Lão Bà Đại Nhân

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Thị! Lão Bà Đại Nhân.
Tác giả: Chanh Ngữ Mặc.
Thể loại: Đô thị tình duyên, 1x1.
Nhân vật chính: Mộc Thư Đồng x Chu Ý Nhiên.
Phối diễn: Mộc Vũ Phong, Tư Gia Di, Mộc lão gia, Mộc phu nhân ....
Editor: Thuphuong0612, Walter.
Beta: Walter.
*** Văn án ( tự biên ) ***

Một xã hội hiện đại đầy năng động, trẻ trung và phóng khoáng.
........... Nhưng .............. tình yêu của các cô gái lại là một điều cấm kỵ ................
Cô - một con người hiếu động lãng quên đi quá khứ.
Nàng - một con người băng lãnh dùng sự cao ngạo áp chế tình cảm. Dùng công việc bận rộn làm tê dại bản thân.
Một đứa trẻ được sinh ra tựa như cứu cánh cho một cuộc tình bị lãng quên.
Tình yêu sẽ lại tìm đến hay chính danh dự gia tộc lại làm nó tan vỡ thêm một lần nữa .................................


*** Chương 1:

Lại là thứ sáu, rốt cuộc một tuần công việc cùng học tập bận rộn cũng kết thúc, Mộc Thư Đồng và một bạn học trong lớp ở cửa trường học nói lời từ biệt, lên một chiếc xe taxi, trực tiếp về nhà. Mới vừa vào cửa nhà, một cô gái xinh đẹp mặc một thân váy cùng giày cao gót ngăn ở cửa, đưa cho cô một cái chìa khóa, cười híp mắt nói : " Đồng Đồng, chớ vội thay quần áo, nhanh lên đi đến trường đón Xú Xú. Buổi tối chị có hẹn, em giúp chị đi ".
  Nói xong, trực tiếp nhét cái chìa khóa vào trong tay của Mộc Thư Đồng, bước nhanh liền ra khỏi nhà. Mộc Thư Đồng có chút không rõ vì sao mỗi lần cô về nhà, vô luận là mẹ hay là chị gái, tóm lại đều luôn sai bảo cô làm chút chuyện. Thật xem cô như osin trong nhà vậy.
  Mộc Thư Đồng liếc mắt nhìn bóng dáng kia, lòng tràn đầy không phục, lập tức xông tới, níu lại cánh tay người chị gái xinh đẹp của mình, la lớn : " Mộc Vũ Phong, chị đã cho em bao nhiêu tiền công, tại sao mỗi lần em về nhà chị đều không để cho em nghỉ ngơi ".
  " Vậy em thiếu tiền sao? Ngày mai chị đưa em một thẻ vàng yoga, em hãy ngoan ngoãn nghe lời đi đón cháu gái của em đi " – Mộc Vũ Phong cười nịnh hót, nhân lúc Mộc Thư Đồng không kịp đề phòng hôn  lên mặt cô. Nháy mắt một cái, liền lên xe thể thao màu hồng của mình nghênh ngang mà đi.
Mộc Thư Đồng tức không nói nên lời, " hừ " một tiếng, đá một cái. Vốn là cũng muốn đem cái chìa khóa xe ném nhưng là nhớ đến cháu gái nhà mình vẫn còn ở trường học chờ, cũng không thể làm gì khác hơn là đợi cái người chị gái chết bầm kia trở lại tính sổ. Mở ra chiếc Polo màu đen mới vừa cất xong, tăng nhanh tốc độ đi tới trường học.
  Một đoàn học sinh trào ra ở trước cổng trường, những đứa trẻ mặc quần áo màu xanh giống nhau làm cho mắt Mộc Thư Đồng nhìn hoa cả lên. Bình thường cô ghét nhất trường hợp này, đi đi lại lại ồn ào không ngừng, mình còn phải hết nhìn đông tới nhìn tây, đi tìm bóng dáng quen thuộc. Thấy dòng người rời đi không ít, cô mới nghĩ đi vào trong trường tìm cháu gái nhà mình, đột nhiên, một cái thân ảnh rất nhỏ xông lại phía cô, trực tiếp ôm lấy bắp chân của cô, nghểnh đầu, hai mắt thật to nhìn cô, ngọt ngào kêu : "Mommy ". ( nguyên văn: Tiểu mụ mụ ).
