Lão Bà Đại Nhân

Chương 12



   Chu Ý Nhiên nàng nén cười, chẳng qua là trên bụng vẫn còn khẽ run, mà cô vẫn còn đang vùi ở trong ngực của nàng, giống như là một đứa trẻ đã làm sai không dám nhận.
   " Đồng Đồng, bảo bối, Đồng Đồng đầu heo, em làm cái gì vậy? Đừng nói với chị là em thật sự muốn uống sữa nha ".
   Mộc Thư Đồng nghe được mấy chữ cuối cùng, hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống nhưng lại không thể ngẩng đầu, ai bảo bây giờ mặt cô đỏ giống như tôm luộc. Cô thoáng động người, đột nhiên làm chuyện xấu khẽ cắn một cái ở ngực Chu Ý Nhiên nàng khiến nàng trực tiếp đẩy cô ra: " Đầu heo, em muốn ở chỗ này đùa với lửa à! ".
   Mộc Thư Đồng cô giương mắt trừng trừng nhìn Chu Ý Nhiên nàng, mặc dù trên mặt đỏ ửng nhưng trong ánh mắt lại cất giấu tức giận, mím chặt đôi môi, một câu cũng không nói, chuẩn bị mở cửa xe. Bất quá vẫn là bị Chu Ý Nhiên nàng bắt lại tay : " Vì sao em không nói hả? Em coi chị là cái gì? ".
   " Tôi là người bình thường, không giống cô, là một người điên " – Mộc Thư Đồng lạnh lùng trả lời một câu, giật lại tay liền muốn mở cửa xuống xe. Chẳng qua là Chu Ý Nhiên nàng khóa trái cửa xe, kéo cô quay mặt về phía mình : " Đồng Đồng, chị muốn em nhìn vào mắt của chị, nói lại lời vừa nói một lần nữa ".
   Mộc Thư Đồng cười một tiếng, mắt nhìn thẳng vào Chu Ý Nhiên nàng, gằn từng chữ: " Tôi là người bình thường, không giống cô, là một người điên ".
   " Chát " - một bạt tay tát tới, chỉ thấy mắt Chu Ý Nhiên nàng rưng rưng, sắc mặt ảm đạm vô cùng, cắn cắn môi dưới, lạnh lùng nói : " Chị chính là không bình thường thì như thế nào? Em không thể thay đổi được chị, chị thích em thì có lỗi gì. Sai là thời gian, sai là thực tế. Em đừng quên, em thiếu chị quá nhiều nghiệt trái, em không muốn nhớ chị, cũng phải nhớ chị ".
   Nói đến đây, Chu Ý Nhiên nàng kiềm nén đau đớn trong lòng không được nữa, nước mắt tựa như vỡ bờ mãnh liệt rơi xuống. Nàng gục đến trên vô - lăng, thân thể cũng khẽ run, mà Mộc Thư Đồng đã sớm cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ. Đầu tiên là bị một cô gái cường hôn, sau đó thì lại ăn một bạt tay, tiếp theo cô gái kia còn nằm ở đó khóc thương tâm. Rốt cuộc là cô tạo cái nghiệt gì đây, tự nhiên gặp phải chuyện cổ quái. Mộc Thư Đồng ngồi yên ở nơi đó, thật may là xe này là cửa sổ kính màu, nếu không người ngoài thấy còn tưởng rằng nơi này đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
   Một lát sau, Mộc Thư Đồng rút khăn giấy, vỗ vỗ vai Chu Ý Nhiên nàng, nhẹ giọng nói: " Rốt cuộc cô muốn tôi như thế nào đây? Tôi không làm cái gì có lỗi, chúng ta vốn không phải là người quen thuộc, những lời đó của cô khiến cho tôi cảm thấy ... mà cô đối với tôi như vậy, tôi không cách nào tiếp nhận ".
   " Em đi đi ".
