, cũng không ai ngờ rằng, quốc bảo của Phượng Ảnh lại nằm ở một nơi khỉ cò gò gáy như kho thuốc.
Đẩy cửa kho thuốc ra, một cỗ mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi nàng, Mạch Trục Vân khó chịu nín thở, nhịn xuống cái cảm giác muốn hắc hơi, rón ra rón rén cẩn thận đi vào.
Một loạt giá gỗ được sắp xếp ngay ngắn với nhiều bình lọ thuốc đủ các loại, nhiều chiếc lọ bạch ngọc được chế tác tinh xảo được ngăn nắp ở từng nơi trên giá.
Một không gian rộng chồng chất nhiều thứ như thế, khó khăn cho nàng đây. Có điều, nàng có nhiều thời gian, cứ chậm rãi tìm kiếm.
P/s: Hứa hẹn chương sau với các nàng....tình huống tay ba sắp diễn ra..à không...sắp được tỏ tình....à hú.....
Spoiler:
“ Nếu không chịu tiếp chỉ, bổn cung đành phải dùng vũ lực trực tiếp mang nàng về Phượng Ảnh quốc”
“Thư Ca, ngươi cút ngay cho ta, nếu ngươi dám chạm vào ta.....”
“Buông nàng ra!”
“Nàng nói, nàng sẽ chịu trách nhiệm với bổn vương!”