Nháy mắt một cái, Mộc Thư Đồng kinh hãi. Đứa trẻ này là nhận lầm người phải không? Chứ không thì tại sao ban ngày ban mặt ôm người khác kêu Mommy đây. Mộc Thư Đồng cẩn thận liếc mắt nhìn đứa bé kia, hai mắt tròn trịa thật to như nước trong veo, chu miệng nhỏ, còn rất đáng yêu, cho nên trong bụng lập tức yêu mến, ngồi xổm xuống, cười cười hỏi : " Người bạn nhỏ, có phải cháu nhận lầm người không? Cháu phải gọi ta là cô hoặc là chị ".
  Đứa bé kia liền vội vàng lắc đầu, tiếp tục kêu : " Mommy, Mommy, con rốt cuộc tìm được Mommy, con phải nói cho mẹ biết ".
  Lúc này, chỉ thấy một phụ nữ tầm hơn bốn mươi mấy tuổi đi tới, ôn hòa cười một tiếng với cô, liền kéo tay nhỏ của đứa bé, nhẹ giọng nói : " Bảo Bảo, nên trở về nhà thôi ". ( Ở đây Bảo Bảo không phải tên đứa bé này. Bảo Bảo là cách gọi của một người lớn dành cho một đứa trẻ mà mình yêu quý).
  " Không muốn" - đứa bé vội vàng tránh thoát tay của người phụ nữ trung niên, ôm thật chặt cánh tay Mộc Thư Đồng, hai mắt thật to nháy mắt không ngừng, miệng mếu máo, thật giống như sắp khóc.
  Người phụ nữ trung niên có chút lúng túng, đối với Mộc Thư Đồng nói : "Thật ngại quá, tiểu thư nhà tôi ..." ...
  " Ah, không sao " - Mộc Thư Đồng toét miệng cười một tiếng rồi hướng đứa bé kia : " Người bạn nhỏ, phải ngoan nha, nhanh lên về nhà đi ".
  Đứa bé lập tức khóc khiến Mộc Thư Đồng giật mình, cô cũng không có thói quen bắt nạt trẻ em, mà lúc này là lúc cô vô cùng ôn nhu. Trước kia nếu là cháu gái khóc náo loạn, cô trực tiếp vứt cháu gái qua một bên, đến khi khóc đủ thì ngưng. Mộc Thư Đồng cũng cảm thấy có chút lúng túng, chỉ cười một cái với người phụ nữ kia, rồi xoay người vừa lúc Xú Xú đang cùng một cô giáo đứng ở cửa, nhìn thấy và gọi cô : " Dì, cháu ở chỗ này ".
  Mộc Thư Đồng vội vàng đi tới ôm lấy Xú Xú, chẳng qua còn không nhịn được lầm bầm : " Xú Xú ngoan, trở về cháu nhất định phải giúp dì nói mấy câu, mẹ cháu quá vô trách nhiệm, cả ngày lẫn đêm đều là bận rộn, không giống một người làm mẹ. ".
  " Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiền, để cho chúng ta sống thật tốt " – Xú Xú thật khéo léo, lập tức vì mẹ mình nói.
  " Tốt lắm, tốt lắm, coi như dì chưa nói " - Mộc Thư Đồng bĩu môi, tóm lại một lớn một nhỏ nhà này đều là đứng ở cùng chiến tuyến. Mộc Thư Đồng đặt cháu mình vào chỗ cạnh ghế lái, thắt chặt dây an toàn. Đang chuẩn bị lái xe, từ trong kính chiếu hậu thấy đứa trẻ kia đang khóc nháo trong tay người phụ nữ, hai chân đạp loạn, huyên náo dữ dội khiến người phụ nữ kia không ôm được. Mộc Thư Đồng lắc đầu một cái, chỉ than bây giờ trẻ con được cưng chìu quá cho nên mới tính khí tiểu thư như vậy, Xú Xú nhà mình khéo léo cũng thật là một chuyện may mắn. Mộc Thư Đồng nhìn hai người kia một cái, sau đó lái xe rời rời khỏi trường học.