   Mộc Thư Đồng thở dài một cái trước câu trả lời lạnh lùng từ Chu Ý Nhiên nàng, thật là xui xẻo, tại sao lại đụng phải một cô gái điên như vậy: " Cô như thế này, tôi đi như thế nào, người nào không biết còn tưởng rằng tôi bắt nạt cô ".
   " Em chính là bắt nạt chị, em luôn luôn thích bắt nạt chị " - Chu Ý Nhiên nàng đột nhiên ngẩng đầu hét lớn, điều này khiến Mộc Thư Đồng cô có chút bối rối. Aishh, những lời này làm sao lại giống như là lời của một cô gái đang làm nũng cùng người yêu như vậy. Người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ah? Âm thầm cảm thán một cái, sau đó lại nhỏ giọng lầm bầm : " Tôi nào có bắt nạt cô, rõ ràng là cô làm vấy nước bẩn lên người tôi trước ".
   " Vậy chúng ta mới vừa rồi coi là cái gì, em vùi vào trong ngực tôi lại coi là cái gì, em lại còn ... " - Chu Ý Nhiên nàng không nói tiếp, khi nàng nhìn người mình yêu mềm lòng, trong lòng của nàng cũng rất vui vẻ. Bảo bối nhà nàng mặc dù mất trí nhớ nhưng tính tình vẫn như cũ, chỉ cần thoáng động tâm tư, người này áh, cũng sẽ bị nàng chèn ép gắt gao.
   Mộc Thư Đồng cô không biết nên trả lời như thế nào, vốn cho là mình có thể trực tiếp xả cho nàng một trận, cũng không nghĩ tới sẽ bị nàng chiếm đoạt tiên cơ, sớm biết như vậy thì mình cũng đã khóc rồi, nước mắt quả nhiên hữu dụng: " Tôi ... cô ... tóm lại đều là ngoài ý muốn, không được sao? ".
   " Không được, vô luận như thế nào, em phải chịu trách nhiệm với chị ".
   " Là cô dùng sức mạnh đối với tôi, tôi không để cho cô phụ trách thì thôi đi, cô thật là nói năng vô lý " – Mộc Thư Đồng nhìn bộ dáng nghiêm trang của Chu Ý Nhiên nàng, trong lòng chỉ cảm thấy không khỏi buồn cười. Thẳng thắn mà nói, cô không có lý do gì để phải chịu trách nhiệm, huống hồ cô còn là một thiếu nữ xinh đẹp đây : " Tôi không muốn nhiều lời, bây giờ điều duy nhất tôi cảm thấy chính là chúng ta sau này tốt nhất không nên gặp nhau, mỗi lần gặp là mỗi lần xuất hiện một ít chuyện không tốt, chúng ta chính là oan gia, cho nên vẫn là không nên gặp nhau ".
   " Chị không đáp ứng ".
   " Đó là chuyện của cô. Cô không phải nói cô bận rộn sao? Vậy tôi cũng không làm trễ nải cô, đi trước ".
   Mộc Thư Đồng cô vươn người tới mở khóa cửa, không nghĩ đến Chu Ý Nhiên nàng trực tiếp ngã vào trong ngực cô, nước mắt lại một lần nữa ướt gò má, nghẹn ngào nói : " Đồng Đồng, em luôn luôn ác tâm như vậy sao? Bốn năm trước, em bỏ rơi chị. Hôm nay, em lại một lần nữa muốn bỏ rơi chị sao?".
   Mộc Thư Đồng cô thấy người  đẹp trước mặt khóc đến thương tâm, vốn một bụng tức giận thế nhưng lại không thể nổi giận, cũng không biết nên an ủi như thế nào, đành mềm giọng lại : " Cô lại nói bậy bạ gì đó? Tôi biết cô nhất định là gặp chuyện đau lòng nhưng là có một số việc đã qua thì nên để cho nó qua đi, cần gì cố chấp đây ".
