Lão Bà Đại Nhân

Chương 2





   Mộc Thư Đồng đang ngủ say cảm giác được có người bóp lỗ mũi của mình, còn cố ý chọc cô ngứa ngáy, thật rất ghét. Vì vậy cô liền trở mình một cái, tiếp tục giấc mộng đẹp. Nhưng mà vì sao trong mộng có người kêu cô " Đồng Đồng đầu heo " lại hết lần này tới lần khác không thấy rõ mặt của người đó. Mộc Thư Đồng bị chọc không chịu được, thở phì phò xoay mình, kêu lớn một câu : " Ngươi mới là đầu heo đấy ".

  " Ah, là người nào chọc em gái nhỏ bé đáng yêu nhà ta tức giận như vậy đây ? ".


  Mộc Thư Đồng mới vừa mở mắt liền thấy chị mình cười khanh khách ngồi ở bên cạnh, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn mình : " Em nói, Mộc Vũ Phong, chị có thể nói cho dễ nghe một chút hay không? Đã không giống một người mẹ tốt rồi, giờ còn phải làm bà chị khiến cho người ta chán ghét sao. Mau tránh ra, bổn đại nhân còn phải ngủ ".


  Mộc Thư Đồng khinh thường liếc chị gái mình một cái, thật ra thì trong lòng cô rất muốn một cước đạp bay người này. Phải biết mới vừa rồi thiếu chút nữa là cô có thể thấy rõ mặt người kêu mình " đầu heo " trong mơ.

  " Ah, người nào chọc em a? Tức giận như vậy, bây giờ đã là 10 giờ, muốn ngủ cũng phải ngủ trên giường chứ " - Mộc Vũ Phong từ chối cho ý kiến, vẫn một bộ dáng tự đắc.

  " Chị, chị quấy rầy giấc mơ đẹp của em, mau lên đưa tiền đây. Tiền công em đi đón Xú Xú còn chưa có đưa đó " – Mộc Thư Đồng nhìn chị mình bộ dáng đắc ý cũng rất giận, mấu chốt là không nên nhiễu giấc mơ đẹp của cô, tại sao luôn luôn làm cô tức giận mỗi khi đi ngủ chứ.

" Chị em nói chuyện tiền nong dễ mất lòng nhau. Sáng mai chị dẫn em đi dạo phố, em muốn cái gì chị cũng mua cho em, được không? ".

  " Không được " – Mộc Thư Đồng lập tức cự tuyệt, cô mới không cần, mỗi lần tức giận chị mình, đều là rơi vào cuối tuần, đều là đi mua đồ. Cuối cùng, sự thật hiển nhiên là cô lại bị lợi dụng sức lao động. Cái gì mà đưa cô đi mua sắm, rõ ràng biến cô thành người xách đồ không công.

  " Ngoan, Đồng Đồng nghe lời nha, cứ như vậy quyết định " – aizz, nữ nhân này lập trực tiếp loại bỏ ý kiến phản đối của cô, đã vậy lại còn hôn một cái trên mặt cô, sau đó hí mắt cười một tiếng, thong thả trở về phòng của mình.
  Mộc Thư Đồng giận đến trực cắn răng, hướng về phía cánh cửa kia, trong miệng lầm bầm lầu bầu một trận, thiếu chút nữa xông lên đạp cửa. Nhưng mà cô phải nhẫn, ai bảo cô còn chưa tốt nghiệp, cho nên ba mẹ cô cứng rắn không để cho cô một mình đi ra ngoài ở. Chờ tới lúc tháng sáu lấy được bằng tốt nghiệp, cô liền tự do. Đến lúc đó cũng không bị cái con người chết bầm này chèn ép nữa : " Hừ hừ, chờ coi... "
  Mộc Thư Đồng quệt miệng một cái, sau đó vọt vào phòng của mình tiếp tục ngủ. Ngày mới lại bắt dầu, vốn là đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ, sau khi bị nó kêu làm cho nhức đầu, cô vật vờ vật vưỡng tắt nó đi, Mộc Thư Đồng cô mới không cần cùng người chết bầm kia đi dạo phố. Cũng không muốn dậy, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức. Dến khi tỉnh lại một lần nữa thì thấy chị gái đã trang điểm xong, ăn mặc đẹp đẽ đứng ở trước giường, ôn nhu kêu : "Đồng Đồng, có phải nên xuất phát rồi hay không? ".