  Trên con đường trước cửa trường học vẫn còn một chiếc xe dừng ở kia, mà đứa trẻ kia vẫn còn khóc nháo : " Con muốn mẹ, con muốn Mommy, con không muốn bà ôm ".
Người phụ nữ trung niên bị đứa trẻ huyên náo không thể làm gì khác hơn là bấm điện thoại di động.
  Chu Ý Nhiên lúc này đang ngồi ở trước máy vi tính, thất thần nhìn người con gái trên màn hình. Mái tóc ngắn, cười vui vẻ ở trên vai của nàng, hai tay ở trước ngực cô làm một hình trái tim, hai mắt thật to nhìn về phía trước. Chu Ý Nhiên đưa tay chạm tới cái trán cô gái trên màn hình, kỉ niệm ngày xưa chợt trở về.


  Năm đó, nàng hai mươi bốn tuổi, cô mới mười sáu tuổi. Ngày đó, hai người đều là theo cha mẹ đi tham gia một hội tiệc, cùng lên trên ban công hóng gió, đây chính là lần đầu tiên quen biết. Khi đó, nàng đã tốt nghiệp, đang chuẩn bị tiếp quản công ty của ba, mà cô thì còn là một nữ sinh trung học nghịch ngợm, có cá tính, không sợ đánh nhau bể đầu chảy máu. Nàng là người trầm tĩnh, cô lại hiếu động, nhưng mà hai người lại có thể hợp nhau, quen biết, tương tri, yêu nhau cũng chỉ mới ba tháng.
  Chỉ tiếc số phận không ưu ái, ba mẹ nàng có thể tiếp nhận tình yêu không theo đúng đạo lý của hai người, mà gia đình cô lại không cho phép. Có lẽ là vì gia thế, vì danh dự, khi cô không để ý hết thảy xông phá tường rào thoát thân, gia đình cô vận dụng toàn bộ các mối quan hệ cùng lực lượng tới ngăn cản và phản đối.
   Khi đó, hai người đã trải qua những ngày thống khổ nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Hai người cũng nghĩ tới bỏ trốn, nhưng mà buổi tối trước một ngày chuẩn bị đi nước ngoài, cô khóc thương tâm đòi trở lại căn nhà nhỏ của hai người, không nói câu nào chính là cường hôn, nhiệt liệt mà lại điên cuồng muốn lần đầu tiên của nàng. Nhưng sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, cô cái gì cũng không lưu lại, biến mất khỏi thành phố này. Những ngày kế tiếp, nàng giống như cái xác biết đi, thậm chí có ý niệm muốn hận người con gái ấy, nhưng mà trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại một loại tín niệm vô hình dành cho cô. Nàng muốn biết rõ hết thảy tất cả, trong chuyện này nhất định có ẩn tình khác, nàng tin tưởng vào lời thề non hẹn biển của hai người. Huống chi trong tay nàng còn có một loại chứng minh rõ ràng. Chính là trước đây hai người đã đến bệnh viện lấy ra trứng tử, để phòng tương lai dùng.
  Vô luận như thế nào, nàng cũng muốn chống đỡ, nếu là cô thật sự phụ bạc nàng, vậy nàng đem tất cả yêu tình của mình đặt vào đứa con của hai người. Con là nàng sinh, là nàng nuôi, sẽ không bị người khác cướp đi. Cho nên, nàng chỉ một thân một mình đi nước ngoài đến khi con của hai người ra đời. Cho đến lúc nàng nghe được tin tức nói sau khi cô phải trải qua một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng cũng chưa có bất cứ tin tức gì.
  Từ đó, lòng của nàng tựa như mặt nước phẳng lặng, dùng công việc bận rộn làm tê dại chính mình, dùng lạnh lùng áp chế tình cảm, không cùng bất luận kẻ nào có giao tiếp quá thân mật. Có lúc, nàng không khỏi nghĩ, nếu không phải là có con của hai người, có lẽ nàng cũng sẽ lựa chọn rời khỏi cái thế giới này, đi tìm cô - người con gái nàng yêu.