   " Chị không cố chấp, chị muốn bắt đầu lần nữa. Nhưng mà người ấy, bây giờ người ấy không chỉ có quên chị, còn rất ghét chị, chị nên làm thế nào cho phải đây? ".
   " Vậy thì không nhớ nữa, không phải có câu nói, ngựa tốt không quay đầu lại ăn cỏ, cô ưu tú như vậy, sẽ gặp người tốt hơn " –Mộc Thư Đồng.
   " Nhưng mà chị rất đau đớn, chị thậm chí muốn ... ".
   " Dừng lại, dừng lại, thời thanh xuân tốt như vậy, cũng không thể có ý niệm coi rẻ mạng sống " – Mộc Thư Đồng vội vàng cắt đứt lời nói của Chu Ý Nhiên nàng, cô thật cho là Chu Ý Nhiên nàng sẽ nói ra những lời nói tuyệt vọng muốn chấm dứt cuộc đời tươi đẹp.
" Vậy em có thể ở bên cạnh chị một lúc không? " - Chu Ý Nhiên nàng vùi ở trong ngực cô, nhếch lên khóe miệng, xem ra thỉnh thoảng chen chút nước mắt, thật đúng là rất tác dụng.
   " Được, tôi luôn luôn làm người tốt. Hôm nay là lần đầu tiên bị con gái tát, tôi lại không có làm gì có lỗi với cô, xem ra thật là kiếp trước tôi thiếu nợ cô ".
  Nghe được câu trả lời của Mộc Thư Đồng cô, Chu Ý Nhiên nàng vội vàng bật người ra, đưa tay vuốt ve dấu tay hồng trên mặt cô, trong lòng thoáng qua một trận đau đớn, một khắc kia nàng quá kích động : " Bảo bối, thật xin lỗi, em đừng trách chị, chị quá kích động. Bởi vì lời kia là từ trong miệng em nói ra, chị thật không tiếp thu nổi ".
   Mộc Thư Đồng nhìn người con gái trước mặt, ngón tay trơn mềm vuốt ve mặt cô, giọng nói nhu tình đầy thương tiếc, ánh mắt tha thiết đầy quyến luyến. Cô không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, loại cảm giác này thật là quỷ dị, mặc dù không phải là quá bài xích nhưng là bị một cô gái khác nhìn chằm chằm một cách thân cận khiến cô có chút không được tự nhiên : " Không sao, tôi có thể cho qua, mà cô cũng đừng kêu tôi là bảo bối, da gà của tôi sẽ rơi đầy đất đấy ".
   Chu Ý Nhiên nàng hé miệng cười một tiếng, sau đó ghé người sát lại gần hơn hôn lên gương mặt cô : " Đồng Đồng đầu heo, chị dẫn em về nhà ".
   Lời nói vừa dứt, Chu Ý Nhiên nàng liền đạp ga lái xe đi không bận tâm ánh mắt kinh ngạc của cô, trực tiếp chạy thẳng về biệt thự của mình.
   Hai người trở lại biệt thự, Chu Ý Nhiên nàng liền lôi Mộc Thư Đồng cô đi thay đồ trước, nàng chọn một chiếc quần dài để cho cô thay. Mà cô sau khi nhìn đồ trong tay nàng, cô liền nhíu mày lắc đầu : " Không thay, tôi không thường xuyên mặc quần đó ".
   " Chị muốn em mặc, em sẽ phải mặc " - Chu Ý Nhiên nàng không bận tâm lời nói của cô, thẳng thừng ra lệnh, sau đó trực tiếp đem quần của cô kéo xuống.
   Mộc Thư Đồng cô bị dọa sợ vội vàng bắt lại tay của nàng : " Tự tôi thay, cô đơn giản là hiếp người quá đáng. Nếu không phải là vì mới vừa rồi cô khóc đến thương tâm, tôi thật rất muốn đạp cô một cước ".