  Cô xoay người rồi liếc nữ nhân chết bầm kia một cái sắc lẹm, ở trong lòng kêu rên vô số lần, tại sao số mệnh của cô lại khổ như vậy chứ? Tại sao có một bà chị đáng ghét thế này? Mộc Thư Đồng nhìn chị mình với ánh mắt hình viên đạn : " Biết, chị đi ra ngoài, em phải thay quần áo ".

  " Em gái, để cho chị xem một chút, có phải là em có thân hình S-line không ? ". ( Nguyên văn: phát dục hoàn hảo ).

  " Mộc Vũ Phong " – Mộc Thư Đồng thật sự là không thể nhịn được nữa, nếu không phải là tối hôm qua người này quấy rầy giấc mơ đẹp của cô, nói không chừng sáng nay cũng sẽ không dậy muộn, cũng sẽ không cần theo nữ nhân chết tiệt này đi dạo phố.


 " Ha ha ... " - tiếng cười lớn sang sảng vang dội ở bên trong phòng, Mộc Vũ Phong rất đắc ý, nàng chính là thích xem dáng vẻ tức giận của em gái mình. Mặc dù nàng đã gần ba mươi, cùng người đàn ông trước kia sống một năm hôn nhân, sau đó một mình mang theo con gái sống riêng, thật may là bên người nàng có cô em gái này bên cạnh. Tuy là tính khí có chút nóng nảy nhưng mà vẫn rất nghe lời nàng nếu không cuộc sống này thật là một chút niềm vui thú cũng bị mất.

  Hai người đi tới trung tâm thương mại thì cũng là trưa. Cũng bởi vì Mộc Thư Đồng cố ý kéo dài thời gian, cốt lõi là chờ chị mình có thể thay đổi chủ ý tìm bạn thân đi dạo. Cũng không nghĩ chị mình chính là vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi cô từ từ gặm hết một cái bánh bao, uống xong cuối cùng một hớp sữa tươi thì lôi cánh tay của cô, rồi làm như là một cánh chim nhỏ nép vào lòng cô, ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ: " Đồng Đồng, nếu em không phải em gái chị thì chị nhất định phải gả cho em ".

  Mặt Mộc Thư Đồng xuất hiện vài chục đường hắc tuyến, bà chị này điên rồi sao, nói linh tinh gì thế? Mộc Thư Đồng tức giận hỏi ngược lại Mộc Vũ Phong: " Chị thích cái gì ở em? ".

  " Em nha, gương mặt đẹp, da đẹp, vóc người cao, đầu óc cũng thông minh, đa tài đa nghệ. Duy chỉ có tiếc nuối một chút xíu chính là bộ ngực không lớn lắm, nhưng mà nhìn cũng không tệ ".

  " Dừng, dừng lại. Mộc Vũ Phong, em cam tâm tình nguyện cùng chị đi shopping, chị cũng không cần tốn miệng lưỡi nói chút lời trái lòng " – Mộc Thư Đồng cũng không muốn dội gáo nước lạnh vào người mình sau mấy câu nói dễ nghe đó. Mỗi lần mặc áo thun ,thì y như rằng ngực cô luôn luôn bị nhìn chằm chằm. Cô thật sự không hiểu, cô cũng không phải là mấy cô gái gợi cảm ngoài kia, cớ gì vòng một của cô luôn bị soi mói.

  Mộc Vũ Phong vội vàng thè lưỡi trêu chọc đứa em gái đáng yêu nhà mình đơn giản đến mức thú vị. Nàng thầm nghĩ sau này nếu có người nào coi trọng em gái mình, nàng nhất định phải dùng mọi cách giở trò. Nàng luyến tiếc cô em gái đáng yêu này, vì thế nàng không thể chắp tay đưa cái con người đáng yêu này cho kẻ khác.

