Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 34: Làm trách (3)



“Nguyệt quý phi… Nguyệt quý phi…”

Cái đầu trong ao chẫm rãi hướng về phía bọn họ, thanh âm khàn giọng giống như quỷ mị kêu ra.

“Nguyệt quý phi, ta chết rất thê thảm, đền mạng cho ta… Ngươi đền mạng cho ta…”

“A… Có quỷ! Có quỷ a!”

Khuôn mặt mới vừa còn bá đạo phách lối của Nguyệt quý phi phút chốc bị dọa cho xoay người bỏ chạy lấy người.

“Phanh!” Vấp chân một cái, nàng nặng nề té ngã trên mặt đất, cái trán trắng nõn bị đụng vào một tảng đá bén nhọn, máu tươi trong nháy mắt chảy ra khắp mặt cùng trên cổ.

“Trời ạ! Nguyệt quý phi…” Chúng phi tần bị làm cho sợ đến mức cổ họng nghẹn không phát ra được tiếng nào.

Còn cái đầu tròn tròn đen đen ở trong ao kia thì hết lần này tới lần khác hướng về phía bọn họ kêu ai oán.

“Đền mạng cho tôi… Đền mạng cho tôi…”

Hiện trường bao trùm một không khí kinh hoàng hoảng loạn, các phi tần thì bị doạn cho chạy chốn tứ phía, Tây Môn Liệt Phong đang ngồi trong kiệu đi qua liền nghe được thanh âm vô cùng huyên náo, khi hắn đi tới nơi đây, chỉ thấy Nguyệt quý phi khuôn mặt đầy máu đang kêu la khóc lóc, mà trong ao…

Trời ạ! Chỉ thấy một cái đầu đen thui, không nhìn rõ được khuôn mặt.

“Hoàng thượng…” Chúng phi tần sau khi nhìn thấy được Tây Môn Liệt Phong liền bị dọa cho sợ đến cuống quýt ngã quỵ ra đầy đất, còn Mộ Cẩm Cẩm đang ở trong nước kia vào lúc này đột nhiên đưa tay gạt bỏ hết tóc dài đen che mặt hất về phía đằng sau ót.

Nhìn thấy được bộ dạng Nguyệt quý phi té lăn trên mặt đất như chó gặm cứt, nàng nhịn không được phá lên cười ha ha.

“Dầy! Tại sao lại có người nhát gan đến mức độ này, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện ma quái a, xem ra Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta trong lòng chính là có quỷ, ha ha ha…”

“Mộ Cẩm Cẩm, lại là ngươi?” Nguyệt quý phi vừa đau vừa giận sau khi nhìn thầy Tây Môn Liệt Phong xuất hiện liền vừa khóc vừa náo la hét hắn phải đứng ra vì mình làm chủ.

Tây Môn Liệt Phong cau mày, thật muốn đem Mộ Cẩm Cẩm đang hoan hỉ vì chuyện mình vừa gây ra kia treo ngược lên đánh một trận thật nặng, nữ nhân này có phải hay không đã làm ra chuyện vượt quá mức.

“Đi lên!” Hướng về phía Mộ Cẩm Cẩm trong ao, hắn quát một tiếng chói tai.

“Không lên!” Mộ Cẩm Cẩm trong nước đang tận hứng vì thành tựu mình làm được mới không ngốc mà lên, nếu lên, nam nhân này nhất định dùng thân phận Hoàng thượng để trách phạt nàng, dù sao có thể trốn được lúc nào thì trốn lúc đó.

“Mộ Cẩm Cẩm!” Thật không ngờ tới, trên cõi đời này lại có nữ nhân to gan như vậy,” Đi lên cho trẫm, có nghe hay không.”

“Nghe được, nhưng ta sẽ không nghe theo lời ngươi, có bản lãnh ngươi bỏ ta đi.” Nàng còn trưng ra một bộ dáng rung đùi đắc ý khiêu khích hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.