   " Em khó chịu sao? Người ta vốn là ... vốn là ..."vợ của em, Chu Ý Nhiên nàng rất muốn nói ba chữ này, chẳng qua là hôm nay, cô cái gì cũng không nhớ, hết thảy mọi chuyện có lẽ phải bắt đầu lại một lần nữa.
   " Ngoan, thay đồ nhanh một chút, chị đi rửa trái cây " - Chu Ý Nhiên nàng cười một cái, rời khỏi phòng thay đồ.
   Đến chạng vạng tối, Mộc Thư Đồng muốn nói phải về trường học, chẳng qua là NiệmNiệm tan học về nhà, mới vừa vào cửa liền hướng về cô mà chạy tới, ngọt ngào kêu: " Mommy, mommy là tới thăm Niệm Niệm sao? Hôm nay ở trường Niệm Niệm được một trăm điểm ".
   Mộc Thư Đồng nhìn tiểu quỷ đáng yêu trước mặt, trong lòng đột nhiên vui vẻ, liền thuận tay bế lên.
   Niệm Niệm vội vàng hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó nghiêng thân qua muốn hôn Chu Ý Nhiên nàng. Chu Ý Nhiên nàng liền ghé mặt tới để cho con gái hôn một cái.
   Mộc Thư Đồng cô nhất thời cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, quyết định ở lại thêm một chút nữa mới đi. Cũng trong lúc này, Chu Ý Nhiên nàng lén nháy mắt với bà Cầm. Vì vậy bà Cầm liền ra khỏi cửa, lên xe và rời đi.
   Mộc Thư đồng cô cùng Niệm Niệm xem truyện thiếu nhi, bất tri bất giác đã đến buổi tối, lúc này mới nghĩ đến thật sự phải trở về. Vậy mà, Chu Ý Nhiên nàng kiên trì giữ cô lại ăn tối. Sau khi ăn tối xong, lại muốn cô chơi cùng Niệm Niệm. Vì vậy cho đến khi dụ dỗ Niệm Niệm ngủ đã là 10 giờ tối. Mộc Thư Đồng cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm ở mép giường Niệm Niệm, hồ đồ ngủ thiếp đi.
   Khi cô mơ mơ màng màng trở người, lại phát hiện bên cạnh mình có thêm một người. Vì vậy theo bản năng nằm xích ra một chút. Chẳng qua là khi cô xích ra một chút, người bên cạnh liền hướng trong ngực cô dựa vào một chút, không có biện pháp, thật sự là quá mệt nhọc, cũng lười đi xía vào, liền coi người ấy là gối ôm, trực tiếp ôm vào trong ngực thật chặt. Cái gối ôm này thật là không tệ, thơm mát lại mềm mại, nếu mỗi ngày đều có thể có một cái " gối ôm " như vậy ôm trong ngực, thật là tốt biết bao. Mộc Thư Đồng đang ngủ nghĩ như vậy, khóe miệng bất giác hơi giương lên, tối nay thật đúng là tốt đây.
   Mộc Thư Đồng cô bị một trận lạnh lẽo trên người truyền tới làm tỉnh giấc. Khi mở mắt, lại phát hiện toàn thân mình không có quần áo, hơn nữa trong ngực còn ôm một người. Mà người ấy cũng giống cô không mặc quần áo, cô nhất thời cả kinh thất sắc, vội vàng đem chăn rơi trên mặt đất nhặt lên, đắp đến trên người cả hai. Chẳng qua là chuyện này khiến trên mặt cô mây đỏ bay đầy trời. Ngay lúc này, Chu Ý Nhiên nàng cũng chợt tỉnh, mở ra cặp mắt mơ màng, lấp lánh nhìn cô. Mặc dù lúc này cô đang nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
   " Đồng Đồng, Đồng Đồng đầu heo, bây giờ nên làm gì? Lần này em nên chịu trách nhiệm với chị rồi chứ? " - Chu Ý Nhiên nàng mĩm cười vui vẻ hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.