 Mộc Thư Đồng ngồi ở trên ghế thấp bên cạnh chờ chị mình đi thử áo, hai tay chống đầu, ngẩn người nhìn cái kính phía trước. Đột nhiên, một tiếng động truyền tới, Mộc Thư Đồng chỉ thấy một đôi chân sexy xuất hiện trước mắt. Cảm giác đầu tiên của Mộc Thư Đồng chính là cô gái này nhất định rất đẹp. Đang lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh nhỏ liền nhào vào trong ngực của cô, hưng phấn kêu : " Mommy, Mommy ".

 Mộc Thư Đồng cả kinh, thiếu chút nữa cô cho là mình xuất hiện ảo giác. Nhưng mà trước mặt thật sự là đứa bé mà cô nhìn thấy ở trước cửa trường học ngày hôm qua. Thế giới này cũng quá nhỏ đi, thế nhưng lại để cho cô gặp lại đứa nhỏ này.

  Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng còn đang nghe điện thoại, vô ý thức liền đi theo Niệm Niệm dạo vào tiệm này. Vừa mới đi tới, liền thấy con bé vọt tới, trực tiếp xẹt qua mình, nhào tới trong ngực cô gái ngồi trên ghế kia, sau đó còn hưng phấn gào thét. , Chu Ý Nhiên nàng vội vàng cúp điện thoại, đi tới trước mặt Mộc Thư Đồng, mà lúc này Mộc Thư Đồng đang mờ mịt nhìn đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống trong lòng mình : " Người bạn nhỏ, ta không phải là Mommy của con ".

 " Niệm Niệm, không được vô lễ " - một giọng nói lạnh lùng truyền tới, Mộc Thư Đồng vội vàng ngẩng đầu, chính là cô gái mới vừa rồi cô muốn nhìn. Nhưng mà vừa nhấc mắt nhìn, cô liền trực tiếp kinh hãi, cô gái này cũng quá lạnh lùng, cho người khác cảm giác phải giữ khoảng cách với nàng. Mặc dù gương mặt rất xinh đẹp, trên người lại toát ra khí chất rất cao quý, nhưng quá băng lãnh đi, điều này khiến cho người ta khó có thể đến gần.


 Mộc Thư Đồng sợ run một giây, sau đó để dứa bé xuống, lễ phép cười một cái : " Đây là người bạn nhỏ nhà cô? Thật là một đứa trẻ đáng yêu ".

  " Ừhm " - Chu Ý Nhiên nàng gật đầu một cái, nàng thật sự là không dám nói thêm cái gì, nàng sợ là mình nhìn hoa mắt, đơn giản là quá giống hoặc cô gái này chính là phiên bản của cô. Mặc dù đã không còn nét ngây thơ như năm đó, lại cao hơn không ít, tóc cũng dài ra nhiều, so với khi đó, nét nữ tính càng đậm. Chẳng qua là, vì sao cô không nhận ra nàng, ánh mắt nhìn nàng rất xa lạ. Thì ra hết thảy thật là một giấc mơ, khi tỉnh lại là người xa lạ.
  Mộc Thư Đồng thấy nười con gái kia đang nhìn mình, cũng không biết có phải là mình ảo giác, cảm giác cô ấy thật giống như muốn khóc. Cô cũng hoài nghi có phải là bởi vì đứa nhỏ này gọi mình " Mommy " nên trong lòng cô ấy không thoải mái. Vì vậy, cô vội vàng đứng lên, đối với Chu Ý Nhiên nàng cười một cái : " Cô đừng hiểu lầm, tôi không để cho người bạn nhỏ kêu tôi như vậy, thật, cô bỏ qua cho ".