  Tiếng chuông điện thoại di động truyền tới, lúc này Chu Ý Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, lau nhẹ đi một tầng nước nơi khóe mi, nàng trở lại là nàng, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo, tiện tay nhấn nút trả lời, chỉ nghe bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng khóc huyên náo quen thuộc : " Dì Cầm, đã xảy ra chuyện gì ? ".
  " Đại tiểu thư, Bảo Bảo không ngừng khóc nháo, dì không thể dỗ được " – dì Cầm vội vàng trả lời Chu Ý Nhiên nàng.
  " Dì mở loa ngoài ra đi "– Chu Ý Nhiên nàng nhàn nhạt trả lời, tiếp theo liền nghe đến bên kia truyền tới một tiếng nức nở : " Mẹ "
  " Niệm Niệm, thế nào? Cùng mẹ trò chuyện nha " - Chu Ý Nhiên nàng tận lực dụ dỗ, nàng biết đứa nhỏ này rất ít khi sẽ khóc nháo, trừ phi là đụng phải tình huống đặc biệt.
  " Mẹ, con thấy Mommy, nhưng Mommy lại đi rồi " – lời này vừa dứt, Niệm Niệm cũng không còn náo loạn nữa, nhưng mà vẫn tránh không khỏi mà khóc tiếp.
  Trong lòng nàng chợt nhói một cái, Niệm Niệm tuyệt đối không thể nào nói dối, huống chi từ nhỏ đến lớn nàng thường nhắc tới chuyện của Mommy trước mặt Niệm Niệm. Nói cho Niệm Niệm biết cũng bởi vì không muốn trong lòng Niệm Niệm lưu lại ám ảnh, cũng để cho con nhỏ học được cách đối mặt với tương lai bị người khác dị nghị.

   " Niệm Niệm ngoan, nghe lời bà Cầm về nhà trước, mẹ sẽ về ngay lập tức " - Chu Ý Nhiên nàng áp chế kích động cùng nghi vấn trong lòng, ôn nhu nói.
  "Dạ " - trẻ con chung quy là nghe lời mẹ, tiếp theo cũng rất ngoan nằm trong ngực bảo mẫu. Mà trong lúc dì bảo mẫu đang chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia lại truyền tới một tiếng hỏi thăm : " Dì Cầm, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? ".
  " Đại tiểu thư, hôm nay chính là Bảo Bảo nhìn thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi ở đây, mới phát sinh chuyện như vậy. Hơn nữa, cô gái này với cô gái năm đó... có chút giống nhau ".
  " Ừhm, con đã biết, dì đưa Niệm Niệm về nhà trước, sau đó nói rõ ràng hơn " - tay nàng cuối cùng cũng không nhịn được run lên một cái, chẳng lẽ trời cao còn phải một lần nữa trêu đùa nàng sao?
  Nàng đã đợi bốn năm, rốt cục lấy hết dũng khí trở lại đây, một phần đau đớn đã thở bình thường, nhưng vì sao sẽ còn ở trong lòng kích thích một trận rung động.
Mộc Thư Đồng về đến nhà, cởi giầy, thay quần áo, trực tiếp nằm đến trên ghế sofa, thở dài một hơi, thật may là trong nhà có bảo mẫu, nếu không còn phải phục vụ cô chủ nhỏ kia ăn cơm. Vốn định nhắm mắt lại ngủ một chút, nhưng trong đầu còn vang trở lại tiếng bé gái đó gọi mình " Mommy ". Chẳng biết tại sao, trong lòng luôn có chút là lạ, thật giống như có một chút vui mừng, lại thật giống như có một chút khác khác, thật không biết đứa trẻ này là do người phụ nữ xinh đẹp nào sinh ra được. Ánh mắt tựa như đá ruby, xem ra nhất định là lai. Mộc Thư Đồng một mình suy nghĩ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, trong mộng luôn có một giọng nói vang vọng ở bên tai : " Bảo bối, bảo bối nhà ta, Đồng Đồng đầu heo nhà ta, haha......"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.