  " Thật xin lỗi, mang cho tới phiền phức cho cô" - Chu Ý Nhiên nàng nháy một cái, cứng rắn đem nước mắt kia đè ép trở về, sau đó liền ôm lấy con gái mình : " Niệm Niệm, mẹ dẫn con đi ăn cơm trưa, ngoan nha, sau này không được nhận lầm người, cô ấy không phải là Mommy của con ".

  " Mẹ, cô ấy rõ ràng là , chính là cô ấy " - Niệm Niệm giống như lại muốn náo loạn, miệng cũng mếu lại tựa như sẽ khóc lập tức.

 " Không cho khóc nháo " - Chu Ý Nhiên nàng nặng nề kêu một tiếng, cũng không quản ý kiến của Niệm Niệm mà ôm con bé rời đi. Lúc này, Mộc Vũ Phong vừa vặn từ phòng thử quần áo đi ra, hướng về phía bên này kêu : " Đồng Đồng, tới đây giúp chị xem một chút, như thế nào? Đẹp không? ".


  " Biết rồi " - Mộc Thư Đồng nhỏ giọng đáp một tiếng, đang hướng bên kia đi. Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng lại dừng bước, một tiếng " Đồng Đồng " trực tiếp nhiễu loạn lòng của nàng, khiến cho nàng không thể không quay đầu lại nhìn. Lần này vừa vặn cùng Mộc Vũ Phong bốn mắt nhìn nhau. Thoáng chốc, Chu Ý Nhiên nàng chợt cảm thấy thông suốt, cô ấy còn sống, còn đứng sờ sờ ở trước mặt nàng
.
  Chu Ý Nhiên nàng xoay người trở lại, đi tới trước mặt Mộc Vũ Phong, cười nhạt : " Mộc đại tiểu thư, đã lâu không gặp ".

  " Đã lâu không gặp, cô bây giờ như thế nào?" – Mộc Vũ Phong cũng cười nhạt, bất quá cười có chút gượng gạo.

  " Cũng không tệ lắm, chẳng qua là rất muốn gặp người ấy, cho nên tôi đây lần này từ nước ngoài trở lại, chính là đặc biệt đến tìm người ấy" - Chu Ý Nhiên nàng nói những lời này, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía Mộc Thư Đồng.

 " Duyên phận, nếu như đã qua, sẽ rất khó tìm trở về " - Mộc Vũ Phong không nhìn Chu Ý Nhiên nàng ngược lại lôi kéo tay của Mộc Thư Đồng, cười phong tình vạn chủng: " Đồng Đồng, chị mặc bộ này, nhìn có được hay không? ".

  " Aish, chị thích là được " - chẳng biết tại sao, Mộc Thư Đồng luôn cảm thấy không khí này rất đè nén, thế nào đã cảm thấy chị mình giống như cùn gmỹ nhân trước mặt này có cừu oán.

  " Nói lời dễ nghe không được ah, hừ... "– Mộc Vũ Phong khinh thường liếc cô một cái, giận dỗi đi vào phòng thử đồ.

  Mộc Thư Đồng lúng túng đứng ở đằng kia, Chu Ý Nhiên nàng liền nhìn về phía cô, hơi nâng lên khóe miệng, cười nói: " Chúng ta sẽ gặp lại, Đồng Đồng ".


 Hai âm chữ " Đồng Đồng " bị kéo dài, Chu Ý Nhiên nàng nói xong cũng liền ôm con gái hướng thang máy đi tới. Khóe miệng nàng lại nâng lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé nộn nộn của con một cái : " Niệm Niệm ngoan, mẹ nhất định sẽ đem Mommy của con về nhà, cũng sẽ không để cho Mommy trốn, có được không? ".

  " Dạ, mẹ thật là lợi hại " – Niệm Niệm ngoãn ngoãn cười nhu thuận gật đầu rồi lại nhướn cái miệng nhỏ nhắn hôn lên môi mẹ mình.



" Không cho hôn miệng " - Chu Ý Nhiên nàng siết chặt cằm con, Niệm Niệm lập tức cười vang lên. Vì vậy, tiếng cười như chuông bạc vang vọng ở chung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.